Sau cuộc gặp gỡ chớp nhoáng với Khả Hân, bà Kim Nhã rất tức giận nên quyết định tới phòng làm việc để gặp Đình Phong.
Tại đây, bà đã kể hết cho anh nghe nội dung của cuộc nói chuyện. Đình Phong vốn đang bù đâu VÀ mấy ngày nay các dự án liên tiếp bị hủy bỏ hoặc bị đối thủ nẫng tay trên nên khi nghe mẹ mình nói xong, anh nhăn mặt nói: “Tại sao mẹ lại đi nói chuyện này với Julia Trương? Cô ấy và con đâu có liên hệ gì. Lỗi là do con đã hiểu lầm cô ấy là Khả Hân nên mới khiến cô ấy phản cảm thôi.
Vốn dĩ, anh đã cố gắng bác bỏ suy nghĩ Julia Trương và Khả Hân thực chất là một người sau chuỗi ngày dài tìm kiếm chứng cứ trong vô vọng bằng cách tập trung vào công việc, nhưng có vẻ như bà Kim Nhã lại làm mọi chuyện rối tung lên.
Đột nhiên nghĩ tới chuyện sắp được gặp cô, Đình Phong có chút căng thằng. Anh tự nhắc nhở mình chỉ làm điều này vì phép lịch sự chứ không phải vì anh thực sự muốn gặp cô.
Đúng vậy, Julia không phải Khả Hân, cô lại là vợ chưa cưới của Denis Trần, tốt nhất anh không nên có niệm tưởng gì quá đáng.
Tuy nhiên, Đình Phong lại đánh giá quá thấp sức ảnh hưởng của cô gái ấy đối với mình. Từ lúc bà Kim Nhã ra về, trong đầu anh luôn ẩn hiện hình bóng của cô.
Vì vậy, Đình Phong gọi cho Phan Thành, yêu cầu hắn tìm cách liên lạc với Julia Trương để lên lịch hẹn.
Anh nghe nói cô đã bắt đầu tới làm việc tại công ty DFD với cương vị giám đốc điều hành nên chắc chắn sẽ bận rộn hơn nhiều.
Những tưởng sau cuộc gặp gỡ không mấy vui vẻ trong bữa tiệc lần trước, Julia Trương sẽ kiếm cớ từ chối anh, không ngờ Phan Thành báo lại rằng, cô đã đồng ý và hẹn anh hai ngày sau điển Công ty mình.
Nghe xong, Đình Phong nở nụ cười thoải mái, tâm trạng trở nên tốt hơn bao giờ hết.
Nếu lúc này Phan Thành có mặt sẽ lập tức ném cho anh một ánh mắt chế nhạo và mở miệng trêu chọc: Chỉ là một cuộc gặp gỡ cũng đủ để anh vui vẻ như thế sao? Hình tượng tổng giám đốc điểm đạm, lạnh lùng đi đâu rồi? Khinh bi! Hai ngày trôi qua tương đối nhanh nhưng đối với Đình Phong nó lại dài như hai tháng. Anh ngóng trông cuộc hẹn với Julia Trương tới mức chính bản thân cũng chẳng hề nhận ra điều này là không ổn.
Có lẽ trong tiềm thức của Đình Phong, vẫn. | | có một niềm hi vọng nhỏ nhoi là được tiếp xúc gần gũi với Julia Trương, để khám phá ra chỉ tiết nào đó chứng minh cô là Khả Hân của anh.
Lái xe đến trụ sở công ty DFD, Đình Phong nhanh chóng bước vào. Vẻ bề ngoài hết sức nổi bật €a anh khiến nhiều nhân viên ở đây phải ngoái đầu nhìn trộm.
Đặc biệt là mấy cô gái trẻ, đôi mắt như dính trên người Đình Phong, sau đó chụm đầu vào nhau bắt đầu bàn tán to nhỏ, chủ yếu là cảm thán về khuôn mặt đẹp trai cũng như khí chất của anh.
