Theo Đuổi Vợ Câm

Chương 20: Đình phong ghen






“Cô Hân, cô không sao chứ? Sắc mặt cô

không tốt lắm?”

Thầy Châu lo lắng khi thấy Khả Hân, cô đi ra

ngoài khá lâu và trở lại với gương mặt tái nhợt,

không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Tôi không sao, cám ơn thầy Châu, chắc là

hơi mệt chút thôi” Khả Hân gượng cười và ra

dấu cho anh.

Bà Phương ngồi cạnh cũng quan tâm đến

điều này, bà nhạy cảm phát hiện tâm trạng của

Khả Hân rất không tốt, dù cô cố gắng che giấu

bằng cách nở nụ cười nhưng chỉ cần nhìn vào.

ánh mắt của cô là bà đoán chắc chắn có điều gì

không tốt vừa xảy ra.

Khả Hân nhận thấy bà Phương và thầy Châu

lo lắng cho mình, cô nén sự chua xót trong lòng



thân mình mà làm mọi người trong bữa tiệc mất

VuÏ.

Thầy Châu vẫn có chút lo lắng, nhưng do

Khả Hân không nhắc lại nên anh cũng không tiện

hỏi nhiều. Tuy nhiên, khi thấy cô bắt đầu rót

nhiều ly rượu hơn để uống, anh lập tức khuyên

cô.

“Cô Hân đừng uống nhiều quá, dù đây chỉ là

rượu trái cây rất nhẹ nhưng uống nhiều cũng có.

thể say đấy.”

“Đúng vậy Khả Hân, cháu còn phải lái xe về,

chú ý một chút, không nên uống nữa.”

Bà Phương vội vàng ngăn cản Khả Hân tiếp.

tục uống rượu, bà thực sự lo lắng vì đây là lần

đầu tiên thấy cô mất khống chế như này.


“Không sao, tiệc đang vui mà, cháu muốn

uống một chút, chỉ một chút thôi“ Khả Hân nở

nụ cười rất tươi, gương mặt cô ửng hồng vì đã

uống khá nhiều rượu, đôi mắt long lanh ngập.

nước. Rượu trái cây rất ngọt, nhưng sao uống

vào lại cảm thấy đắng chát như vậy. Khả Hân

cười khổ, là rượu đẳng hay lòng cô đắng đây.

Cuối cùng bữa tiệc cũng kết thúc, các phụ

huynh vui vẻ cám ơn Khả Hân rồi chào tạm biệt

bà Phương và thầy Châu để đưa con về nhà. Lúc

này, chỉ còn lại ba người.

Bà Phương quan sát Khả Hân, thấy cô vẫn

có vẻ tỉnh táo nhưng gương mặt đỏ rực và thân

hình hơi lung lay đã bán đứng cô, bà đoán Khả

Hân đã bắt đầu say rồi. Nghĩ đến việc Khả Hân

còn phải đi xe về nhà, bà Phương lo lắng nói với

người thanh niên trước mặt.

“Dì sợ cái Hân say rồi, không thể tự đi xe về

nhà, con giúp dì đưa nó về nhé, gọi taxi đưa Khả

Hân về dì lại không yên tâm lắm, địa chỉ nhà là…“

Bà Phương nhanh chóng báo địa chỉ nhà của

Khả Hân cho thầy Châu, nghe xong anh vội vàng.

gật đầu.

“Dạ được, để con đưa cô ấy về, dì bắt taxi

về trước nhé.”

Khả Hân nghe được hai người nói chuyện,

mặc dù lúc này cô cảm thấy hơi váng đầu nhưng.

vẫn ra hiệu nói rằng cô có thể tự đi về, không

cần làm phiển thây Châu. Tất nhiên là cả bà

Phương và thầy Châu đều không đồng ý.

“Không được, cháu xem bản thân đã say.

đến đi đường không vững rồi

làm sao tự lái xe

về nhà được, nghe lời cô, để thầy Châu đưa cháu.

về”

Bà Phương cầm tay Khả Hân khuyên nhủ. Lý

do bà muốn Tần Châu đưa cô về một phần là vì

lo lắng cô say, còn một phần vì bà cảm thấy tâm

trạng của cô không tốt, bà sợ để cô về một mình

sẽ xây ra chuyện.

