Khả Hân ngồi nép vào một góc trên xe. Cô
Vòng tay ôm lấy hai chân, nước mắt tuôn rơi
không sao kìm lại được.
Dù cách một bức tường bằng sắt nhưng
những âm thanh ngoài kia vẫn lọt được vào tai
Cổ. Đồ là tiếng rên rỉ của phụ nữ cùng tiếng cười
đâm loạn của lũ đàn ông.
Tuy nhiên, trong lòng cô không hề có chút
phản cảm mà chỉ thấy đau lòng. Cát Tiên vì cô
mà phải chịu đựng sự chà đạp của hai tên khốn kia.
Nếu cả hai có cơ hội thoát thân, cô thể sẽ
không bao giờ để cho Cát Tiên chịu khổ kiếm
tiền bằng cách bán rẻ thân xác nữa.
Mỗi phút trôi qua đối với Khả Hân đều giống
như tra tấn, tim cô đau đến chết lặng. Mãi đến
khi âm thanh ngoài kia ngừng lại, Cát Tiên trở
vào xe cô mới dám ngẩng đầu lên.
Vẻ mặt Cát Tiên có chút tái nhợt, bộ quần
áo trên người không che đậy được hết những
dấu vết ghê người trên cơ thể cô bé. Chỉ cần
nhìn qua là biết Cát Tiên vừa phải trải qua trận
hoan ái thô bạo đến mức nào.
“Đừng khóc, tôi còn chưa chết mà, sao chị …”
Bỗng nhiên, Cát Tiên ngừng nói bởi vì Khả
Hân,vừa lao tới ôm chẩm lấy cô. Cô có thể cảm
thuận được từng trận run rẩy và tiếng nấc nghẹn ngào.
Những giọt nước mắt nóng bỏng và cái ôm
siết chặt của Khả Hân khiến Cát Tiên có cảm
giác ấm áp. Đây là lần đầu tiên cô nhận ra mình
cũng là người được ai đó trân trọng.
Vốn là mẫu con gái cứng cỏi, lì lợm nên Cát
Tiên rất ít khóc, nhưng đột nhiên, cô muốn dựa
vào vai Khả Hân để nghỉ ngơi.
Cô cũng từng là một cô gái ngây thơ trong
sáng, sống hòa đồng với mọi người trong cô nhi
chỉ đến khi…
Những ký ức đau khổ trong quá khứ hiện ra,
Cát Tiên cúi đầu xuống để ngăn dòng lệ chực
tuôn trào. Cô ôm lấy Khả Hân, nhắm mắt lại để
che giấu đi sự yếu đuối nhất thời.
Tuy nhiên, thấy Khả Hân vẫn tiếp tục nức nở,
Cát Tiên có chút buồn cười, cô vội vàng vỗ nhẹ
lên lưng Khả Hân và trêu đùa:
“Trời ạ, chị làm từ nước sao? Khóc suốt từ
nãy đến giờ không mệt à? Nín đi, khóc quá nhiều
sẽ khiến bé con trong trong bụng khó chịu đấy“
Cát Tiên buông Khả Hân ra, vươn tay lau khô
những giọt lệ còn đọng lại trên má, an ủi:
“Có gì to tát đâu, chỉ là ngủ với hai thằng
đàn ông thôi mà. Dù sao cũng không phải lần
đầu tôi làm chuyện này, coi như tôi không cần bỏ
tiền mà vẫn được chơi free hai thằng trai bao đi.’
Phải mất vài phút thì Khả Hân mới nín hẳn.
Cô ra hiệu muốn xem xét những vết thương trên
người Cát Tiên nhưng bị cô bé thẳng thừng từ chối.
Để khiến Khả Hân không tiếp tục chú ý đến
cơ thể tàn tạ của mình nữa, Cát Tiên bèn nói
lảng sang chuyện khác.
