“Sấp, dạo này thấy anh sắc mặt đỏ thắm, khí
huyết sung mãn, đích thị là được ăn uống tẩm bổ
no nê đúng không?”
Phan Thành bước vào phòng làm việc của
Đình Phong và chọc ghẹo anh. Cùng lúc đó tranh
thủ đặt đống kế hoạch lên mặt bàn. Hắn cảm
thấy từ hồi Đình Phong chia sẻ về chuyện gia
đình đến giờ khí chất thay đổi rất nhiều. Tuy vẫn
là vẻ mặt băng sơn ngàn năm không đổi nhưng ít
ra cũng có chút tình vị hơn. Chắc chắn chuyện
này có công lao của hắn, Phan Thành đắc ý kết
luận khi nhớ đến ba tuyệt chiêu cua gái của mình.
Nghe thấy lời nói đầy hàm ý của trợ lý, khóe
miệng Đình Phong nhếch lên, anh nghĩ tới mỹ vị
đêm qua được thưởng thức và cảm thấy lời này
không sai. Đích thị là anh được “ăn uống no nê”
“Nói thật là… quá bình thường.” Phan Thành
hơi khit mũi đánh giá. Không phải là hắn tự kiêu
nhưng thật sự bản kể hoạch này của Ngọc Nhi
nếu so với của hắn thì chỉ có cửa mang về làm
giấy nháp. Chưa kể đến việc chủ nhân của bản
kế hoạch này còn dương dương tự đắc mang
đến đập trước bàn của hắn bảo là nếu công ty
không có ai làm nổi thì để cô ta giúp. Điều này
chẳng khác nào tát thằng vào mặt người trợ lý
vừa đẹp trai, trẻ tuổi lại có năng lực như hắn.
Gật gù đồng ý với trợ lý của mình, Đình
Phong ném bản kế hoạch của Ngọc Nhi sang
một bên và cười lạnh. Cô gái này càng ngày càng
không biết điều, cảm thấy một lần có thể giúp đỡ
anh giải quyết hợp đồng với phía đối tác Tây Ban
Nha nên bắt đầu vươn tay tham dự vào nhiều dự
án khác, giống như nghĩ rằng bản thân có thể
can thiệp sâu hơn vào nội bộ tập đoàn. Suy nghĩ
viển vông.
“Bản kế hoạch của cậu rất tốt, mau chóng
triệu tập nhân sự thực hiện đi.” Đình Phong đặt
bút ký vào bản kế hoạch của Phan Thành sau khi
đã xem kỹ. Anh luôn hài lòng về năng lực làm
việc của trợ lý nên không keo kiệt khen ngợi.
“Cám ơn sếp, vì bản kế hoạch này mà cả
tháng nay em ăn không ngon, ngủ không yên,
đến nỗi cũng chẳng có thời gian dành cho mấy
cô em, chưa kể…”
“Dừng lại, sau khi dự án kết thúc, cho cậu
nghỉ phép ba ngày, thưởng bốn tháng lương,
muốn chơi bời thể nào thì tùy, đừng để khi đi làm
bị vắt cho không còn một một giọt là được.”
Cảm thấy nhức đầu vì Phan Thành bắt đầu
phát huy năng lực lải nhải siêu cấp, Đình Phong
vội vàng bịt miệng cậu ta bằng lời hứa hẹn hấp
dẫn khiến Phan Thành hớn hở thiếu chút nữa lao
đến quỳ xuống ôm lấy chân anh vẫy đuôi.
Sau khi đuổi tên lắm mồm này ra ngoài, Đình
Phong tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi một
lát.
“Reng reng reng…”
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên
khiến Đình Phong ngồi thẳng dậy. Nhìn cái tên
xuất hiện trên màn hình, anh mìm cười và nghe máy.
“Alo, rảnh không, qua bên nhà tôi đi, có kèo
này hay lắm, Tuấn Xoăn cũng tới đấy.”
“Được, ba mươi phút nữa tôi qua, nhưng nếu
không có gì hay ho thì cậu liệu hồn, thời gian của
tôi quý hơn vàng đấy.”
