Nhật Dương sửng sốt. Cậu nheo mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh. Trong bóng đêm, một
cô bé mặc chiếc váy hồng bồng bềnh xuất hiện.
Cô bé trông cực kỳ đáng yêu với hai bím tóc
xinh xinh. Mỗi lần bước đi, hai bím tóc đó lắc lư nhìn rất vui mắt
Khi cô bé đi đến trước bức tường mà Nhật
Dương đang ngồi và ngẩng đầu lên, cậu mới
quan sát được kỹ khuôn mặt của cô.
Thực ra, cô bé này không quá xinh xắn, chỉ
có thể ở mức dễ nhìn hay đáng yêu mà thôi. Tuy
nhiên, cô có một đôi mắt đặc biệt đẹp. Đẹp tới
nỗi khiến Nhật Dương ngây ra nhìn.
Hậu quả của việc này chính là cậu mất thăng
bằng nên ngã uych xuống đất, đầu chúi vào bụi
cỏ gần đó.
Theo đuổi vợ cầm) Chương 82: Hồi ức tươi đẹp.
Tiếng cười khúc khích vang lên khiến Nhật
Dương hết sức xấu hồ. Cậu vội vàng làu bàu hai
chữ xui xẻo rồi đứng dậy, phủi bụi đất dính trên
bộ quần áo đắt tiền.
Bỗng, cô bé bước lại gần, vươn tay về phía
Nhật Dương làm cậu cảnh giác lùi lại.
“Làm cái gì vậy?“ Nhật Dương trừng mắt nhìn cô bé.
“Nhặt mấy cọng cỏ trên tóc bạn nè.”
Nói xong, cô bé xòe tay ra để Nhật Dương
có thể nhìn thấy đống cỏ trên đó. Khuôn mặt cậu
đỏ lên, lắp bắp nói hai tiếng cám ơn.
“Không có chỉ, bạn là ai? Tại sao lại trồn ra đây?”
Cô bé hỏi, đôi mắt lúng liếng nhìn Nhật
Dương. Không biết tại sao, cậu thật thà trả lời:
“Tôi tên Nhật Dương, là em trai của anh
Nhật Thông, hôm nay là sinh nhật anh ấy. Trong
bữa tiệc toàn là khách khứa của ba mẹ và anh tôi
nên chẳng có gì thú vị. Còn bạn?”
“Mình tên là Tường Vy, một loài hoa mà má
heo đuổi vợ câm} Chương 82: Hồi ức tưới đẹp.
mình thích nhất.”
Tường Vy cười rộ lên, đôi má ửng hồng. Cô
bé chạy tới một khóm hoa, chỉ vào đó và nói tiếp: |
“Chính là hoa này nè, bạn thấy có đẹp không?”
Nhật Dương nhìn vào những chùm hoa
tường vy màu hồng xinh xinh, lại nhìn cô bé đang cười rạng rỡ.
Ánh mắt cô bé cong cong hình trăng lưỡi
liểm, nụ cười tươi rói khiến khuôn mặt cậu hơi
nóng lên. Tuy nhiên, cậu vẫn gật đầu.
“Mình gọi bạn là Dương nhé. Dương à, năm
nay bạn bao nhiêu tuổi?”
Tường Vy bước tới bên cạnh Nhật Dương, tò
mò hỏi cậu.
“Ba tháng nữa là tròn mười tuổi.”
“Mình cũng mười tuổi đấy.”
Tường Vy hớn hở reo lên. Sau đó, như nghĩ
ra điều gì thú vị, cô bé vội vàng bảo:
“Thế tụi mình kết bạn nha. Ba má mình nói
heo đuổi vợ cảm} Chương 82: Hồi ức tươi đẹp
sẽ thường xuyên đưa mình tới đây chơi nè.
“Được”
Nhật Dương gật đầu không cần suy nghĩ,
đồng thời nhoẻn miệng cười vui vẻ. Hai đứa bé
10 tuổi đứng giữa màn đêm, sôi nổi nói đủ thứ chuyện trên đời.
