Buổi sáng tỉnh dậy Khả Hân đã không thấy
Đình Phong bên cạnh, cô đoán anh đã đến công
ty làm việc. Hơi nhổm người dậy và cảm thấy
thân thể nhức mỏi đến không nhấc nổi tay, Khả
Hân thầm mắng một câu: Cẩm thú. Quả thực
không phải người mà
Đêm qua cô bị Đình Phong lăn lộn hầu như
suốt đêm. Mỗi khi tưởng sắp kết thúc có thể nghỉ
ngơi thì anh lại thấp giọng dụ dỗ và bắt đầu một
vòng chỉnh chiến mới. Đến bây giờ Khả Hân mới
sâu sắc cảm nhận được câu: Tin lời đàn ông trên
giường cũng giống như tin chuyện heo mẹ biết
trèo lên cây, một lời cũng không đáng giá đồng
nào.
Chỉ đến khi ngâm mình trong bồn tắm cô
mới cảm thấy dễ dịu hơn. Nhưng khi ngắm nhìn
thân thể của mình trong gương, Khả Hân suýt
nữa thì phải chửi thể. Làn da vốn trắng mịn như
sứ thì giờ đây tràn ngập những dấu hôn xanh
xanh tím tím trông hết sức ghê người. Thậm chí
trên vai còn lưu lại một vòng dấu răng rõ ràng.
Khả Hân đỏ mặt nhớ tới đêm qua, khi cả hai
đạt đến cao trào, cô kéo lấy Đình Phong mà cắn
vào vai anh đến rớm máu. Lúc nhả ra và nhìn
thấy tác phẩm của mình, Khả Hân xấu hổ đến
không dám nhìn chồng, cô vội vùi mặt xuống gối
mặc kệ tiếng cười trầm thấp gợi cảm của Đình
Phong.
Bống nhiên cô cũng thấy vai trái đau nhói,
vội vàng ngẩng lên thì thấy Đình Phong đang
liếm môi trông cực kỳ tà mị, anh thì thầm vào tai cô:
“Mèo con cũng biết cắn người rồi cơ đấy,
xem ra vừa rồi tôi còn chưa nỗ lực thỏa mãn em
đúng không.”
Sau đó, Khả Hân khóc không ra nước mắt
nhìn người đàn ông đang không ngừng đốt lửa
trên người mình. Lần sau đánh chết cô cũng
không làm mấy trò kích thích đàn ông ở trên
giường nữa. Thật sự là vô cùng ngu xuẩn.
Tắm xong và cảm thấy thân thể thoải mái
hơn, Khả Hân bước ra khỏi phòng và đột nhiên
nghe thấy tiếng chị An đang nói chuyện với ai đó
dưới tầng. Một tháng trước Đình Phong quyết
định thuê chị An làm giúp việc cả ngày để giúp
Khả Hân bớt bận rộn hơn. Chính vì vậy, chị sẽ
đến làm việc vào mỗi buổi sáng và buổi tối trở về
nhà mình. Nghĩ đến điều này, Khả Hân lại cảm
thấy lòng ngọt ngào như mật.
“Khách đến mà chủ vẫn ở trên tầng, đây là
thói đãi khách của chủ nhân sao?”
Giọng nói chanh chua của một cô gái trẻ
vang lên làm Khả Hân dừng bước chân. Cô ngạc
nhiên vì không biết tại sao Đào Ngọc Nhi lại đến
nhà cô vào giờ này. Đình Phong và cô đã quyết
định cho bé Bin đi học ở trường mầm non gần
nhà nên không cần Ngọc Nhi đến dạy kèm cho.
cậu nữa.
Mặc dù mẹ chồng cô phản đối việc này
nhưng do Đình Phong kiên quyết cho bé Bin di
học nên bà không tiện can thiệp nữa. Tuy vậy, bà
lại đổ lỗi lên đầu cô vì nghĩ rằng do cô ghen ghét
Ngọc Nhi nên xúi giục Đình Phong làm vậy.
“Mời cô uống nước, sáng nay cậu Đình
Phong có dặn tôi không được đánh thức cô Khả
Hân dậy sớm nên cô chịu khó đợi một chút, tôi
đoán cô ấy cũng đã tỉnh giấc rồi.”
Chị An vừa rót nước vừa cười nói với Ngọc
Nhi, nói thật chị không có cảm tình với cô gái này
lắm, cảm thấy kiểu tiểu thư nhà giàu đỏng đảnh
khinh thường người khác của cô rất chướng mắt.
Tuy nhiên chỉ là phận giúp việc nên chị không
dám nói.