“Vừa rồi, thẳng Hưng Vẹo cao hứng nên
nhất thời lộ ra chuyện hai ngày sau chúng ta sẽ
tới nghỉ chân tại một ngôi nhà hoang. Nghe nói,
khách của bọn chúng định nhận hàng ở đó”
“Đợi đến lúc ấy, việc canh gác sẽ lỏng lẻo
hơn. Tôi sẽ tìm cách đánh lạc hướng bọn chúng
để chị có cơ hội chạy thoát. Nhớ kỹ, trong hai
ngày này phải giữ gìn sức khỏe, đừng để bị ốm.
Cát Tiên còn dặn dò thêm vài kỹ năng khi
trốn trong rừng cho Khả Hân biết. Nghe xong,
Khả Hân rất cảm kích, nhưng đồng thời cũng
vô cùng lo lắng. Cô lập tức hỏi:
“Còn em thì sao, chúng ta cùng trốn có phải không?”
Thấy anh mắt Khả Hân tha thiết mong
ngóng cái gật đầu từ mình, Cát Tiên đành xác
nhận sẽ cùng trốn với cô.
Nhưng thực ra chỉ có bản thân Cát Tiên hiểu
rằng, mình không thể làm vậy. Ít ra, phải có
người ở lại để cầm chân bọn chúng.
Việc làm này rất nguy hiểm, nhưng có lẽ
Hưng Vẹo và Tùng Tị niệm tình cô phục vụ bọn
chúng thoải mái nên sẽ không làm hại cô, cùng
lắm là bị đánh đập một trận mà thôi.
Chỉ cần giữ được tính mạng và cứu được
Khả Hân thì mọi đau khổ hôm nay cô phải chịu
đều trở nên có ý nghĩa.
Ñhìn cô gái mặt mũi lấm lem như mèo hoa,
Cát Tiên cảm thấy duyên phận giữa hai người
thật kỳ lạ. Chỉ gặp nhau vẻn vẹn hai lần mà cô đã
sẵn lòng dùng bản thân để che chở cho Khả
Hân. Điều mà trước đây cô chưa từng nghĩ tới,
Có vẻ như sau khi được Cát Tiên thỏa mãn
thói dâm dục, lũ buôn người đối xử với hai người
tốt hơn một chút, ngay cả đồ ăn cũng đầy đủ
dinh dưỡng và dễ nuốt hơn hẳn.
“Xuống xe.”
Hưng Vẹo mở thùng xe, vẫy tay gọi Khả Hân
và Cát Tiên xuống.
Đúng như lời Cát Tiên đã nói, địa điểm trước
mặt họ là một căn nhà hoang. Trong nhà hầu
như chẳng còn gì ngoài đống cỏ dại và mấy thứ
rác rưởi, đoán chừng là của những nhóm người
giống như bọn họ bỏ lại.
“Ngồi xuống nghỉ ngơi đi, cầm lấy giấy ướt
lau sạch mặt mũi, người ngợm.”
Tùng Tị ném về phía Khả Hân và Cát Tiên
mấy chai nước và hộp khăn giấy ướt. Vì sắp tiến
hành mua bán bọn cô nên hắn ta muốn hai người
sửa soạn sạch sẽ hơn một chút.
Đã vài ngày không được tắm rửa nên cả hai
đều cảm thấy khó chịu. Nhưng lũ buôn người
nhìn chằm chằm nên bọn họ chỉ đành che chắn
giúp nhau khi lau hết bụi bẩn trên mặt và cơ thể.
Tuy nhiên, hậu quả là khi Khả Hân xuất hiện
trước mắt bọn chúng, Tùng Tị lập tức nuốt nước
miếng nhìn chằm chằm vào cô và quay sang nói
với Hưng Vẹo
“Con mẹ nó, nhỏ này đẹp quá. Lần trước tao
không được nếm mù ủa nó rồi, còn mấy
tiếng nữa mới đến giờ trao đổi, tao phải chén nó
cho đỡ thèm.”
Dứt lời, Tùng Tị đứng dậy, tiến về phía Khả
Hân, ánh mắt tham lam nhìn cô từ đầu tới chân.
