Theo Đuổi Vợ Câm

Chương 198: Chọc tức mẹ chồng cũ






Bà Kim Nhã trợn mắt nhìn Khả Hân. Thân hình bà chợt lung lay như sắp ngã. Khả Hân rất “tốt bụng” vươn tay nắm lấy cánh tay, giúp bà giữ thăng bằng.

Khi những ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp của cô lạnh ngắt chạm vào da thịt mình, bà Kim Nhã chợt rùng mình, lập tức vung tay ra khỏi bàn tay của cô.

“Cô là Julia Trương đúng không?” Phải nói rằng, bà Kim Nhã là người phụ nữ từng trải qua rất nhiều sóng gió trong cuộc đời.

Bởi vậy, kể cả khi gặp lại một người có gương mặt giống hệt đứa con dâu đã chết cách đây bốn năm của bà, bà vẫn có thể lấy lại được binh tĩnh rất nhanh.

Nhớ đến lời Đình Phong từng nói đã gặp một cô gái giống y hệt Khả Hân ở trong bữa tiệc mà anh tham dự, bà đoán đây chính là Julia Trương.

Trên đời không thể nào có nhiều người giống nhau như thế được. Đặc biệt, cô gái này cho bà cảm giác rất kỳ lạ, vừa quen thuộc, vừa xa lạ, khiến bà nhất thời có ảo giác Khả Hân thực sự trở về và đang đứng trước mặt bà “Bà biết tôi sao?” Khả Hân giả bộ tỏ ra ngạc nhiên. Chuyện 6Š lại “mẹ chồng” ở đây là điều hoàn toàn cô không ngờ tới. Tuy vậy, cô lại rất sẵn lòng chơi trò diễn kịch với bà ta, dù sao chuyện gặp gỡ giữa hai người cũng là sớm hay muộn mà thôi.


Cách xưng hô của Khả Hân làm bà Kim Nhã nhất thời sửng sốt. Bà cứ nghĩ dù mới là lần đầu tiên gặp nhau, cô gái này cũng nên kêu bà một tiếng “bác” giống như nữ nhân viên bán hàng kia cho phải phép.

Không nghĩ rằng cô lại trực tiếp kêu là “bà” xưng “tôi, tuy thái độ nhã nhặn nhưng vẫn khiến bà cảm thấy cô thiếu tôn trọng mình.

Mà thôi, dù sao đây cũng không phải chuyện gì quá nghiêm trọng, bà có thể tạm thời chẳng thèm chấp nhặt với cô làm gì cho mất thân phận.

“Phải, tôi biết. Hơn nữa, tôi cũng có ý định tìm đến cô lâu rồi. Cô có phiền không nếu chúng ta tìm một chỗ để nói chuyện?” Bà Kim Nhã không vòng vo mà trực tiếp nói với Khả Hân.

Vài giây trôi qua trong im lặng, ngay khi bà Kim Nhã nghĩ rằng Khả Hân không muốn thì cô nhỏen miệng cười rất tươi và trả lời: “Được, mời bà.” Cả hai tìm tới một quán cafe sang trọng, có phòng riêng để nói chuyện. Khi người phục vụ vừa đặt hai ly cafe xuống bàn và ra ngoài, bà Kim Nhã âm thầm quan sát từng cử chỉ và hành động của cô.

Có thể nói, cô gái trước mặt bà có khí chất cực kỳ cuốn hút và độc đáo, Cô không thuộc tuýp người dịu dàng, hiểu chuyện như Hoàng Ly mà là kiểu độc lập, quý phái.

Dù bề ngoài của cô giống y hệt đứa con dâu câm của bà, nhưng hiện tại bà có thể hoàn toàn chắc chắn đây là một người khác.

Bởi vì mỗi một động tác của Julia Trương đều toát lên vẻ sang trọng từ bên trong, việc mà chỉ những cô gái con nhà gia giáo và có địa vị mới được rèn luyện từ nhỏ.

Khả Hân cũng phối hợp giữ yên lặng, mặc cho bà Kim Nhã quan sát. Cô cầm tách cafe đen không đường, môi đỏ nhấp một ngụm.

