Theo Đuổi Vợ Câm

Chương 19: Nghe trộm






Khả Hân quan sát mình trong gương và mỉm

cười. Để chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay diễn ra

thật thành công, cô đã tốn rất nhiều công sức, từ

việc lựa chọn nhà hàng, món ăn cho đến khách

mời, và cả việc ăn mặc ra sao cho phù hợp nữa.

Vốn dĩ bình thường cô rất giản dị, nhưng tối nay.

là dịp đặc biệt nên Khả Hân quyết định chọn cho.

mình một bộ váy đẹp và trang điểm nhẹ nhàng.

“Ting tỉng.”

Khả Hân vươn tay với lấy chiếc điện thoại và

mở ra đọc tin nhắn. Đây là tin nhắn của Đình

Phong, anh báo rằng tối nay phải tiếp đối tác nên

không ăn cơm ở nhà. Bởi Đình Phong giữ chức

vụ tổng giám đốc của tập đoàn nên thường khá

bận rộn, Khả Hân cũng đã quen với việc anh

thường xuyên ăn tối với đối tác ở ngoài.

Cô vội vàng nhắn tin nhắc nhở anh uống ít

rượu rồi tủm tỉm cười. Mấy ngày qua là mấy ngày

mà Khả Hân cảm thấy hạnh phúc nhất trong

cuộc đời, thái độ của Đình Phong với cô chuyển

biển rõ rệt, cô có thể cảm nhận ánh mắt anh đã

bớt lạnh lùng hơn khi nhìn cô, đặc biệt còn cho

phép cô ngừng dùng thuốc tránh thai. Nghĩ đến

điều này, gương mặt Khả Hân lại nóng lên, cô vô

thức vuốt ve bụng mình và ngây ngô cười.

Liếc nhìn đồng hồ và nhận ra đã sắp đến giờ

buổi tiệc bắt đầu, Khả Hân bèn cầm chiếc túi

xách bước xuống tầng. Cô nhìn thấy chị An, giúp.

việc của gia đình đang bận bịu chuẩn bị đồ ăn

trong bếp. Khả Hân nhanh chóng đi tới gần chị

và viết vài dòng, ngụ ý chị không cần phải nấu

bữa tối nữa, hôm nay không có ai ăn cơm ở nhà.

“Vâng thưa cô chủ.” Chị An lễ phép trả lời.

Chí có chiều cao hơi khiêm tốn, thân hình đấy đà

và gương mặt hiển lành chân chất. Khả Hân rất

thích chị vì dù chỉ được thuê làm giúp việc theo.


giờ nhưng chị An luôn chăm chỉ chịu khó và đặc

biệt yêu quý bé Bin.

Lý do có lẽ bởi vì chị An có tới bổn đứa con

nhưng chỉ toàn là con gái, thỉnh thoảng chị có

tâm sự với Khả Hân rằng do chồng chị là con

trưởng nên bắt buộc phải có một đứa con trai.

Mỗi lần nghe chị kể chuyện gia đình, Khả Hân

thấy khá thú vị và có chút hâm mộ vì tuy không

giàu có và bị áp lực sinh con trai nối dõi nhưng

hai vợ chồng chị An lại rất thương yêu nhau.

Sau khi dặn dò chị An mấy điều, Khả Hân

nhanh chóng dắt xe ra cổng và đi đến nhà hàng

mà cô đã đặt để tổ chức bữa tiệc mừng công tối

nay.

“Chào cô giáo Hân.“

“Cô Hân đến rồi à2″

Vừa bước vào trong nhà hàng, Khả Hân đã

nghe thấy những tiếng chào hỏi. Cô ngước lên

nhìn thì nhận ra là trên bàn ăn đã có vài phụ

huynh đưa con đến. Đây đều là những khách mời

quan trọng trong bữa tiệc tối nay.

Khả Hân mỉm cười rạng rỡ và bước nhanh

đến bàn ăn. Cô cũng gật đầu và ra dấu chào hỏi

họ. Đội múa của cô gồm năm bé nên mỗi bé đều

có ba hoặc mẹ đi kèm. Cô hơi ngượng ngùng vì

là người tổ chức bữa tiệc nhưng lại đến muộn

hơn mấy vị khách.

_—

Có phụ huynh quan sát và nhận ra được vẻ

xấu hổ của Khả Hân, chị bật cười lên tiếng:

“Không phải cô giáo Hân đến muộn đâu, là

mấy người phụ huynh chúng tôi lâu chưa có dịp

gặp nhau nên hẹn nhau tới sớm để trò chuyện

thôi”

“Đúng đúng, hiếm có dịp mà mọi người

được tụ tập thể này, nhờ công lao của cô Hân

dạy bảo nên các cháu mới có thành công hôm

nay.”

“Đúng rồi, cảm ơn cô giáo Hân nhiều lắm.”

