Gương mặt Khả Hân lập tức trắng bệch. Cô
nằm sống soài trên mặt đất, hai tay ôm lấy bụng,
chịu đựng cơn đau đớn chưa từng thấy.
Máu bắt đầu chảy ào ào từ thân dưới, loang
lổ khắp chiếc váy đang mặc rồi tràn ra cả sàn nhà.
Từng cơn đau quặn thắt bao phủ lấy thân
thể nhỏ xinh của Khả Hân khiến hai hàm răng cô
cắn chặt môi đến ứa máu.
Kinh khủng hơn nữa, cô có thể cảm nhận
được có thứ gì đó đang trôi ra khỏi cơ thể mình.
Cơn hoảng loạn và tuyệt vọng làm Khả Hân
muốn ngất xìu. Nhưng nghĩ đến đứa bé trong
bụng sắp không giữ được, cô gắng gượng ngầng
đầu lên, vươn tay về phía Đình Phong, mong anh
có thể một lần quay đầu lại.
“Đình Phong….cứu….đau… quá…
Khả Hân há miệng nói từng chữ một cách
khó nhọc. Nhưng không hề có bất kỳ âm thanh
nào phát ra từ miệng cô. Khắp căn phòng chỉ
nghe thấy tiếng khóc và tiếng kêu đau của
Hoàng Ly.
Hai mắt Khả Hân mờ dần. Thân thể mỗi lúc
một đau hơn, và điều cuối cùng cô nhìn thấy
trước khi bất tỉnh chính bóng dáng cao lớn của
Đình Phong ôm lấy Hoàng Ly, bế cô ta ra khỏi
phòng, hoàn toàn mặc kệ cô.
“Đình…Phong…”
Bàn tay vẫn giữ nguyên tư thế vươn về phía
trước, cầu xin được cứu giúp nhưng kết quả lại
chỉ là một khoảng không vô vọng, Khả Hân nhắm
mắt lại, những giọt nước mắt tí tách rơi xuống.
“Chị Hân, chị Hân.”
Sau một hồi ngây người vì sự việc diễn ra
quá bất ngờ, Phan Thành nhanh chóng lấy lại
tỉnh thần, chạy tới chỗ Khả Hân, nâng cô dậy.
Nhìn thân dưới không ngừng đổ máu của
Khả Hân, lại thấy Đình Phong đã đưa Hoàng Ly ra
ngoài từ bao giờ, đôi mắt Phan Thành đỏ lên, bế
bổng cô lên và chạy đi.
Hắn không ngờ rằng Đình Phong lại có thể
đối xử với Khả Hân như vậy. Đánh Nhật Dương
đến bất tỉnh thì cũng thôi đi, nhưng đẩy Khả Hân
ngã xuống mà không thèm để ý đến chuyện cô
đang mang thai thì quả thực là lòng dạ sắt đá.
Nhìn cô gái đang ngất xiu trong lòng mình,
gương mặt trắng bệch như người chết, Phan
Thành đau lòng muốn mắng chửi người sếp vô
tâm của mình,
Nếu Khả Hân có mệnh hệ gì, Đình Phong
tuyệt đối sẽ hối hận vì những hành động hôm nay.
“Mau, mau chuẩn bị phòng cấp cứu. Năm
phút nữa sẽ tiến hành phẫu thuật.”
Khả Hân tỉnh dậy sau cơn mê man. Cô thấy
mình đang được đưa vào phòng cấp cứu, xung
quanh là vài vị bác sĩ đứng kế bên băng ca.
Chùm đèn trong phòng phẫu thuật lóe sáng
khiển Khả Hân phải nheo mắt lại. Lấy lại được
chút tỉnh táo ít ỏi cũng là lúc Khả Hân nhận thấy
cơ thể đau đến rã rời, nhất là bụng mình.
Đứa bé của cô sao rôi?
Khả Hân dùng hết sức bình sinh túm lấy ống
tay áo của người bác sĩ đứng gần mình nhất. Cô
“Làm ơn…cứu…con…của tôi..xin..hãy
cứu…lấy nó.”
Đáng tiếc, vị bác sĩ này không nghe hiểu cô
nói gì, nhưng biết suy nghĩ lúc này của cô nên
mở miệng an ủi.
“Cô đừng kích động, mọi chuyện sẽ ổn thôi,
nhắm mắt lại ngủ một giấc, tất cả rồi sẽ qua.”
Sau đó, Khả Hân được tiêm thuốc tê và bắt
đầu không cảm nhận được cơn đau nào nữa. Tuy
nhiên, lúc này cô đã dần tỉnh táo lại.