Khoảng vài phút trôi qua, bà Kim Nhã thu lại cái nhìn đánh giá, thái độ trở nên hiển lành hơn hẳn: “Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Trần Kim Nhã, mẹ của Hoàng Đình Phong, tổng giám đối đoàn Kings.” “Hóa ra là bà chủ của tập đoàn King ñỂ tiếng. Rất hân hạnh được gặp bà.” “Cám ơn cô, mà hình như cô nhỏ hơn thằng Phong nhà tôi vài tuổi, nếu không ngại thì có thể xưng hô với tôi một tiếng bác cho gần gũi.” “Xin lỗi bà, tôi sống ở Mỹ, không quen với cách xưng hô ở đây cho lắm.” Khỏe miệng đang cười của bà Kim Nhã giật giật. Bà không ngờ thái độ của Khả Hân lại xa cách đến vậy.

Tuy nhiên, nghĩ đến chuyện giáo dục ở Mỹ khác Việt Nam, bà Kim Nhã lại kiên nhẫn hỏi chuyện: “Nghe nói cô là con gái của chủ tịch tập đoàn K.D” “Đúng vậy?” “Hiện tại cô trở về nước là vì muốn xây dựng sự nghiệp hay giúp ba mẹ quản lý chỉ nhánh tại đây?” “Xin lỗi, nhưng câu hỏi này tôi có cần thiết trả lời không? Hình như chúng ta không quen thân đến mức như vậy.” Khả Hân không kiêng nể đáp lời. Vẻ lạnh nhạt của cô khiến nụ cười trên môi bà Kim Nhã biển mất, không khí trở nên có chút xấu hổ.

Bà Kim Nhã thu lại vẻ thân mật, thẩm mắng “Xin lỗi bà, tôi sống ở Mỹ, không quen với cách xưng hô ở đây cho lắm.” Khóe miệng đang cười của bà Kim Nhã giật giật. Bà không ngờ thái độ của Khả Hân lại xa cách đến vậy.

Tuy nhiên, nghĩ đến chuyện giáo dục ở Mỹ khác Việt Nam, bà Kim Nhã lại kiên nhẫn hỏi chuyện: “Nghe nói cô là con gái của chủ tịch tập đoàn K.D” “Đúng vậy?” “Hiện tại cô trở về nước là vì muốn xây dựng sự nghiệp hay giúp ba mẹ quản lý chỉ nhánh tại đây?” “Xin lỗi, nhưng câu hỏi này tôi có cần thiết trả lời không? Hình như chúng ta không quen thân đến mức như vậy.” Khả Hân không kiêng nể đáp lời. Vẻ lạnh nhạt của cô khiến nụ cười trên môi bà Kim Nhã biển mất, không khí trở nên có chút xấu hổ.


Bà Kim Nhã thu lại vẻ thân mật, thẩm mắng “Chúng tôi đã gặp trong bữa tiệc lần trước, khi tổng giám đốc Phong mang cô ấy tới tham dự. Lúc trông thấy tôi, cô Hoàng Ly còn gào thét làm náo động khách khứa một hồi mà.” Khả Hân thuật lại cách hành xử khi ấy của Hoàng Ly cho bà Kim Nhã nghe. Nếu nghe kỹ có thể thấy vẻ châm chọc trong đó.

Bà Kim Nhã cũng cảm nhận được điều này nên có chút xấu hổ mở miệng phân trần giúp Hoàng Ly.

“Có lẽ do con bé quá bất ngờ khi trông thấy cô thôi. Khả Hân đã chết được bốn năm, bỗng nhiên có người giống hệt như nó xuất hiện, những người quen với Khả Hân nhất thời hoảng hồn cũng là dễ hiểu.“ Khả Hân chỉ mỉm cười mà không nói gì nên bà Kim Nhã mặc định là cô chấp nhận lời giải thích này.

