Ngọc Nhi thất thểu bước ra khỏi phòng làm
việc của Đình Phong, cô biết những ánh mắt của
đám nhân viên nhiều chuyện đang nhìn mình,
nhưng lúc này cô cảm thấy bản thân mệt mỏi
đến không muốn để ý đến bọn họ nữa.
Khi Ngọc Nhi đi tới hành lang để đợi thang
máy, bỗng một giọng nói cợt nhả vang lên bên
tai.
“Ủa, đã xác minh xong sự thật rồi sao em
gái, tôi tưởng phải mất một lúc lâu chứ.”
Ngọc Nhi thấy Phan Thành đang cười nhạo
mình nên chỉ muốn lao đến cho anh ta một cái
tát, cô lạnh lùng mím môi nói: “Anh thấy chuyện.
này hài hước lắm sao?“
“Không, không, chuyện hài hước mà tôi thấy
khác cơ, ví dụ như có người tính thích khoe
khoang, lại hay nhận vơ nhiều thứ là của mình,
thậm chí đến chiếc túi người ta tiện tay ném cho.
cũng mang đi rêu rao khắp nơi.”
Ánh mắt Phan Thành như có như không liếc
chiếc túi mà Ngọc Nhi đang cầm khiến cô nổi
cơn thịnh nộ quát vào mặt hắn.
“Anh nói vậy là có ý gì, đừng nói bóng nói
gió xỏ xiên người khác nữa, nói thẳng ra đi.”
“À, thực ra cũng chẳng có ý gì, chỉ cảm thấy.
chiếc túi xách của em giống chiếc túi mà anh
Phong bảo tôi đặt mua giúp để tặng vợ. Cũng có
thể là trùng hợp thôi.”
Nói xong, Phan Thành đút tay vào túi quần
quay người bước đi, vừa đi vừa huýt sáo giống
như cực kỳ cao hứng. Ngược lại Ngọc Nhi thì
như bị sét đánh, cô siết chặt chiếc túi xách đang
cầm đến mức quai túi cọ vào lòng bàn tay phát đau.
Không phải, chiếc túi xách mà Phan Thành
nhắc đến tuyệt đối không phải chiếc này. Đây là
quà Đình Phong tặng cho cô để cám ơn việc lần
trước cô giúp anh dịch hợp đồng tiếng Tây Ban
Nha. Chắc chắn hắn vừa bị cô quát mắng nên
nghĩ hận bịa chuyện để lừa gạt cô.
Tự an ủi động viên bản thân như thế nhưng
suốt dọc đường ngồi trên xe ô tô tâm trạng của
Ngọc Nhi không yên. Cô nhìn chằm chằm vào
chiếc túi xách đẹp đế bên cạnh mình, quyết định
nói với chú tài xế.
“Đừng về nhà nữa, chú chở cháu đến biệt
thự của anh Phong đi.”
Đây là tài xế riêng của Ngọc Nhi nên trước
đây thường xuyên đưa cô đến nhà Đình Phong
để dạy học cho bé Bin, do đó, ông ta rất thạo
đường nên gật đầu thay đổi tuyến đường đang
đi.
Khi chiếc xe đi đến trước cổng căn biệt thự
xinh xắn, Ngọc Nhi bước xuống và bấm chuông.
Chỉ khoảng một phút sau, chị giúp việc nhanh
chóng ra mở cổng.
“Chào cô Ngọc Nhi, cô tới chơi à, mời cô
vào.”
“Khả Hân có nhà không?” Ngọc Nhi nói
bằng giọng cộc lốc khiến chị An hơi khó chịu. Dù
gì chị cũng lớn tuổi hơn cô rất nhiều, lẽ ra cô nên
lễ phép hơn. Nhưng nghĩ tới việc ngay cả đối với
Khả Hân cô ta còn chẳng thèm dùng kính ngữ thì
người giúp việc nhỏ bé như chị sẽ được đối xử
tốt hơn sao.