Thầy Châu nhanh chóng đi lấy xe, bà

Phương và Khả Hân đã đợi sẵn bên ngoài. Đỡ cô

lên xe, bà dặn dò thầy Châu đi cẩn thận, chú ý

đến người đằng sau. Anh gật đầu và nổ máy,

chiếc xe số cũ kỹ lao vào màn đêm, bỏ lại đẳng

sau những ánh đèn hào nhoáng của dãy nhà

hàng.

Cố gắng tập trung lái xe và đi thật chậm để

Khả Hân có thể thoải mái hơn, nhưng thầy Châu

vẫn cảm thấy mất tự nhiên đến kỳ cục. Anh chưa

bao giờ nghĩ rằng có một ngày anh lại có cơ hội

gần gũi với Khả Hân đến thế.

Khả Hân dần ngà ngà say, cô cảm thấy lung

la lung lay khi ngồi sau lưng thầy Châu. Có lẽ

cũng cảm nhận được điều này, nên thầy Châu vội

dừng xe lại, anh không dám quay đầu lại nhìn

Khả Hân mà lấy hết can đảm để bảo:

“Nếu cô Hân không ngại thì bám vào áo tôi,

sẽ không sợ bị ngã.”

Nói xong, thầy Châu cảm thấy bàn tay đang

cầm lái đã ướt nhẹp từ bao giờ. Đợi một lúc

không thấy người đằng sau nói gì, anh có chút

thất vọng, nhưng lại nghĩ lời đề nghị của mình có

vẻ hơi sỗ sàng nên xấu hổ vội vàng nói:

“Tôi không có ý gì đâu, chỉ là sợ cô Hân say


nên bám không chắc, nếu cô thấy không cần

thì…”

Đột nhiên, thẩy Châu im bặt, anh thấy hai

bàn tay trắng nõn vòng sang hai bên eo và túm.

lấy áo anh, cũng nhận ra được sau lưng có gì đó

ghé vào.

Gương mặt thầy Châu lập tức đỏ ửng, thân

hình anh cứng đờ, Khả Hân dựa sát vào lưng anh.

đến nỗi anh có thể cảm nhận được hơi thở ấm



nóng của cô phả vào lưng mình. Trái tim càng lúc.

càng loạn nhịp, thầy Châu tự động viên mình, chỉ

một lần này thôi, anh muốn được phóng túng mà

không cần lo lắng gì.

Khả Hân tựa đầu vào vai người đàn ông ngồi

phía trước, mặc dù say nhưng cô vẫn biết điều

này là không đúng. Cô không nên có những

hành động gần gũi như thế này đối với thầy

Châu. Nhưng chẳng hiểu sao cô thấy lòng trống

trải đến lạ, cô muốn dựa vào ai đó, bất kỳ ai cũng

được bởi vì như thế cô sẽ không cần suy nghĩ

điều gì nữa.

Chiếc xe tiếp tục lăn bánh nhưng di rất

chậm. Đối với thầy Châu, quãng đường này thật

ngọt ngào. Anh ước gì nó cứ dài mãi để anh có

thể tiếp tục chìm đắm trong điều tuyệt vời mà

anh nghĩ chỉ có trong những giấc mơ. Có lẽ sáng

mai tỉnh lại Khả Hân sẽ không còn nhớ gì, cũng.

tốt, chỉ cần anh nhớ và lưu giữ nó là được rồi.

Nhưng giấc mơ có đẹp đến mấy cũng đến

lúc phải tỉnh lại, quãng đường có dài đến mấy thì

cũng sẽ có điểm kết thúc.

Thầy Châu dừng xe trước cổng của một căn

biệt thự, anh lặng lẽ quan sát địa chỉ trên cổng

và nhận ra đây đúng là địa chỉ của nhà Khả Hân.

Căn biệt thự này tuy không lớn nhưng lại rất đẹp,

dù chỉ nhìn lướt qua nhưng anh cũng biết, để tậu

được một căn nhà ở khu phố đắt đỏ nhất Sài

Gòn như thế này thì chăc chắn phải tốn rất nhiều

tiền. Điều này cũng có nghĩa nhà chồng của Khả

Hân vô cùng giàu có.

Thở dài một hơi, thầy Châu chuẩn bị quay:

đầu nhắc nhở Khả Hân là đã về tới nhà thì bỗng

anh bị ánh đèn xe ô tô trước mặt chiếu thẳng vào

mắt khiến anh phải che lấy đôi mắt của mình.