Cô có thể nghe được những âm thanh loạt
xoạt của dụng cụ y tế bằng kim loại va vào nhau
cùng với tiếng nói chuyện của mấy người trong
phòng:
“Chảy nhiều máu thế này, không giữ được
cái thai rồi, khổ quá, va đập mạnh như thế thì
làm sao mà chịu nổi.”
“Thành tử cung bị tổn thương nặng nữa, e
rằng từ nay về sau…”
“Suyt,
Lấy phôi thai còn sót lại ra ngoài đi.
bệnh nhân còn tỉnh đấy, mau hút hết.
Khả Hân nằm bất động trên giường phẫu
thuật. Đôi mắt đờ đẫn nhắm nghiền, tiêu hóa
những lời nói mà mình nghe được.
Con của cô mất rồi.
Mất vào tay của chính cha đứa bé.
Một cơn đau đớn xuyên tim đột ngột xuất
hiệu làm Khả Hân bị kích thích dữ dội. Thân trên
của cô run bần bật, đôi mắt trợn trừng. Điều này
lập tức thu hút sự chú ý của mấy người bác sĩ
đang tiến hành nạo thai.
“Không tốt, bệnh nhân bị băng huyết:”
“Trời ơi, có chuyện gì vậy? Mau chuẩn bị
máu để tiếp khẩn cấp”
Không gian trở nên căng thằng cùng với
những âm thanh hỗn loạn đan xen vào nhau. Tuy
nhiên, tất cả đều chẳng thể khiến cô gái trên
giường thoát ra khỏi nối đau đớn cùng cực. Khả Hân chìm vào trạng thái
nửa hôn mê, ý thức của cô dần tan rã. Mất đi đứa bé là cú sốc
tình thần quá lớn đối với Khả Hân, khiến cô hoàn
toàn từ bỏ hi vọng sống.
Mọi thứ xung quanh Khả Hân từ từ nhạt
nhòa, cho đến khi chìm vào trong bóng tối mịt mùng.
Ngoài phòng phẫu thuật, Đình Phong ngồi
sụp xuống đất, hai tay túm lấy tóc, bộ dạng đau
đói Khiến những người đi qua đều cảm thấy xót xa.
Hoàng Ly đã sảy thai, tuy còn hơi yếu nhưng
tình trạng hiện đã ổn định, có bà Kim Nhã và mẹ
ruột chăm sóc. Trong khi Khả Hân ở đây một
mình, đối mặt với giây phút sinh tử.
Là anh hại Khả Hân, hại đứa bé trong bụng
cô. Tại sao anh có thể hành động tàn nhẫn như
vậy chứ?
Đình Phong run rẩy nhìn đôi bàn tay của
mình, chính chúng đã đẩy Khả Hân vào nguy.
hiểm. Chỉ vì một phút mất đi lý trí, anh đã trực
tiếp tuyên án tử hình cho cô và cái thai.
Phan Thành đứng lặng ở một góc, âm thầm
quan sát bộ dạng khốn khổ của Đình Phong. Nếu
như mọi lần thí Phan Thành sẽ lại an
ủi anh, tuy nhiên, lần này hắn chỉ đứng đó nhìn
anh bằng ánh mắt lạnh lẽo,
Bởi vì sau tất cả những gì đã gây ra cho Khả
Hân, Đình Phong xứng đáng chịu đựng sự thống
khổ đó.
Phan Thành không tin đứa con trong bụng
Khã Hân là của Nhật Dương. Tuy rất ít tiếp xúc
với Khả Hân, nhưng thông qua những gì hắn tìm
hiểu, cô không phải loại người xấu xa bỉ ổi.
Bỗng nhiên, Phan Thành nghe được tiếng ai
đó la hét và chạy bình bịch lại gần đây. Vừa
ngẩng đầu lên, hắn đã sửng sốt khi trông Nhật
Dương. Đằng sau lưng anh còn có một người là
ông Nam.
“Nhật Dương, có chuyện gì từ từ nói, mau
theo ba đi gặp bác sĩ.”
Ông Nam sốt ruột giữ tay Nhật Dương, yêu
cầu anh đi xử lý vết thương ngay lập tức.
Nhìn gương mặt máu me be bét thê thảm
không nỡ nhìn của đứa con trai yêu thương, ông
Nam cảm thấy đau như đứt từng khúc ruột.
Thật không ngờ, ngàn tính vạn tính lại để
xảy ra cớ sự trong buổi lễ đính hôn của Đình Phong
Chỉ trong một ngày, hai đứa con trai của ông
xung đột đến đổ máu, hoàn toàn là một bức
huynh đệ tương tàn. Hai đứa cháu nội chưa xuất
hiện cũng từ đó mà sảy mất.
Đứa bé trong bụng Khả Hân dù là của Đình.
Phong hay Nhật Dương thì cũng là máu mủ ruột
thịt của ông. Do vậy, ông Nam cảm thấy vô cùng
buồn bã mất mát.