Ngọc Nhi rảo bước tiến vào nhà và nghiêng
đầu tìm kiếm Khả Hân, cô phát hiện chị ta đang
lúi húi dọn dẹp tủ sách ở ngoài phòng khách.
Nghe tiếng chân của ai đó vào nhà, Khả Hân
dừng công việc trong tay và ngẩng đầu lên thì
bắt gặp Ngọc Nhi đang đứng ở cửa. Cô ngạc
nhiên vì không nghĩ vị khách tới nhà mình lại là
cô ta. Tuy nhiên, Khả Hân vẫn lịch sự vươn tay
mời Ngọc Nhi ngồi xuống ghế.
Ngọc Nhi bước lại gần chỗ Khả Hân, cô
không vội ngồi xuống mà quan sát từ đầu tới
chân chị ta. Khả Hân mặc trên người bộ quần áo.
đơn giản màu mận chín, vì đang dọn dẹp nên mái
tóc buộc gọn gàng ra phía đằng sau. Ngọc Nhi
khinh bỉ thầm nghĩ quả đúng là đồ quê mùa. Cô
rất khó tưởng tượng việc Khả Hân cầm một
chiếc túi xách hàng hiệu đắt tiền trông sẽ như
thế nào.
Chịu đựng ánh mắt bất thiện của Ngọc Nhi,
Khả Hân cúi đầu uống ngụm trà mà chị An vừa
pha mời hai người, trong lòng thầm đoán già
đoán non việc Ngọc Nhi xuất hiện ở đây, có thể
cô ta đến để tính sổ việc cô và Đình Phong phá
hỏng bữa tiệc sinh nhật của mẹ cô ta.
“Chị nói cho tôi biết, chị đã bao giờ nhìn
thấy chiếc túi này chưa? Ý tôi là ngoài lần tôi
mang nó đến đây hôm mời chị với anh Phong
đến dự tiệc thì trước đó anh Phong có mang về
chiếc nào như thế này không?“
Ngọc Nhi cũng không vòng vo mà trực tiếp
tiến vào chủ đề. Cô cần xác minh lời Phan Thành
là nói dối càng sớm càng tốt.
Khả Hân liếc mắt nhìn chiếc túi xách mà
Ngọc Nhi đang giơ lên trước mặt mình. Tất nhiên
là cô đã từng nhìn thấy, thậm chí sờ mó đánh giá
nó khi Đình Phong mua về tặng cô, chẳng qua
khi ấy anh còn mua vài chiếc túi khác nữa và phù
hợp với sở thích của cô hơn chiếc này nên cô
mới nói là bản thân không hợp dùng nó lắm.
Không ngờ sau đó Đình Phong tiện tay mang
đi tặng cho Ngọc Nhi, bảo rằng do mẹ thúc giục
anh mời Ngọc Nhi đi ăn để cảm ơn việc cô ta
giúp anh mà anh không muốn nên dùng chiếc túi
này để thay thế. Nhớ khi đó cô đã chọc ghẹo
chồng và bảo anh là đồ keo kiệt. Nhưng sau khi
anh nói sơ sơ giá mấy chiếc túi xách thì cô im bặt
không dám nói gì nữa.
Không muốn để Ngọc Nhi biết sự thật để
tránh việc cô ta nổi điên nên nên Khả Hân đành
giả bộ lắc đầu.
Lúc này Ngọc Nhỉ mời thờ phào nhẹ nhõm,
cuối cùng tảng đá đè nặng trong lòng cô cũng
rơi xuống. Có thể là Đình Phong thực sự nhờ trợ
lý đặt mua giúp chiếc túi này nhưng là để tặng
cô chứ không phải Khả Hân. Ít ra điều đó chứng
minh anh vẫn quan tâm đến cô chứ không phải
hoàn toàn không để ý. Lời nói trong văn phòng
khi nấy của Đình Phong chỉ vì giận cô đi khoe
khoang về bản kế hoạch của mình mà thôi. Đúng
rồi, chắc chắn là như thế.