Nghe chị An nói vậy, ánh mắt Ngọc Nhi tối
lại, cô cắn chặt đôi môi đỏ mọng để ngăn cơn
tức giận đang trào dâng trong lòng. Cái gì mà
không cho đánh thức Khả Hân dậy sớm, điều này
không phải chứng tỏ đêm qua hai người làm
chuyện gì tốt đẹp đến nỗi mệt mỏi không dậy nổi
Sao.
Nghĩ đến chuyện hai người đó âu yếm thân
mật với nhau là Ngọc Nhi lại cảm thấy khó thở vì
tức, cô thầm mắng Khả Hân là đồ không biết xấu
hổ mà quên luôn rằng họ vốn là vợ chồng và
chuyện ân ái với nhau là quá đối bình thường.
Chính việc ghen ghét của cô mới là vô duyên và
lố bịch.
Do vậy, khi thấy Khả Hân bước xuống cầu
thang, nhìn gương mặt phảng phất nét mệt mỏi
nhưng da thịt óng ánh trong suốt, đuôi mắt còn
ẩn chút phong tình của người đàn bà được đàn
ông làm cho dễ chịu, Ngọc Nhi ghen tị đến phát
cuồng. Cô hận không thể đứng lên cho Khả Hân
một cái bạt tai giống như là Khả Hân chính là
người cướp chồng mình.
“Chao ôi, có người mặt trời mọc đến mông
rồi mới chịu tỉnh giấc đấy, khách đến nhà chắc
phải đợi vài giờ đồng hồ mới được gặp mặt.”
Khả Hân mỉm cười ngồi xuống chiếc ghế đối
diện với Ngọc Nhi, hoàn toàn không để ý đến lời
châm chọc của cô khiến Ngọc Nhi hừ mạnh. Giả
bộ thánh thiện cho ai xem chứ, không phải là loại
đàn bà chỉ biết leo lên giường đàn ông thôi sao.
Thật ghê tờm.
“Cô chủ uống cốc nước chanh mật ong nhé,
buổi sáng mệt mỏi mà làm một cốc là tỉnh táo
lắm, lại còn có công dụng dưỡng da thon dáng
nữa.“ Chị An lăng xăng chạy lại đặt một cốc nước
chanh mật ong xuống trước mặt Khả Hân. Cô
nhìn chị tươi cười và gật đầu thay cho lời cảm ơn.
Ngọc Nhi nhìn cốc nước được pha cẩn thận
của Khả Hân và cốc trà của mình, cô chán ghét
lườm chị An. Đúng là đồ nhà quê ánh mắt thiển
cận, không biết nên nịnh bợ ai hơn sao, sau này:
Đình Phong cưới cô về, việc đầu tiên mà cô làm
sẽ là đuổi việc chị ta
“Cô đến nhà tôi có việc gì? Tôi dậy sớm hay
muộn có liên quan đến cô sao? Khách khứa cũng
có từng kiểu. Có kiểu tôi sẽ vô cùng hoan
nghênh đón tiếp, còn có kiểu đến nhà nhưng bới
móc đời tư chủ nhân thì xin lỗi cho tôi cười nhạt.”
“Chị nói ai bới móc đời tư nhà chị.”
Sẵn cơn tức, Ngọc Nhi lập tức bật dậy chỉ
thằng vào mặt Khả Hân, chị ta dám…
“Tôi không nói ai cả, chỉ lấy ví dụ thôi và tốt
nhất cô vào nhà người khác thì không nên lấy tay
chỉ vào mặt người ta, như thế là bất lịch sự.”
Khả Hân buồn cười nhìn gương mặt Ngọc
Nhi hết đỏ lại trắng, đôi khi cô có cảm giác khá
thú vị vì trêu chọc được cô ta.
“Chỉ…”
Ngọc Nhi trừng mắt nhìn Khả Hân khi đọc
những dòng chữ liên tiếp xuất hiện trên điện
thoại. Cô hít một hơi sâu để lấy lại bình tính
Tuyệt đối không thể để chị ta chọc giận.
Ngồi lại xuống ghế, ánh mắt Ngọc Nhi bỗng
đảo qua chiếc túi xách hàng hiệu bên cạnh, cô
bỗng nảy ra một ý, cầm chiếc túi lên hất hàm tự
đắc.