“Chuyện nhỏ, đảm bảo cậu sẽ thích, thằng
Sơn này một khi đã nói thì chỉ có chuẩn.”
Ở đầu dây bên kia, Đồng Thanh Sơn hớn hở
vỗ ngực đảm bảo với Đình Phong sau đó nói
thêm một tràng dài nữa mới chịu ngắt liên lạc.
Đình Phong liếc đồng hồ, đã hơn một giờ chiều,
công việc cơ bản cũng đã giải quyết xong nên
cầm chìa khóa xe đứng dậy ra ngoài.
Đúng như cam kết, ba mươi phút sau chiếc.
xe BMW màu đen dỗ lại trước cổng một căn biệt
thự đồ sộ. Chỉ nhìn quy mô của nó cũng đủ biết
chủ nhân có tiền đến mức nào. Chưa kể có có
hai người vệ sĩ lập tức bước tới mở cửa và cầm ô
che nắng cho Đình Phong bước xuống.
“Em chào anh Phong, anh Sơn đang chờ
anh nãy giờ ạ.“ Chàng trai xăm trổ cầm ô che cho.
Đình Phong lễ phép nói. Gương mặt hơi rỗ với
vết sẹo trên má phải của cậu ta khiến nụ cười
trên môi trở nên cực kỳ quái dị. Đình Phong biết
người này là đàn em của của Thanh Sơn, tên là
Văn sẹo, cũng là một tay giang hồ khét tiếng.
Biệt thự nhà Thanh Sơn cực kỳ rộng với rất
nhiều bồn hoa cây cảnh quý hiếm. Đây cũng là
một điểm đặc biệt ở gia đình trùm xã hội đen
này. Mặc dù xuất thân giang hồ nhưng ba của
Thanh Sơn lại có những thú vui rất tao nhã như:
chơi cây cảnh hoặc sưu tầm hoa.
Đình Phong được Văn sẹo dẫn tới một khu
giải trí được thiết kế đằng sau tòa nhà. Nơi này
Thanh Sơn dành riêng để tổ chức những bữa
tiệc với bạn bè hay đàn em thân thiết.
Vừa bước tới gần anh đã nghe thấy những
tiếng cười nói ồn ào của cả nam và nữ, và có cả
âm thanh vui đùa dưới hồ bơi. Đình Phong lờ mờ
đoán được mục đích của Thanh Sơn khi gọi anh
tới đây.
Đúng như Đình Phong dự đoán, xuất hiện
trước mắt anh là một nhóm con gái mặc bikini
mát mẻ đang đùa giỡn cả trên bờ lẫn dưới hồ
bơi. Do được tuyển chọn kỹ càng nên người nào
cũng xinh đẹp và có thân hình bốc lửa quyến rũ.
“Phong, mau tới đây.” Thanh Sơn hớn hở vẫy
tay gọi Đình Phong, hắn ta chỉ mặc một chiếc
quần đùi, thân thể lực lưỡng với những múi cơ
cuồn cuộn như lực sĩ hiện lên dưới ánh mặt trời,
khi gọi Đình Phong hắn còn không quên ghé
sang nói gì đó vào vào tai cô gái bên cạnh khiến
cô ta cười khúc khích.
Đình Phong cười lạnh, anh đúng là ngu xuẩn
khi tin lời nói của Thanh Sơn mà, cái gì mà có
kèo hay, chẳng qua là mùa hè nóng nực cậu ta
buồn chán tìm kiếm mấy cô em mát mẻ đến giải
khuây thôi. Vậy mà anh tưởng Thanh Sơn có vụ
đầu tư nào khiến anh hứng thú.
“Đây là thứ hay ho mà cậu nói?“ Đình Phong
nghiến răng hỏi Thanh Sơn, hơi thở lạnh lẽo toát
ra từ anh khiến vài cô nàng đang ngo ngoe muốn
bước tới lập tức từ bỏ ý định. Trời ạ, người đàn
ông này quá đẹp trai nhưng lạnh lùng muốn
chết. Đang là mùa hè nóng nực mà các cô bỗng
thấy lạnh toát sống lưng.