Sau đó, bà bắt đầu ướm lời: “Ngày trước, giữa Đình Phong, Hoàng Ly và Khả Hân có nhiều khúc mắc dây dưa, tôi cũng không tiện kể rõ với cô.” “Hôm nay muốn gặp riêng cô là vì hi vọng sau này cô có thể hạn chế tiếp xúc với con trai tôi. Cô hiểu ý tôi chứ?”“ Bà Kim Nhã nghĩ Julia Trương là một cô gái thông minh nên sẽ nhanh chóng nắm bắt được trọng điểm và đồng ý với lời bà. Đáng tiếc, bà lại đánh giá quá thấp khả năng giả ngây ngô của cô tôi; “Xin lỗi, tôi không hiểu ý bà lắm. Vốn dĩ tôi và con trai bà đâu có liên hệ gì với nhau mà bà lại yêu cầu tôi hạn chế tiếp xúc với anh ta.” Bị đôi mắt to tròn xinh đẹp của Khả Hân nhìn chằm chằm với vẻ nghỉ hoặc, bà Kim Nhã nhíu mày, đành nói trắng ra: “Ý tôi là, tôi muốn cô từ nay về sau không cần tiếp xúc với Đình Phong. Nó sắp kết hôn rồi, Hoàng Ly chính là con dâu tương lai của tôi. Việc cô xuất hiện trước mặt Đình Phong sẽ khiến mọi chuyện trở nên rắc rối.

“Đặc biệt là tôi còn nghe nói cô đến trường tiểu học Apolo để gặp Đình Vũ, cháu nội tôi và cũng là con trai của Đình Phong.” Quả nhiên là ngày đó bé Bin đã nhận ra cô cho dù cô không hề quay đầu nhìn lại cậu dù chỉ một chút, Có thứ gì đó len lỏi trong trái tim Khả Hân khiến cô vừa đau lòng, vừa vui sướng. Nhanh thôi, cô sẽ được gặp lại con trai mình đường đường chính chính.

Tuy vậy, hiện tại Khả Hân vẫn chưa muốn bại lộ thân phận nên tiếp tục chơi trò mèo vờn chuột với mấy người này.

“À, đúng là tôi từng đến đó, nhưng là để gặp gỡ người quen cũ, đoán chừng cậu bé đã vô tình bắt gặp nên tưởng lầm thôi.” “Sự thật là như vậy sao?” Bà Kim Nhã nhìn sâu vào đôi mắt Khả Hân, tìm tòi một tia bối rối.

Nhưng Khả Hân lại hết sức bình thản gật đầu khẳng định: “Đúng vậy, chỉ là vô tình mà thôi” “Thế thì tốt rồi, tôi không hi vọng cô vì muốn tiếp cận hai cha con nó mà bày ra việc này.

Mong cô…” “Xin lỗi đã ngắt lời bà, nhưng có vẻ như bà hiểu lầm lời nói của tôi. Chuyện tôi giải thích với bà việc để cháu nội bà bắt gặp không liên quan gì đến lời cảnh cáo phía trên của bà.” “Tôi xin nhắc lại cho bà nhớ, tôi chỉ mới gặp gỡ Hoàng Đình Phong một lần duy nhất là ở trong bữa tiệc, cũng chính anh ta là người chủ động dây dưa hết lần này đến lần khác, muốn khẳng định tôi là vợ cũ của anh ta.”

“Tôi nghĩ, tất cả những lời nói của bà hôm nay nên để dành về nói với người con trai quý báu của mình.“ “Anh ta có thể là người đàn ông xuất chúng trong mắt nhiều người, nhưng đối với tôi, anh ta chẳng là thứ gì cả. Có chăng, chỉ là một kẻ ngông cuồng, coi thường phụ nữ.” “Trên đời này có rất nhiều người bên ngoài nạm vàng, bên trong thối rữa. Chỉ có những người trực tiếp bị họ gây tổn thương mới nhận ra bộ mặt thật của họ mà thôi, bà nói đúng không?” Khả Hân nhếch miệng cười lạnh. Bà Kim Nhã vẫn không hề thay đổi, luôn coi con mình là nhất, hạ thấp những người xung quanh.

Nghĩ đến quá khứ đã từng mong muốn được người mẹ chồng này thừa nhận và bố thí cho chút tình thương, Khả Hân chỉ cảm thấy một trận kinh tởm. Cô phải tự công nhận Khả Hân của quá khứ quả thật ngu hết thuốc chữa.