Khi mắt đã dần quen với ánh sáng, thầy

Châu nhận ra trước mặt mình là chiếc xe ô tô

màu đen hiệu BMW sang trọng, có một người

đàn ông vừa bước xuống xe và đang tiến lại chỗ

hai người.

Khi người đàn ông này bước đến gần, thầy

Châu mới nhìn rõ được khuôn mặt của hắn. Đó là

một người đàn ông vô cùng xuất sắc, hắn mặc.

bộ vest đen được cắt may vừa vặn với thân hình

cao lớn, gương mặt góc cạnh và từng đường nét

như được thượng đế tỉ mỉ tạo ra. Tuy nhiên, cả

người hẳn toát lên vẻ lạnh lếo, nhất là khi nhìn

thấy cô gái phía sau anh thì khuôn mặt vặn vẹo

dữ tợn.

“Đi xuống ngay.”

Đình Phong gần giọng, đôi mắt nhìn Khả

Hân như muốn phun lửa. Có trời mới biết khi vừa

lái xe đến cổng và nhìn thấy hình ảnh trước mắt

anh đã phát điên đến thế nào. Anh không thể tin

nổi vào mắt mình nữa, vợ anh đang ngồi trên xe


của một người đàn ông trẻ tuổi, hơn nữa cô còn

tựa đầu lên lưng hắn.

Thầy Châu sửng sốt, vẻ lạnh lùng của người

đàn ông đối diện khiến anh rùng mình. Bỗng anh

nhận ra người này khá quen mặt như từng gặp ở

đâu rồi. Nhưng chưa kịp để anh nhớ ra thì Đình

Phong đã bước đến, thôi bạo lôi Khả Hân xuống

xe. Bị kéo đột ngột khiến thân hình cô lung lay

như sắp ngã.

“Cẩn thận Thầy Châu vội vã dựng xe và

làm động tác vươn tay đỡ lấy Khả Hân, hành.

động của người này quá bất ngờ khiến anh trở

tay không kịp.

Nhìn cánh tay đang vươn ra của thầy Châu,

Đình Phong càng giận dữ, anh kéo Khả Hân vào

lòng, túm chặt lấy cánh tay cô với sức mạnh

khiến Khả Hân nhíu mày vì đau.

“Buông cô ấy ra.“

Thầy Châu lúc này cũng tức giận, gương

mặt không còn vẻ nho nhã lễ độ như thường

ngày, tất cả bởi vì anh trông thấy người đàn ông

kia đối xử cực kỳ thô bạo với Khả Hân. Điều này

làm anh không thể chịu nổi.

“Buông ra, tại sao tôi phải buông ra.“

Đình Phong giận dữ phản cười, anh nhếch.

miệng nở một nụ cười chế nhạo thầy Châu như

không biết tự lượng sức mình.

“Tốt nhất anh nên buông cô ấy ra, anh

không thấy Khả Hân bị đau sao.”

Đình Phong cúi xuống nhìn cô gái trong lòng

mình, đôi lông mày của cô đang nhíu lại như tố

cáo hành động thô lỗ của anh. Anh nhíu mày, bất

đắc dĩ nới lỏng bàn tay đang nắm chặt lấy cánh

tay cô. Nhưng ánh mắt nhìn thầy Châu vẫn phun

lửa.

“Khả Hân? Gọi nhau thân mật quá nhỉ,

không ngờ có người còn dám gọi thế trước mặt

chồng người ta.”

“Chồng? anh là chồng của Khả… cô giáo

Hân?“

Thầy Châu sửng sốt, anh bỗng nhiên bất

động, hai bàn tay cuộn thành nắm đấm. Đúng

rồi, tại sao anh không nghĩ ra, đây chính là người

lần trước đã tới trường đón Khả Hân còn gì,

chẳng trách anh thấy người này quen mặt như

vậy. Nhìn hắn ta ôm lấy Khả Hân một cách tự

nhiên, trái tìm anh đau nhói. Tuy biết cô đã kết

hôn và có con, nhưng khi tận mắt nhìn thấy cô

tựa mình trong lòng người khác, dù đó chồng cô,

anh vẫn cảm thấy trong lòng đắng chát và chua

xót vô cùng.