Những lời nói chân thành của vài vị phụ

huynh khiến Khả Hân đỏ mặt nhưng trong lòng

lại rất vui. Cô cũng làm vài động tác đơn giản để.

mọi người có thể hiểu. Mặc dù đều có con bị

câm điếc bẩm sinh nhưng không phải ai trong số

phụ huynh ở đây cũng thông thạo ngôn ngữ cho.

người câm điếc

Hai bé học sinh chừng bảy tám tuổi hớn hở

quấn lấy cô giáo. Mọi cười đều cười vui và chờ

đợi những vị khách tiếp theo.

Chỉ môt lát sau, khách khứa đã đến đầy đủ,

trong đó có cả bà Phương hiệu trưởng và thầy

giáo Châu.

“Khả Hân, sao hôm nay không cho bé Bin

đến.”

Bà Phương sau khi chào hỏi mọi người liền

ngồi xuống và ghé sang hỏi Khả Hân. Bà nhớ cô

bảo rằng sẽ cho con trai đi cùng.

“Bà nội cu Bin đến đưa thẳng bé đi chơi, nên

cháu đến một mình.”

Khả Hân mỉm cười ra hiệu với bà. Bà Phương.

là một trong số ít người ở trường đã từng gặp bé

Bin và bà cũng cực kỳ thích cậu.

“Vậy hôm nào có dịp cô Hân nhớ dẫn theo

con trai đến nhé.”

Thầy Châu ngồi kế bên cũng vui vẻ tham dự

vào câu chuyện của hai người. Lần trước anh.

đứng ở xa nên chỉ lờ mờ nhìn thấy bé Bin, nhưng

anh đoán chắc đây là một cậu bé đáng yêu và

ngoan ngoãn bởi cậu có một người mẹ như Khả

Hân.

Nói xong, anh chăm chú nhìn Khả Hân và


cảm thấy trái tim đập liên hồi. Anh vốn biết Khả

Hân rất đẹp, ngày thường cô chỉ cần để mặt mộc

cũng đã khiến bao người phải sỉ mê, nhưng tí

nay cô còn đẹp hơn vài phần khi mặc lên người

chiếc váy màu xanh da trời, tôn lên làn da tuyết

trắng và những đường cong hấp dẫn. Đôi mắt

cười với hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện khiến

anh chỉ muốn chìm trong sự dịu dàng của cô.

Bà Phương quan sát Tần Châu và Khả Hân,

ánh mắt thoáng chút tiếc nuối. Bà biết Tần Châu

có tình cảm với Khả Hân, dù anh cố gắng che

dấu rất kỹ nhưng vẫn không qua được đôi mắt

của người từng trải như bà. Tẩn Châu là một

người đàn ông tốt, giá như không có sự kiện kia

thì biết đâu giờ này hai người đã trở thành một

đôi.

Thầy giáo Châu nhạy cảm phát hiện ra ánh

mắt của bà hiệu trưởng và cũng là dì họ mình,

anh bối rối quay mặt đi, đôi tai đỏ ửng. Có đôi khi

anh cảm thấy hình như bà Phương đã phát hiện

ra điều gì đó. Nhưng điều này chỉ là suy đoán,

anh không hỉ vọng tình cảm của mình sẽ là gánh

nặng cho Khả Hân.

Bữa tiệc diễn ra vô cùng hoàn hảo, tất cả

mọi người đều vui vẻ trò chuyện rất rôm rả. Khả

Hân ngồi cạnh thẩy Châu nên trong bữa ăn

không thể tránh khỏi vài lần đụng tay.

“Xin lỗi cô Hân

Thầy Châu luống cuống khi thấy ly rượu của

mình bị đổ và có vài giọt rượu bắn lên chiếc váy

của Khả Hân. Thật sự là vừa rồi anh quá hồi hộp.

khi bàn tay lơ đãng dụng vào cánh tay trần trắng

nõn của cô, đến nỗi anh còn có thể cảm nhận

được sự mềm mại lướt qua nhanh chóng trên

những ngón tay mình.

“Không sao đâu.”

Khả Hân cũng hơi ngượng ngùng khi thấy vẻ

bối rối của đồng nghiệp, cô vội ra dấu bảo rằng

anh không cần lo lắng và xin phép mọi người đi

ra nhà vệ sinh để chỉnh trang lại một chút.

Sau khi bước ra từ nhà vệ sinh, Khả Hân

thấy lối đi về bàn ăn của mình bị chắn do một vài

nhân viên phục vụ đang đẩy những xe đồ ăn đi

vào, cô đành vòng qua đường khác để di.

Khi đang bước qua dãy phòng ăn đặc biệt,

Khả Hân bỗng nghe thấy một giọng nói quen

thuộc phát ra từ khu vực vip của nhà hàng này.