Tự an ủi bản thân bằng suy nghĩ đó nên
Ngọc Nhi lại cảm thấy tràn ngập sự tự tin. Cô đã
nói mà, phượng hoàng thì mãi là phượng hoàng,
dù không may rơi xuống vực thì cũng sẽ nhanh.
chóng hồi sinh thôi.
Ngọc Nhi ngồi xuống ghế, cầm cốc trà lên
uống, nếu đã đến đây rồi thì cô quyết định ngả
bài thằng thắn với Khả Hân.
“Tôi có chuyện muốn nói với chị, về chuyện
của tôi và anh Phong.”
Thấy Khả Hân chẳng có vẻ gì là quan tâm
đến lời nói của mình, Ngọc Nhi hơi tức giận
nhưng cũng nhanh chóng mỉm cười và nói tiếp,
để xem nghe những lời này chị ta còn giữ được
bản mặt bình tĩnh đó không.
“Chị cũng biết tình cảnh của mình rồi đấy,
lần trước ở bữa tiệc bác Kim Nhã không muốn
công khai thân phận của chị, dù sao thì việc anh
Phong lấy một cô vợ câm cũng chẳng phải vẻ
vang gì, nhất là nếu để người ta biết chị dùng thủ
đoạn đáng khinh để bước vào làm dâu nhà đó thì
danh dự của gia đình, tập đoàn coi như mất hết.
Vì thế, tôi khuyên chị nên biết điểu sớm rời xa
anh Phong, đừng để sau này bí mật bại lộ thì mất
cả chì lẫn chài. Nếu chị đồng ý, tôi sẽ cho chỉ
một khoản tiền đủ để sống cuộc sống giàu sang
thoải mái, ý chị thế nào?”
Khả Hân trợn mắt nhìn Ngọc Nhi như một kẻ
điên. Cô không thể hiểu nổi tại sao cô gái này
sau khi bị Đình Phong làm cho mất mặt như thế
vẫn tiếp tục bám dính lấy anh, còn yêu cầu cô
phải từ bỏ chồng mình nữa. Thật là một ý nghĩ kỳ
quái.
“Rất tiếc phải khiến cô thất vọng, con người
tôi không ham mê vật chất, cuộc sống của tôi
hiện tại rất ổn, chuyện thân phận sau này ra sao.
thì để sau này tính đi: Khả Hân giơ điện thoại lên
cho Ngọc Nhi đọc mấy dòng chữ mà cô vừa
soạn.
“Không ham mê vật chất mà bốn năm trước
chị leo lên giường của anh Phong, chị nói vậy mà
không biết xấu hổ à?”
Ngọc Nhi tức giận phản cười, cô cảm thấy
người phụ nữ này thật trơ trến. Mà cũng đúng
thôi, thân phận bà chủ tương lai của tập đoàn lớn
có sức hấp dẫn hơn bất kỳ một thứ gì, dù sao thì _-
lúc đó chị ta có thể sở hữu được rất rất nhiều
tiền, hơn hẳn khoản, cô. muốn bỏ ra để mua
chuộc chị ta.
Tuy nhiên, thân phận vợ Đình Phong chị ta
tưởng dễ làm lắm sao, cũng không nghĩ một khi
mọi người phát hiện ra sự thật thì sẽ làm ảnh
hưởng tới anh ấy thế nào. Càng nghĩ Ngọc Nhi
càng cảm thấy Khả Hân là một người phụ nữ
gian xảo, âm độc và đặc biệt là không hề yêu
Đình Phong, nếu không chị ta đã không khiến
anh phải lâm vào tình cảnh xấu hồ như thế.
Thực ra, nếu Khả Hân nghe được tiếng lòng
lúc này của Ngọc Nhi thì sẽ lập tức kêu oan.
