Sắc mặt Khả Hân trắng bệch, cô run rẩy đến
suýt chút nữa làm rơi chiếc điện thoại xuống đất.
Vẻ mặt Nhật Dương cũng xám ngoét. Câu nói
mang tính định tội của Đình Phong dành cho Khả
Hân thật sự rất chối tai
Giọng nói giận dữ của Đình Phong tiếp tục
vang lên trong điện thoại: “Cô đang ở đâu, có
nghe thấy tôi nói không? Nhắn tin cho tôi biết cô
đang ở đâu?”
Không thể chịu đựng được thái độ hống
hách của người phía đầu dây bên kia. Nhật
Dương lập tức lấy chiếc điện thoại từ tay Khả
Hân, lạnh lùng nói.
“Khả Hân đang ở trong bệnh viện, chúng tôi
quang minh chính đại gặp nhau bàn bạc công
việc chứ không cần phải lén lút như anh nói.”
“Bệnh viện? Các người ở trong bệnh viện
(Theo đuổi vợ câm) ‘dng 57:…ều lầm gia tăng
làm gi?”
Quả đúng như Nhật Dương nghĩ, Đình
Phong hoàn toàn không biết chuyện Khả Hân bị
thương. Anh nhếch môi nói một cách cực kỳ
khinh bỉ;
“Vợ anh bị thương đã vài ngày, anh không
biết chuyện này sao?”
Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng, sau đó
Nhật Dương nghe thấy Đình Phong gấp gáp nói:
“Khả Hân bị thương? Có nghiêm trọng
không? Cô ấy đang ở bệnh viện nào, tôi sẽ đến
ngay.”
“Không cần, hiện vết thương đã được xử lý
xong rồi, tôi sẽ tự đưa cô ấy về nhà, không dám
phiền đến con người bận rộn như anh.”
“Khốn kiếp, Phạm Nhật Dương, cậu dám…”
Nhật Dương không thèm nghe nốt câu nói
của Đình Phong, anh tắt máy và đưa điện thoại
cho Khả Hân.
“Đừng lo, bây giờ anh đưa em về nhà.”
Theo đuổi vợ câm) lơng 57:…ều lầm gia tăng
Khả Hân cắn môi lắc đầu, bàn tay ra hiệu
cho anh: “Không cần, em có thể tự về được.”
Nhật Dương lặng lẽ nhìn Khả Hân, ánh mắt
phảng phất chút mất mát. Một lúc sau, anh mới
nhẹ nhàng nói:
“Em sợ hắn ta hiểu lầm sao?“
Khả Hân sửng sốt, sau đó, cô lập tức lắc
đầu. Không phải cô sợ Đình Phong hiểu lầm,
chẳng qua cô không muốn gây phiển toái cho
Nhật Dương mà thôi
“Vậy thì tốt rồi, anh không ngại, đi thôi.”
Nhật Dương vui vẻ khi thấy hành động ra hiệu
của Khả Hân. Với tư cách là một người bạn, anh
thật sự muốn làm điều gì đó để giúp cô.
Hai người vội chào tạm biệt vị bác sĩ già
đang ngồi hóng hớt trên ghế, vẻ mặt ông ta rất
kỳ quặc, hết nhìn Khả Hân rồi đến Nhật Dương
như đang đánh giá điều gì.
“Bác còn có gì muốn dặn dò cô ấy ạ?“ Nhật
Dương đoán ông còn muốn nói gì đó về chuyện
vết thương nên nhanh miệng hỏi.
(Theo đuổi vợ cảm} lơng 57:…ểu lầm gia tăng
Vị bác sĩ già lắc đầu, nhìn Khả Hân một cách
thương hại rồi thở dài nói:
“Tội nghiệp, lấy phải thằng chồng thích
ghen tuông lại vô tâm đúng không? Đúng là
hồng nhan bạc phận. Nếu sống mệt mỏi quá thì
bỏ đi”
“Mà tôi xem cậu thanh niên này cũng được.
đấy, ngoan ngoãn hiền lành, đẹp trai khoai to, có
vẻ cũng thích cô nữa.”
Khả Hân cực kỳ xấu hổ khi nghe thẩy bác sĩ
nói vậy, cô cúi đầu xuống để che đi gương mặt
đỏ bừng trong khi Nhật Dương trừng mắt nhìn
ông, trên trán xuất hiện ba đường hắc tuyến.
Khoai to?
Mệt khi ông có thể nói ra được hai chữ này.
Đúng là già mà còn không đứng đắn, xứng đáng
bị anh âm thầm giơ ngón giữa phì nhổ trong
lòng.
Đình Phong phóng như bay từ công ty về
nhà. Một tay nắm chặt lấy vô lăng, một tay cầm
‘Theo đuổi vợ câm) ‘dng B7:…ều lầm gia tăng
điện thoại bấm gọi liên hồi nhưng Khả Hân vẫn
không bắt máy.