Ngạc nhiên xen lẫn thích thú nên cô bước

chậm rãi về phía căn phòng đó. Không ngờ hôm

nay Đình Phong cũng hẹn gặp đối tác ở đây, cô

muốn kiểm tra xem anh có nhớ lời cô dặn lúc

chiều không.

“Anh Phong, may mắn dự án lần này có anh

tham gia nên mới thành công thế, em xin phép.

mời anh một chén.”

Giọng nói có chút nịnh nọt của một người

đàn ông vang lên, sau đó Khả Hân nghe thấy

Đình Phong đáp lời.

“Không có gì, đôi bên cùng có lợi mà. Sau

này, chúng ta còn nhiều cơ hội để hợp tác nữa.”

“Phải rồi, cậu Phong nói quá chuẩn, nào, tôi

cũng mời cậu một ly, sau này có vụ nào béo bở,

cậu nhớ đến tôi là được.“

Tiếng cười nói và chúc tụng nhau vang lên

khắp căn phòng. Khả Hân bïu môi không vui,

mấy người trong đó chủ yếu là bắt Đình Phong

uống rượu, không biết anh đã ăn uống được chút

gì chưa. Có lẽ sau khi về nhà, cô phải chuẩn bị

sẵn đồ giải rượu cho anh mới được.

Đang chuẩn bị quay người bước đi thì Khả

Hân đột ngột ngừng lại, cô nghe thấy có một


người nhắc đến chuyện mà cô quan tâm.

“Cậu Phong này, nghe nói lần này con gái

của chủ tịch bên Kim Ngọc cũng hỗ trợ cậu đúng

không, tên là gì nhỉ

“Đào Ngọc Nhi” một người khác tiếp lời, sau

đó nói giọng cợt nhả: “Nói đến em lại hâm mộ

anh Đình Phong, vừa đẹp trai lại vừa có tiền,

không những thế được bao nhiêu cô sẵn đón,

nghe đồn có cả em Ngọc Nhi xinh đẹp này đúng

không.”

Mọi người trong phòng bỗng nhiên phá lên

cười, không khí náo nhiệt hẳn lên, đúng là nói

đến phụ nữ đẹp là đàn ông hào hứng hơn nhiều.

“Đúng rồi, tôi cũng nghe nói thế, cậu Phong

có gì thì công khai sớm cho anh em cùng vui,

nếu thật phía Kim Ngọc thông gia với bên Kings

nhà mình thì đúng là chuyện tốt, cổ phiếu lúc ấy

có mà tăng ầm ầm”

Khả Hân dỏng tai lên nghe Đình Phong trả

lời thế nào, nhưng rất tiếc cô phải thất vọng vì

anh chỉ cười và nói lảng sang chuyện khác. Tuy.

nhiên, có lẽ mấy người đối tác làm ăn này rất có

hứng thú với chuyện của Đình Phong và Ngọc.

Nhi nên ra sức tìm hiểu.

“Có gì mà ngại, năm nay cậu cũng gần ba

mươi rồi, sự nghiệp lại đang lên như diều gặp

gió, cũng phải tính đến chuyện kết hôn đi chứ,

cô Ngọc Nhi này là lựa chọn không tổi đâu, mà

cậu còn thằng cu Đình Vũ năm nay bốn tuổi

đúng không?”

“Đúng vậy” Đình Phong trả lời.

“Nói đến chuyện này anh lại tò mò, nghe

đồn đây là kết quả của thời trẻ bồng bột của cậu,

chắc lại bị con nào nó gài hả? Mà anh nói mấy.

chú nghe, đàn bà dùng để chơi qua đường thì

được, nhưng cẩn thận bị nó úp sọt lại mệt đấy.

Chú Phong chắc tỉnh đòn nên chỉ nhận con

không nhận mẹ, là anh thì anh cũng làm thế. Cái

ngữ đàn bà không biết xấu hổ đó thì không nên

dây dưa làm gì. Chú Phong nói đúng không?”

Người đàn ông trung niên cười cợt rao giảng

đạo lý cho những người trong phòng nghe, giọng

nói của ông ta không hề che giấu sự khinh

thường khiến Khả Hân run rẩy. Cô cắn chặt môi

để ngăn sự phấn nộ đang trào dâng trong lòng.

Nhưng cô chờ đợi Đình Phong lên tiếng, cô

muốn biết sau khi nghe thấy những người này

bàn tán chế giễu cô, anh sẽ phản ứng như thế

nào.

Thế nhưng, khi anh lên tiếng, tâm trạng của

cô lập tức chìm vào đáy cốc. Mắt cô bỗng mờ đi

bởi những giọt nước mắt đang dần lấp đầy trong

hốc mắt. Khó khăn lắm Khả Hân mới quay lưng

bước đi để rời xa căn phòng với những tiếng cười

đáng sợ kia, trong đầu cô chỉ quanh quẩn giọng

nói lạnh nhạt của Đình Phong.

“Đúng vây.”