Nhật Dương gạt tay ba mình ra, chạy tới
trước mặt Đình Phong, không màng đau đớn,
túm cổ áo anh lôi dậy và gầm lên:
“Đồ khốn nạn. Tại sao anh dám hại Khả Hân?”
Dứt lời, Nhật Dương đấm túi bụi vào người
Đình Phong để trút giận. Có lẽ vì bất ngờ, hoặc vì
cảm thấy lời chửi rủa của Nhật Dương là đúng
nên Đình Phong không hề ra tay phản kháng.
Khóe miệng anh lập tức đổ máu, quần áo
trên người xộc xệch bẩn thỉu vì ngã lăn ra đất.
“Nhật Dương, dừng lại ngay“
Ông Nam hãi hùng nhìn vẻ điên cuồng của
con út. Ông cảm nhận được sát khí trong mắt
Nhật Dương. Ông tin rằng, hiện tại, anh hoàn
toàn có ý định muốn giết Đình Phong.
Phan Thành cũng không dám ở ngoài quan
sát nữa mà chạy tới giúp ông Nam kéo Nhật
Dương như con thú bị thương ra khỏi người Đình
Phong.
Nhật Dương liên tục vùng vẫy nên khó khăn
lắm hai người mới giữ nổi anh.
“Các người buông tôi ra. Hôm nay, tôi phải
giết chết anh ta để báo thù cho Khả Hân và đứa bé”
“Dương, bình tĩnh đi con, ba biết con đau
lòng, nhưng chuyện gì cũng có căn nguyên của
nó. Nếu con và Khả Hân không làm chuyện đó
trong khách sạn và bị Đình Phong bắt được,
chuyện đâu đến nông nỗi này.”
Ông Nam thở dài khuyên nhủ, đồng thời
cũng có chút oán trách Nhật Dương. Mặc dù ông
rất thương yêu anh, nhưng không thể phủ nhận
hành động dan díu với chị dâu cũ của anh là sai trái.
“Ha…ha…ha. Các người thì biết cái gì.”
Nhật Dương cười nhưng nước mắt chảy
xuống. Anh nhìn chằm chằm Đình Phong với vẻ
Cẩm ghét và hận thù, sẵng giọng nói:
“Đình Phong, anh là kẻ ngu xuẩn nhất trên
đời này. Anh chưa bao giờ chịu tin tưởng Khả
Hân, lúc nào cũng chỉ tin vào đôi mắt mình. Đứa
bé trong bụng cô ấy là của anh, của anh nghe rõ
chưa?”
“Anh không biết tôi đã ghen ghét anh đến
thế nào khi Khả Hân lại một lần nữa mang thai
đâu. Vì sao anh anh đã có người mới còn không
chịu buông tha cho cô ấy, còn giam cầm cô ấy
như người tình bí mật?
“Tôi ước gì đứa bé đó là của mình nhưng rất
tiếc không bao giờ có cơ hội, bởi vì chúng tôi
chưa bao giờ đi quá giới hạn. Khả Hân lúc nào
cũng chỉ coi tôi như một người bạn tốt không
hơn không kém.”
“Khả Hân từng ở nhà tôi, đúng vậy, nhưng là
do cô ấy bị sốt cao vài ngày khi lang thang trên
đường không có nơi nào để đi. Vì thế…
“Vậy tại sao mày dám nói với ba, đứa bé
trong bụng Khả Hân là của mày?”
Đình Phong cũng hét lên và túm lấy Nhật
Dương truy hỏi. Ngay khi tỉnh táo lại anh đã biết
bản thân mình hiểu lầm chuyện đứa bé. Chẳng
qua, anh không đủ dũng cảm để nhìn thằng vào.
sự thật, rằng chính bản thân đã hại chết con mình.
“Vì để ba chấp nhận cho tôi theo đuổi Khả
Hân. Tôi nghĩ rằng nếu như nói vậy sẽ khiến ba
mẹ không phản đối nữa.”
Lời thú nhận của Nhật Dương khiến ông
Nam sững sờ. Ông đột nhiên buông tay ra, chỉ l
vào mặt anh và lắp bắp:
“Mày…mày…thật tức chết ba mà.”
“Vậy còn chuyện hôm nay ở khách sạn,
trước mắt tất cả mọi người, mày và Khả Hân ôm
ấp hôn hít mùi mẫn thì phải giải thích thế nào?”
Nhật Dương lại bật cười, ánh mắt nhìn Đình
Phong như kẻ xuẩn ngốc nhảy nhót trước mặt
mình để cầu xin chứng cứ.
“Có một thứ gọi là âm mưu, anh không biết
sao hả anh trai yêu quý?”