Chết tiệt!
Anh cáu kỉnh chửi thề, trong lòng bốc hỏa.
Nếu không phải anh lo lắng gọi điện cho Khả
Hân thì chắc đến giờ cô vẫn giấu anh chuyện bị
thương phải vào viện. Giấu anh chuyện này đã
đành,cô còn dám nhờ đến sự giúp đỡ của Nhật
Dương.
Cô coi anh là gì chứ? Là tên ngốc vô dụng
đến nỗi vợ bị thương còn phải để người khác
nhắc nhở.
“Vợ anh bị thương đã vài ngày, chẳng lẽ anh
không biết sao?”
Lời nói văng vằng chứa đầy sự chế nhạo của
Nhật Dương khiến Đình Phong muốn phát điên.
Anh cố gắng lục lọi trí nhớ về biểu hiện của Khả
Hân trong mẩy ngày qua nhưng thất bại.
Trong đầu anh chỉ xuất hiện hình ảnh về nụ
cười miễn cưỡng đến giả tạo của cô, ngoài ra
không còn gì khác. Là cô giấu giếm quá hoàn
hảo hay là anh thực sự vô tâm đến nỗi không
lơng 57:…ếu lắm gia tăng
Theo đuổi
nhận ra biểu hiện bất thường của vợ mình?
Càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, Đình
Phong quyết định nhấn ga để tăng tốc độ, anh
muốn nhanh chóng về nhà để gặp Khả Hân.
Vừa về đến cổng, Đình Phong đã thấy một
chiếc xe ô tô trắng bạc hiệu Audi đỗ ở đó. Nếu
anh đoán không lầm thì chắc chắn chiếc xe này
là của Phạm Nhật Dương, cậu ta thực sự đã đưa
Khả Hân về nhà.
Hai tay cuộn tròn thành nắm đấm, Đình
Phong vội vã bước vào nhà, gương mặt âm trầm.
Đến gần cửa, anh đã nghe thấy tiếng nói chuyện
của một người đàn ông, sắc mặt càng đen như:
mực.
Nhật Dương và Khả Hân ngồi ở phòng
khách, có vẻ như họ cũng vừa mới trở về, Khả
Hân đang rót trà mời Nhật Dương. Thấy Đình
Phong đằng đằng sát khí đi vào, bàn tay cô run
rẩy làm đổ một ít nước trà ra ngoài.
Thấy Khả Hân run lên, Nhật Dương vội vàng
đỡ lấy ấm trà từ tay cô, hành động này trong mắt
Đình Phong không khác gì có tật giật mình.
(Theo đuổi vợ câm} tơng B7:…ếu lắm gia tăng.
“Hình như tôi về không đúng lúc lắm nhỉ?”
Đình Phong nhướn mày cười khẩy, không quan
tâm đến vẻ mặt sửng sốt của Nhật Dương, anh
bước lại gần Khả Hân, ánh mắt đảo từ trên xuống
dưới, lạnh giọng hỏi:
“Bị thương chỗ nào?”
Khả Hân ngẩng đầu nhìn chồng, cô có cảm
giác trở về thời gian trước, khi mà anh luôn đứng
từ trên cao nhìn xuống cô với ánh mắt lạnh băng.
như thế này. Trong lòng chua chát, cô vén váy để
lộ ra đầu gối đã được băng bó cẩn thận.
Đến lúc này, Đình Phong mới ngồi xổm
xuống dưới đất để quan sát vết thương của Khả
Hân. Nhìn từng vòng gạc trắng quấn quanh đầu
gối nhưng vẫn có thể thấy vết máu lờ mờ thấm
bên trong, lòng anh đau nhói, nhưng khuôn mặt
vẫn lạnh lùng.
“Tại sao bị thương mà không nói cho tôi
biết?”
Ánh mắt của Đình Phong sâu thầm, anh
không bộc lộ cảm xúc gì trong đôi mắt nâu tuyệt
đẹp ấy nên Khả Hân cũng không đoán được đây
{Theo đuổi vợ cảm} lơng 57:…ểu lắm gia tăng.
là anh đang quan tâm hay trách móc cô. Cô bèn
ra dấu cho anh rằng vết thương không đáng
ngại, không nói vì không muốn anh lo lắng.
“Không muốn tôi lo lắng?“ Đình Phong bực
bội nhếch miệng cười lạnh, sau đó chỉ tay vào
Nhật Dương, nói mỉa mai: “Nhưng lại cần người
khác lo lắng cơ đấy, ai không biết sẽ tưởng cậu
ta mới là chồng của cô chứ không phải tôi.”
“Anh Phong” Nhật Dương cao giọng nhắc
nhở:“Có chuyện gì bình tĩnh nói, đừng nặng lời
như vậy. Khả Hân không nói là chuyện của cô ấy,
nhưng anh là chồng mà không nhận ra vợ mình
có gì bất thường thì lấy tư cách gì mà trách móc
Khả Hân.”