Vì đã quá quen với điều này trước đây nên Đình Phong không thèm chú ý đến bọn họ.
Anh đi tới quầy lễ tân dưới sảnh, nói một cách đơn giả “Tôi có hẹn với cô Julia Trương lúc 9 giờ 30 ngóng trông cuộc hẹn với .Julia Trương tới mức chính bản thân cũng chẳng hề nhận ra điều này | là không ổn.
Có lẽ trong tiểm thức của Đình Phong, vẫn có một niềm hi vọng nhỏ nhoi là được tiếp xúc gần gũi với Julia Trương, để khám phá ra chỉ tiết | | nào đó chứng minh cô là Khả Hân của anh.
Lái xe đến trụ sở công ty DFD, Đình Phong nhanh chóng bước vào. Vẻ bề ngoài hết sức nổi bật ®ủa anh khiến nhiều nhân viên ở đây phải ngoái đầu nhìn trộm.
Đặc biệt là mấy cô gái trẻ, đôi mắt như dính trên người Đình Phong, sau đó chụm đầu vào nhau bắt đầu bàn tán to nhỏ, chủ yếu là cảm thán về khuôn mặt đẹp trai cũng như khí chất của anh Vì đã quá quen với điều này trước đây nên Đình Phong không thèm chú ý đến bọn họ.
Anh đi tới quầy lễ tân dưới sảnh, nói một cách đơn giản: “Tôi có hẹn với cô Julia Trương lúc 9 giờ 30 phút. Cô ấy hiện có mặt ở đây không?” Cô lễ tân với ngoại hình xinh xắn hơi đỏ mặt. Đây chính là Hoàng Đình Phong, tổng giám đốc tập đoàn Kings, người mà trước đây cô chỉ mới | | được nhìn thấy trên tivi hoặc các tờ báo, không ngờ bên ngoài anh còn đẹp trai hơn cả trong ảnh.
Đợi một lát vẫn không thấy cô lễ tân nói gì, Đình Phong nheo mày, vẻ mặt không kiên nhẫn file lại câu hỏi của mình lần nữa.
Đến lúc này cô mới chợt hoàn hồn, mặt nóng bừng ấp úng trả lời: “Dạ…dạ…chị ấy đang ở trong phòng làm việc, hiện tại…” Nghe được đủ thông tin mình cần, Đình Phong nhanh chóng rời đi, mặc cho cô lễ tân với tay theo định nói nốt câu Julia Trương đang có khách khác.
Tuy nhiên, chưa kịp nói thì cô đã bị mấy người đồng nghiệp nữ vây quanh, hỏi han chỉ tiết về lý lịch người đàn ông vừa rồi.
Đình Phong vào thang máy, ấn số tầng có đồng hồ vì biết rằng mình đến đúng hẹn.
“Ting.” Cửa thang máy mở, Đình Phong bước ra | ngoài hành lang. Ánh mắt anh đảo qua một vòng, | | ngay lập tức nhận ra tấm biển đề ba chữ: Phòng Giám Đốc.
Anh cúi xuống nhìn trang phục của mình, tải thấy tất cả đều đã hoàn hảo mới thong thả bước tới và gõ cửa.
Không để Đình Phong đợi lâu, bên trong vang lên giọng nói trong trẻo lạnh nhạt: “Mời vào.” Khóe môi khẽ cong lên thành một nụ Cười, Đình Phong mở cửa vào phòng. Tuy nhiên, khi nhìn thấy Julia đang trò chuyện vui vẻ với một người đàn ông khác, gương mặt của anh chợt cứng lại.
Anh chưa bao giờ nghĩ lại gặp Nhật Dương ở đây. Ánh mắt vô tình liếc xuống chiếc xe lăn của cậu ta, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác phức tạp.
Nhật Dương. Nghe nói ba anh cùng mẹ hắn đã | đưa hẳn đi chạy chữa tại nhiều bệnh viện trên viễn phải gắn cuộc đời mình với chiếc xe lăn. | Cho dù anh cũng từng âm thẩm hỗ trợ tìm kiểm bác sĩ giỏi, nhưng mọi chuyện dường như đã được an bài.