Khung cảnh đột nhiên thay đổi.
Cô gái mặc áo dài trắng thướt tha đang đi
bên cạnh một cậu thiếu niên rất đẹp trai. Cậu
cao hơn cô cả một cái đầu nên mỗi lần nói
chuyện cô lại phải ngước lên:
“Dương, hôm nay Vy biểu diễn có tệ lắm không?”
Tường Vy lo lắng hỏi. Trường cô đang tổ
chức cuộc thi biểu diễn văn nghệ chào mừng
ngày quốc tế phụ nữ. Sáng nay là buổi tổng
duyệt toàn trường, bởi vì chuẩn bị gấp gáp nên
cô cảm thấy tiết mục của mình không tốt lắm.
“Tệ, cực kỳ tệ luôn.”
heo đuổi vợ cảm} Chương 82; Hồi ức tươi đẹp.
Nhật Dương quăng chiếc cặp sách lên vai,
biểu hiện bất cần đời nói. Cậu mặc chiếc áo sơ
mi trắng, quần bò bạc phếch màu đen, đi giày
thể thao hàng hiệu.
Đừng nhìn chiếc quần bò có vẻ cũ kỹ mà
nhận định nó rẻ. Thực chất, nó đến từ một |
thương hiệu thời trang nổi tiếng. Chẳng qua rơi
vào tay Nhật Dương nên nó mới trở thành bộ
dạng như hiện tại.
Tất cả chỉ vì Nhật Dương thích chơi thể thao,
thường xuyên trốn học đi đá bóng. Do đó, quần
áo đắt tiền đến cỡ nào cũng sẽ nhanh chóng
biến thành đồ secondhand.
Nghe Nhật Dương không khách khí chê bai
tiết mục của mình, Tường Vy mím môi, đôi mắt
lập tức đỏ hoe.
Cô cúi đầu xuống nhìn tà áo bay bay của
mình, buồn bã đến không thèm để ý tới Nhật
Dương, miệng lầm bầm:
“Chẳng lẽ tệ đến thế sao?”
Thấy bộ dạng như muốn khóc của Tường
Vy, Nhật Dương thỏi. Cậu. chỉ muổn trêu chọc.
cô bạn thân một chút thôi mà, lúc nào cũng dễ
mít ướt như vậy. Thật không thú vị gì hết.
“Dương nói thật đấy, Vy hát tệ đến nỗi khiến
tất cả mọi người phải say sưa lắng nghe, mê |
hoặc luôn mấy đứa con trai lớp bên cạnh, làm hại
Dương trở thành người đưa thư tình bất đắc dĩ |
cho tụi nó. Coi nè.”
Nói xong, cậu mò trong cặp và lấy ra một
xấp thư in hình trái tim và giơ trước mặt Tường Vy.
Cô vội vàng ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn
Nhật Dương, “Dương dám trêu Vy hả?”
Sau đó, liếc tập thư trên tay Nhật Dương,
hất cằm quay đi không thèm để ý.
“Giận thật hả? Tốt quá, vậy để Dương mang
về tự đọc”
Vừa nói, Nhật Dương vừa bỏ chạy về phía
trước, vẫy vẫy đống thư trên tay một cách vô
cùng hào hứng.
Đến lúc này, Tường Vy không thể giả bộ giận
lẫy được nữa. Cô lập tức chạy theo và hét lên:
“Dương…đứng lại…mau trả cho Vy…đồ đáng
ghét…” |
Tiếng cười ha hả của Nhật Dương và tiếng la
hét của Tường Vy khiến cho quãng đường dài trở
nên sống động và gần gũi hơn bao giờ hết.
Khung cảnh lại tiếp tục biến đổi.
Trong phòng ngủ rộng rãi tiện nghỉ, một
chàng trai đang cặm cụi viết gì đó. Gương mặt
không tính đẹp trai, nhưng lúc này lại thu hút
đến kỳ lạ. Có lẽ, do vẻ hạnh phúc toát ra từ ánh
mắt cong cong hay nụ cười tươi rói của anh
Bỗng, một cậu thiếu niên từ đâu chui ra,
cướp lấy cuốn sổ của chàng trai làm anh không kịp phản ứng.