Bà Kim Nhã kinh ngạc khi nghe thấy những lời nói bóng gió của Khả Hân. Lập tức, bà trầm mặt, giọng nói lạnh như băng: “Cô tiếp xúc với con trai tôi được bao lâu mà dám nhận định phiến diện như vậy? Đình Phong rất tốt, chỉ có những kẻ không từ thủ đoạn muốn đeo bám nó mới có kết cục không tốt thôi.” “Giống như cô gái Khả Hân kia hả?” Bàn tay bà Kim Nhã vô thức siết chặt lại, cắn răng lườm người đối diện, vẻ tức giận hiện rõ trên m: “Cô biết gì về chuyện của Khả Hân mà nói?” “Cũng không nhiều. Lúc con trai và con dâu tương lai của bà nhận nhầm tôi với cô ấy, tôi nhất thời tò mò nên mới tìm hiểu một chút về người này: “Một cô gái câm, trình độ học vấn thấp, tính cách nhu nhược, yếu đuối lại phải làm dâu nhà giàu, đủ hiểu cuộc sống đó tồi tệ đến mức nào.” “Bộp” Bà Kim Nhã đập mạnh tay lên bàn, quắc mắt với KHả Hân.

“Hừ, cô chỉ là người ngoài, biết gì mà nói Đừng tự cho mình là thông minh kẻo họa từ miệng mà ra. Tôi không muốn giải thích gì nhiều với cô, chỉ muốn nhắc nhở lần cuối cùng, tránh xa con trai và cháu nội tôi ra, hiểu chưa.” Khả Hân bật cười, nhẹ nhàng hất mái tóc ra phía sau. Cô nhìn thằng vào mắt bà Kim Nhã, khóe môi cong lên thành nụ cười bí hiểm.


Bất chợt, trong lòng bà Kim Nhã dâng lên một trận bất an. Chưa đợi bà kịp lên tiếng, Khả Hân đã nói: “Bà Kim Nhã, đã có ai nói với bà là bà rất trịch thượng và thích đặt ra những mệnh lệnh vô lý cho người khác chưa?”

“Vốn dĩ tôi không có hứng thú gì với con trai bà cả, nhưng việc bà cứ liên tục cảnh cáo tôi phải làm thế này thế nọ khiến tôi cảm thấy rất không vui vẻ.” “Tôi có một tính xấu, hễ ai khiến tôi không hài lồng thì tôi sẽ làm những điều mà họ khó chịu. Bà nghĩ sao nếu bây giờ tôi chủ động tiếp cận con trai bà và đùa giỡn với tình cảm của anh ta?” Dứt lời, Khả Hân hài lòng nhìn vẻ tái mép vì tức tối của bà Kim Nhã. Đột nhiên, cô cảm thấy chuyện này cũng không dễ để thực hiện rất đáng suy ngẫm.

“Julia Trương, cô đừng có quá đáng.” Bà Kim Nhã rít lên, bộ ngực phập phồng chứng minh bà đang vô cùng tức giận.

Khả Hân nhún vai tỏ vẻ vô tộ nhưng lời nói tiếp theo của cô càng khiến cho bà Kim Nhã muốn hộc máu.

“Biết sao bây giờ, tự nhiên bà khiến tôi có hứng thú với tổng giám đốc Phong. Tôi thực sự muốn nhìn thấy cảnh anh ta điên cuồng vì tôi, sau đó bị tôi dẫm đạp anh ta dưới chân, hèn mọn cầu xin tình yêu”

Bà Kim Nhã run rẩy, ánh mắt đảo qua ly nước lọc bên cạnh, cầm lên định hất vào mặt Khả Hân nhưng bị cô nhanh tay giữ chặt, thậm chí dùng lực khiến bà ta phải nhăn nhó vì đau “Bà chủ Nhã, bà hãy nhớ, nếu một ngày con trai bà chịu khốn khổ vì một chữ tình, tất cả là do cái tính coi thường người khác của bà tạo nên”

Dứt lời, Khả Hân buông tay bà ta ra, đứng dậy rời khỏi đó. Tuy nhiên, chợt nhớ ra điều gì, cô quay lại, đặt chiếc hộp trang sức lên bàn, giọng nói đầy vẻ chế nhạo: “À, hình như lúc đầu bà có định mua chiếc lắc tay này cho con dâu tương lai phải không? Nó đây, coi như là món quà tôi giúp bà chuyển tới Hoàng Ly. Chúc cô ta sớm đạt thành “ước nguyện” của mình.” Cánh cửa phòng đóng lại, bà Kim Nhã giận tím mặt nhìn món đồ trên bàn. Julia Trương thực sự giỏi lắm, dám chọc tức bà ngay lần đầu gặp mặt.

Bà sẽ nói chuyện này cho Đình Phong, để anh biết bộ mặt thật của cô gái này, không để cô ta lừa xoay quanh như Khả Hân ngày xưa nữa.