Lời nói của Nhật Dương thành công chọc
tức Đình Phong, anh đứng dậy quay lại nhìn Nhật
Dương, ánh mắt bắn ra những tia nguy hiểm.
Hay lắm, có kẻ vào nhà của anh, quan tâm
đến vợ của anh, giờ lại còn dám lên mặt chỉ trích
anh nữa, quả thật là chán sống.
“Chị An, đỡ Khả Hân lên phòng, tôi có
chuyện cần nói riêng với người này.”
tơng 87:…ểu lầm gia tăng
{Theo đuổi
Đình Phong ra lệnh cho người giúp việc.
đang đứng thập thò gần phòng khách, giọng nói
lạnh lẽo đến nỗi khiến chị ta hết hồn.”
“Vâng… vâng… thưa cậu chủ.“ Chị An lắp
bắp và vội vàng di chuyển đến gần chỗ Khả Hân,
muốn giúp cô đứng dậy.
Khả Hân lắc đầu, cô ra hiệu với Đình Phong
rằng cô muốn ở lại đây, hai người có chuyện gì
thì nói trước mặt cô.
“Tôi bảo cô lên phòng trước, không nghe.
thấy tôi nói gì sao?”
Đình Phong quắc mắt giận dữ khi thấy Khả
Hân vẫn bướng bỉnh ngồi đó không chịu để chị
An đưa lên phòng. Nhật Dương thấy vậy bèn
nhìn Khả Hân và nói dịu dàng:
“Em nghe lời chồng đi, anh cũng có chuyện
cần nói với anh Phong.”
Hai người đàn ông đều chăm chú nhìn Khả
Hân, nhưng ánh mắt mỗi người mỗi khác. Không.
còn cách nào, Khả Hân đành nghe lời đứng dậy,
nhờ chị An dìu lên cầu thang.
(Theo đuổi vợ câm?. lương 57:…ểu lầm gia tăng.
Đến khi mở cửa bước vào phòng ngủ, chị An
đỡ Khả Hân ngồi xuống giường, cúi đầu xem xét
vết thương của Khả Hân, chị lắc đầu than thở:
“Cô liều quá, bị thương mà chẳng thèm bảo
ai, cứ im Ìm tự băng bó một mình. Cũng do tôi có
việc nên xin nghỉ mấy ngày không tới làm được,
không thì tôi đã đưa cô đến bệnh viện luôn rồi.“
“Trách cả cậu Phong nữa, chẳng biết quan
tâm đến vợ gì cả. Nếu là lão già nhà tôi thì đã lo
sốt vó lên rồi, lúc trước nấu cơm bị đứt tay chảy
chút máu mà lão cuống lên như chết người,
đúng là…”
Chị An nói đến chồng mình, khuôn mặt tròn
trịa phúc hậu toát lên vẻ hạnh phúc khiến Khả
Hân có chút hâm mộ. Cuộc sống như chị An là
điều cô đã từng mơ ước nhưng đáng tiếc là
không có cơ hội thực hiện được.
‘Vẻ mặt buồn bã của Khả Hân làm chị An lập
tức ngậm miệng, chị ảo não mắng thầm bản thân
tại sao lại nhắc tới chồng mình làm gì, không
phải sẽ khiến Khả Hân cảm thấy tủi thân hơn
Sao.
{Theo đuổi vợ câm) lơng 57:…ểU lầm gia tăng.
“Tôi nói thật, cô đừng buồn, giữa hai vợ
chồng quan trọng nhất là phải tin tưởng nhau,
không nên giấu diếm nhau chuyện gì. Đừng mỗi
người một bí mật, như vậy cuộc sống hôn nhân
còn gì hạnh phúc nữa.”
Tin tưởng nhau, không giấu diếm. Trong
lòng Khả Hân lặp lại những lời chị An nói, cô chợt
cười khổ. Không phải cô không tin Đình Phong
mà là anh không tin cô. Chỉ một dòng chữ cô viết
trong cơn nóng giận đã có thể khiến anh thay đổi
thái độ hoàn toàn, không tiếc buông lời sỉ nhục
cô và cuộc hồn nhân của họ.
Cứ cho chuyện này là Đình Phong hiểu lầm
đi, Khả Hân có thể hiểu, nhưng những lời nói
trong cơn say của anh thì nên giải thích thế nào.
Hay cô cần đứng trước mặt anh để chất vấn
người anh yêu thực sự là ai.
Thêm cả chuyện của Nhật Dương nữa, cô
không nhớ mình đã giải thích cho anh bao nhiêu
lần rằng họ chỉ là bạn bè. Nhưng anh vẫn chọn
cách tin rằng giữa cô và Nhật Dương có gì đó mờ.
ám. Đình Phong có thể cho cô nhiều thứ, chỉ thiếu
duy nhất một điều chính là sự tin tưởng.