“Chả lẽ không phải?“ Thanh Sơn đắc ý nói
và với tay lấy ly rượu nhấp một ngụm: “Trời xanh,
nắng vàng, rượu ngon, gái đẹp, chẳng lẽ đây
không phải là những thứ rất hay ho sao?”
Đình Phong liếc người bạn thân một cách
khinh bỉ. Lỗi của anh là đánh giá chỉ số thông
mình của cậu ta quá cao nên giờ đành ngậm bổ
hòn làm ngọt.
“Đừng nóng, tôi đùa thôi, nghĩ cậu vất vả
làm việc nên kéo sang đây vui chơi cho khuây
khỏa. Nào, ngồi xuống uống một ly giải nhiệt. Mà
tôi nói cậu này, lúc nào cũng đóng bộ sơ mi,
vest, quần âu, giày đen không ngán à. Ai cũng
u là tổng giám đốc tập đoàn lớn rồi, không
cần suốt ngày phải ăn mặc theo lối mòn như thế.
Hôm nào có thời gian, tôi dẫn cậu đi mua sắm
cho mở mang kiến thức thế nào là thời trang
phái mạnh.”
Thanh Sơn vừa tự đắc nói xong thì nghe
thấy tiếng hai cô gái gần đó phì cười, anh nhíu
mày giả bộ không vui hỏi: “Hai người đẹp thấy
bên cạnh anh chính là quý tử của tập đoàn
Kings. Cao một mét tám hai, nặng bảy mươi lăm
ký, cơ bụng sáu múi, số đo ba vòng lần lượt là…
ưm… ặc… khụ khụ… Chết tiệt, cậu muốn sặc
chết tôi à.”
Mặt Thanh Sơn đỏ bừng vì bị Đình Phong
cầm ly rượu đổ hết vào miệng, vừa ho sặc sụa
hắn ta vừa chỉ tay vào Đình Phong với vẻ tức tối.
“Nói nhiều quá nên giúp cậu bớt khát thôi.”
Đình Phong nhàn nhã thưởng thức ly rượu mới
trên tay.
Vài cô nàng ở gần đó nhìn thấy cảnh này
không thể nhịn nổi cười. Lần đầu tiên thấy Thanh.
Sơn chịu thua thiệt như vậy, người đàn ông này
thật không đơn giản. Lại ngắm nghía Đình
Phong, các cô không thể không cảm thán, người
này sở hữu gương mặt đẹp trai xuất sắc, khí chất
băng lãnh mê người, chưa kể đến xuất thân cực
kỳ giàu có. Quả thực là mẫu đàn ông hấp dẫn
chết người.
‘Vừa mới xoa xoa cổ họng bị ho đến bỏng rát,
Thanh Sơn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ngay vẻ
háo sắc của mấy cô gái, hắn tức giận đến đỉnh
đầu bốc khói. Làm ơn đi, bộ mấy cô em ánh mắt
có vấn để hả? Không nhìn thấy bộ mặt thổi của
cái tên khốn kiếp này sao, lúc nào cũng như cả
thế giới nợ tiền cậu ta, làm sao so được với vẻ
đàn ông nam tính phóng khoáng như hắn chứ:
Thật là muốn khoét xuống mang đi cho chó gặm.
Đình Phong chỉ cần nhìn vẻ mặt của Thanh
Sơn là đoán được cậu ta đang nghĩ gì. Anh
không quan tâm đến vẻ mặt ghen ghét của bạn
thân mà ngó nghiêng xung quanh và hỏi
“Nói đi, gọi tôi đến đây rốt cuộc là có việc
gì? Mà Tuấn Xoăn đâu, nấy giờ không thấy cậu
ta. Đừng có nói cậu lại lừa tôi nhé.”
Thanh Sơn đang định mở miệng cãi lại thì
bỗng một giọng nói sang sảng vang lên khiến cả
hai người đều giật mình quay đầu lại.
“Tất nhiên là có việc, đặc biệt là liên quan
đến cô vợ câm của câu đấy Đình Phong.”