“Xem nào…Mỗi khi nhìn thấy Tường Vy, trái tim tôi lại đập loạn nhịp.”
Nhật Dương hớn hở đọc to những dòng chữ cậu héo dần.
“Nhật Dương, đừng nghịch ngợm, đưa cho
anh đi”
Nhật Thông bất đắc dĩ bước tới bên cạnh
Nhật Dương, vươn tay lấy lại cuốn sổ của mình.
Gương mặt anh thoáng chút ửng đỏ khi bị em
trai đọc trộm nhật ký.
“Thì ra có người đang tương tư bạn thân của
em
Cố gắng giữ cho giọng nói của mình có vẻ
bông đùa như ngày thường, nhưng chỉ có Nhật
Dương mới biết, trong lòng cậu đang dậy sóng
mãnh liệt. Cậu không ngờ anh trai lại thích Tường Vy.
“Ai tương tư cơ?”
Đúng lúc đó, cửa phòng mở ra và một người
phụ nữ bước vào. Mặc dù đã hơn 40 tuổi nhưng
do bảo dưỡng tốt nên trông Thanh Mai mới chỉ
ngoài ba mươi.
Khuôn mặt xinh đẹp với ngũ quan hài hòa,
không ai nghĩ rằng Bùi Thanh Mai đã có hai đứa
con trai lớn như vậy.
Thanh Mai đặt khay đựng hai bát chè sen
mát lạnh lên bàn, dịu dàng nói với hai người. |
“Hai đứa đang nói chuyện gì vậy?”
“Không có gì đâu ạ.”
Nhật Thông nhanh chóng dấu cuốn sổ nhật
ký đằng sau lưng, lại nháy mắt với Nhật Dương ý
bảo cậu đừng nói gì
Đáng tiếc, Nhật Dương đã mau miệng hơn:
“Anh Thông đang thích Tường Vy đó mẹ
Anh ấy còn viết nhật ký nữa cơ.”
Lời tố cáo của Nhật Dương với mẹ khiến
Nhật Thông cực kỳ xấu hổ, anh trừng mắt với em
trai nhưng cậu chỉ cười hì hì không thèm để ý.
Lúc này, bà Thanh Mai bật cười, chỉ vào trán
con trai út răn dạy:
“Đọc trộm nhật ký của anh, không biết xấu
hổ. Nhật Thông thích Tường Vy là bình thường.
Vốn dĩ, đó là chị dâu tương lai của con đấy.”
Hai chữ “chị dâu#@khiến Nhật Dương giật
eo đuổi vợ câm} Chương 82: Hồi ức tưới đẹp
mình. Cậu nghĩ rằng mẹ mình đang đùa nên vội
hỏi ngay:
“Mẹ không đùa chứ? Sao con không nghe
thấy ai nói chuyện này hết?”
“Nhật Thông và Tường Vy được hứa hôn
ngay từ nhỏ, đợi Tường Vy đủ 18 tuổi là hai gia |
đình cho phép đính hôn. Bây giờ con biết rồi đó.”
Bà Thanh Mai vừa nói vừa tủm tìm cười. Đổi
với người con dâu tương lai này, bà rất hài lòng
Nhất là Tường Vy còn học cùng với Nhật Dương,
hai đứa lại chơi thân với nhau, sau này không lo
chị dâu-em chồng bất hòa
Thông tin mà bà Thanh Mai vừa nói giống
như chiếc búa tạ đập thằng vào lòng Nhật
Dương.
Cậu hết nhìn mẹ lại nhìn anh trai, thấy một
người thì cười, còn người kia thì xấu hổ, trong
lòng không hiểu sao có chút rầu rĩ.
Năm nay cậu và Tường Vy đã 16 tuổi. Vậy là
chỉ còn hai năm nữa thôi sao?