Không phải cô chưa từng nghĩ đến chuyện li hôn
với Đình Phong mà là vì thương bé Bin còn nhỏ
dại, ông nội đã già yếu và một phần nữa là cô
yêu anh và vẫn mong chờ một ngày anh sẽ chấp
nhận mình. Trời không phụ lòng người, cuối cùng
cô cũng đợi được đến ngày đó. Cô tin tưởng
Đình Phong sẽ giải quyết được chuyện thân
phận của cô một cách ổn thỏa như lời anh hứa.
Ngọc Nhi dùng đủ mọi cách từ khuyên răn
đến cảnh cáo nhưng Khả Hân vẫn như nước đổ
đầu vịt nên khiến cô cáu kỉnh đứng lên đi về. Lúc
đi ngang qua chỗ chị. _An đang quét sân, Ngọc |
Nhi thấy ánh mắt chị nhìn chằm chằm vào chiếc
túi xách, vẻ mặt tò mò.
“Chị nhìn cái gì vậy.“ Sẵn cơn bực bội trong
người, Ngọc Nhi trút giận lên người chị An.
Chị An ngẩn ra khi thấy Ngọc Nhi lườm mình
và nói giọng bực tức, chị bíu môi nghĩ thầm chỉ
xem một chút cũng không cho, đúng là đồ keo
kiệt, nhưng chị vẫn đáp lời:
“Không có gì, tôi chỉ thấy gần đây nhiều
người thích mua chiếc túi xách này nhỉ, chỗ nào
cũng thấy.”
Ngọc Nhi ngạc nhiên nhìn chị An, người quê
mùa như chị ta mà cũng biết đánh giá chiếc túi
hàng hiệu này của cô ư? Nhưng lại nghĩ bụng,
loại người không ảm hiểu về thời trang như thế
này chắc cũng không biết phân biệt được đâu là
hàng hiệu, đâu là hàng chợ.
Quay người bước đi, Ngọc Nhi chợt nghe
thấy chị An lầm bẩm đẳng sau: “Giống tt
ràng lần trước cậu Phong cũng mua về một cái
như này tặng cho cô Hân, nhưng chắc cô Hân
không thích nên chẳng bao giờ thấy dùng nữa.“
“Chị vừa nói cái gì, lặp lại cho tôi nghe.”
Ngọc Nhi thở hổn hển túm lấy tay chị An truy
vấn. Không phải, tuyệt đối là cô nghe lầm rồi.
Chị An cũng không biết chuyện Khả Hân
muốn giấu diếm Ngọc Nhi vụ chiếc túi xách này
nên thật thà nói cho cô nghe những điều chị
biết. Ngọc Nhi buông tay chị An ra, thân hình lảo
đảo. Trong đầu cô tự động sắp xếp những lời nói
của Phan Thành, Khả Hân, chị An.
Thì ra là thế, uổng công cô còn cho rằng đây.
là quà Đình Phong mua tặng riêng mình, thật ra
là thứ mà Khả Hân không thèm dùng nên mới
đem tặng cho cô. Thảo nào khi cô mang đến
khoe khoang với Khả Hân, chị ta chẳng hề có
chút ghen tị nào, chắc chắn trong lòng đang
cười nhạo cô như một tên hề làm trò trước mặt
mình.
Một tiếng thét cực kỳ kinh khủng vang lên
khiến chị An giật bắn mình còn Khả Hân thì vội
‘vàng chạy từ trong nhà ra.
Ánh mắt Ngọc Nhi nhìn Khả Hân đầy thù hận
làm cô rùng mình. Nhưng hành động tiếp theo
của Ngọc Nhi mới khiến Khả Hân cảm thấy kinh
hãi. Cô ta ném chiếc túi xách của mình xuống
đất, giãm đạp không thương tiếc, thậm chí còn
tìm một chiếc xẻng làm vườn gần đó đâm nát
chiếc túi đó ra, không quan tâm cả những đồ
đạc có giá trị trong đó. Làm xong, Ngọc Nhi vứt
chiếc xẻng và liếc nhìn Khả Hân một lần nữa rồi
mới nhấc qót bước di.