Nhật Dương rất bình thản đón nhận ánh mắt của Đình Phong. Ngay từ lúc Khả Hân xuất hiện, anh đã biết mình sẽ bị kéo ra khỏi chuỗi ngày bình yên mà anh từng nghĩ sẽ trải qua cả đời.
Nhưng đây là yêu cầu của cô, anh chỉ có thể chấp nhận. Rốt cuộc, chính anh cũng là thủ phạm gián tiếp bức Khả Hân đến con đường này.
“Chào anh Phong, dường như rất lâu rồi chúng ta mới lại có cơ hội chạm mặt. Anh vẫn khỏe chứ?” “Như anh trông thấy thôi.” Gương mặt Nhật Dương phảng phất ý cười, tuyệt không cảm thấy tình cảnh của mình là đáng thương. Anh đã dần chấp nhận chuyện mình bị liệt hai chân nên hiện giờ thoải mái đối Thấy Đình Phong vẫn đứng bất động tại đó, Nhật Dương bèn quay đầu lại nói với Khả Hân: # Cám ơn cô Julia Trương về buổi gặp gỡ thú Vị đầy. Hi vọng trong tương lai chúng ta còn nhiều cơ hội được trao đổi hơn, còn bây giờ tôi có chuyện gấp cần trở về, hẹn gặp lại cô sau.” Dứt lời, Nhật Dương tự điều khiển xe lăn ra khỏi phòng. Nhìn cánh cửa đã được mở sẵn, anh ngẩng đầu nhìn sườn mặt của anh trai mình Đình Phong giả bộ không chú ý, chỉ đứng lùi sang một bên nhường chỗ cho Nhật Dương.
“Cám ơn anh.” Nhật Dương thấp giọng nói, đồng thời cảm thấy ảy náy. Mấy năm nay, tính tình Đình Phong tuy quanh quẽ, lạnh lùng hơn, nhưng hắn biết được một số chuyện mà anh đã làm để giúp mình.
Lẽ ra hắn không nên đồng ý với Khả Hân | thực hiện chuyện này. Nói cho cùng, Đình Phong cũng đã phải trả giá rất nhiều cho sai lắm trong quá khứ.
Tuy nhiên, cảm nhận được phía sau có một đôi mắt âm thẩm dõi theo, Nhật Dương đành lằng lặng thu hồi ý nghĩ, nhanh chóng rời khỏi dây, Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người.
Khả Hân lịch sự lên tiếng mời Đình Phong ngồi.
“Có Julia có quen biết với…ừm…Nhật Dương Sao?” Trong lòng tràn đầy sự nghi hoặc khiến Đình Phong ngay khi vừa ngồi xuống đã phải hỏi Khả Hân.
Không thể trách anh đa nghỉ. Ngày xưa Nhật Dương yêu Khả Hân, thậm chí vì cô mà làm rất nhiều điều, đến nỗi mất đi cả đôi chân.
Hiện tại bỗng có một cô gái giống hệt Khả Hân xuất hiện, khó tránh khỏi những rắc rối về cảm xúc như anh đang trải qua.
Khả Hân rót một ly trà cho Đình Phong. Những ngón tay thon dài trắng muốt của cô làm Đình Phong ngơ ngẩn.
Trong một tích tắc, anh cực kỳ muốn nắm lấy đôi bàn tay đó, đưa lên miệng hôn và thì thầm hai chữ: Khả Hân.
Hôm nay Khả Hân ăn mặc tương đối kín đáo, như khi ngồi, những đường cong trên cơ thể cô vẫn hiện rõ mồn một.
Cảm thấy cơ bắp trên người căng chặt, Đình Phong vội rời mắt khỏi thứ đang không ngừng hấp dẫn anh, ép buộc bản thân nhớ kỹ, đây là Julia Trương, không phải là Khả Hân.