“Biết đây là gì không? Túi xách Louis Vuitton
Cluny BB Monogram phiên bản mới nhất, giá
khoảng ba ngàn đô. Tôi đoán chắc chị chưa bao.
giờ có cơ hội nhìn thấy nhỉ? Mở to mắt ra mà
xem đi, đây chính là món quà anh Phong mua để
cảm ơn tôi đã giúp anh ấy vụ hợp đồng với phía
Tây Ban Nha, mà mới đây tôi cũng đã gửi thêm
một bản kế hoạch có thể giúp công ty kiếm bộn
tiền, Chị đoán xem, lúc đó anh Phong mua cho
tôi thứ gì nữa đây? Trang sức, quần áo hay là…“
Ngọc Nhí lải nhải liệt kê một đống đồ có giá
trị, càng nói cô càng phấn khích. Nghĩ đến Khả
Hân chắc chưa bao giờ được Đình Phong mua
cho thứ gì đáng giá cô lại càng vui sướng, cảm
thấy hả hê vô cùng.
Khả Hân chớp mắt nhìn Ngọc Nhi đang
tưởng tượng ra gì đó rồi cười khúc khích. Thỉnh
thoảng lại liếc cô với ánh mắt thương hại và
khinh bỉ. Thật không hiểu nổi cô ta đang suy
nghĩ gì
Khả Hân lắc đầu thở dài và nhìn nhanh chiếc
túi xách hàng hiệu mà Ngọc Nhi vừa khoe. Liệu
cô có nên nói rằng đây là một trong những chiếc
túi xách Đình Phong mua tặng nhưng cô không
thích nên anh tiện tay ném cho Ngọc Nhi nói là
quà cảm ơn không?
Nghĩ đi nghĩ lại, Khả Hân quyết định tốt nhất
là không nên nói kẻo kích thích cô nàng kiêu
ngạo này thì còn mệt đầu hơn.
Đột nhiên, mùi thuốc Bắc tỏa ra từ gian bếp
khiến Ngọc Nhi nhíu mày nhìn Khả Hân, chẳng lẽ
chị ta bị bệnh.
“Cô Hân, cô chuẩn bị ăn sáng sau đó uống
thuốc bổ nhé. Cậu Đình Phong đã nếu cô
không chịu uống thì lần sau phạt uống gấp đôi.”
Chị An từ trong bếp nói vọng ra, chị cố ý lớn
tiếng nhấn mạnh vào mấy chữ chuẩn bị ăn sáng
cho Ngọc Nhi nghe để cô ta biết điều ra về
nhanh một chút. Mới sáng sớm đã đến nhà người
khác rồi còn nói năng khó nghe, đã vậy mặt dày
ngồi lỳ từ lúc đó đến giờ không để chủ nhân ăn
uống gì.
Ngọc Nhi lại một lần nữa đen mặt, cô chợt
nhớ ra lần trước tới văn phòng của Đình Phong,
cô đứng ngoài nghe được cuộc nói chuyện của
anh và trợ lý Phan Thành, anh đang muốn tìm
một loại thuốc bổ quý hiếm gì đó giúp bồi bổ cơ
thể phụ nữ. Lúc đó cô đoán là anh mua cho mẹ
mình. Không ngờ hôm nay tới đây mới biết là
mua cho Khả Hân uống.
Cảm giác ghen ghét dâng lên trong lòng
Ngọc Nhi, cô liếc chiếc túi hàng hiệu bên cạnh,
bỗng cảm thấy nó chả có chút giá trị nào so với
thứ thuốc quý của Khả Hân. Rốt cuộc túi xách có
thể dễ dàng mua được trong khi thuốc quý thì
tốn công hơn nhiều. Điều này chứng tỏ Đình
Phong bắt đầu quan tâm đến Khả Hân nhiều hơn
là cô tưởng. Không được, cô nhất định phải
nhanh chóng khiến Đình Phong ly hôn và cưới
mình, tránh đêm dài lắm mộng.
Ngọc Nhỉ lục lọi trong túi xách và lôi ra một
chiếc thiệp đẹp đế đưa cho Khả Hân.
“Ba ngày nữa là sinh nhật mẹ tôi, đây là
thiệp mời anh Phong và chị đến tham dự, hi vọng
hôm đó sẽ được đón tiếp hai người. Đặc biệt
là Ánh mắt Ngọc Nhi quét qua người Khả Hân,
cười lạnh:
“Đặc biệt là chị nên cư xử cho đàng hoàng
một tý, đừng để anh Phong và gia đình chồng chị
mất mặt.”
Nói xong, cô ta ngúng nguầy bỏ đi, trước khi
ra khỏi cửa còn không quên trào phúng:
“Mà tôi cũng khuyên chị nên dạy bảo lại osin
nhà mình, mắt mở to lên một chút xem ai có địa
vị thế nào. Đừng để người khác đánh giá cả chủ
lẫn tớ đều có tầm mắt hạn hẹp như nhau.”