Không ổn!
Cát Tiên rùng mình, vội vã ngăn chặn Tùng
Tị. Ngay khi cô tính sử dụng chiêu bài cũ thì
Tùng Tị đã gạt di.
“Em gái hương vị không tệ, nhưng đợi anh
chăm sóc cô em kia xong thì mới đến lượt em nhé”
“Tùng Tị đẩy Cát Tiên ra ngoài khiến cô ngã
dúi dụi, lao tới chỗ Khả Hân đang còn chìm trong
khiếp sợ để giở trò đồi bại.
“Dừng lại, không được dụng vào chị ấy.
Cát Tiên gào lên the thé. Đáng tiếc, cô bị
Hưng Vẹo túm chặt lấy nên dù giấy dụa cỡ nào
cũng không thể thoát ra được.
“Ổ, mới mấy hôm trước còn chê bai người ta
giống như cá chết trên giường, sao hôm nay
bỗng thân thiết đến nỗi muốn che chở nhau vậy?”
Tùng Tị cong môi chế nhạo. Một tay giữ chặt
lấy hai cánh tay đang vùng vẫy điên cuồng của
Khả Hân, trói chặt bằng một sợi dây không biết
lấy từ đâu ra, tay còn lại bắt đầu lột quần áo của cô.
Vải trên người dần ít, từng mảng da thịt
trắng nõn mê người hiện ra khiến ngay cả Hưng
Vẹo đang hứng thú quan sát cũng phải nuốt
nước bọt ừng ực
“Tùng Tị, nhanh lên chút rồi đến lượt tao,
cứng hết lên rồi đây này.”
Hắn vừa nói, vừa xoa bóp phần đẫy đà của
Cát Tiên một cách thô lỗ như giải cơn thèm khát
nhất thời.
Khả Hân khóc như mưa. Cô hoảng sợ đến
nỗi chỉ muốn cắn lưỡi tự sát. Không ngờ, Tùng Tị
vì phòng ngừa khả năng này nên dùng giẻ nhét
vào miệng cô.
“Thật non mịn, mới véo vài cái đã để lại dấu
vết, đúng là sinh ra để đàn ông chơi đùa.”
Tùng Tị vừa vuốt ve, vừa say mê thưởng
thức sự mềm mại nơi đầu ngón tay. Ngay lúc hắn
định lột váy Khả Hân ra thì nghe thấy tiếng kêu
đau đớn của đồng bọn.
“Con chó chết tiệt, dám cẵn bố mày.
Hưng Vẹo tru lên và đạp cho Cát Tiên vài cái
làm cô lăn trên nền đất bẩn thỉu. Cát Tiên nhịn
đau đứng dậy, nhanh chóng nhìn xung quanh.
Khi thấy viên đá lớn nằm ở một góc, cô liền chạy
tới cầm lên và ném vào tên Tùng Tị.
Tùng Tị ôm lấy mặt, nhăn nhó kêu lên đau
đớn. Nhìn bàn tay dính máu, vẻ mặt của hắn trở
nên tàn khốc, nở nụ cười lạnh băng và nói:
“Thì ra là quả ớt cay, xem ra lần trước còn
chưa đủ thỏa mãn cô em nên bây giờ bứt rứt hả?”
“Lũ khốn nạn, tao liều mạng với chúng mày.“
Việc Tùng Tị thiếu chút nữa làm nhục Khả
Hân khiến Cát Tiên nổi điên. Hai mắt cô đỏ rực,
bất chấp việc bản thân chỉ là một cô gái nhỏ bé,
cầm cục đá khác xông vào giữa hai tên đàn ông.
“Bốp, bụp, bụp.’
Âm thanh của những tiếng đấm đá vang lên.
Cát Tiên bị Hưng Vẹo đá thằng vào ống đồng
khiến cô ăn đau nên ngã khụy xuống.
Chỉ chờ có thế, lũ buôn người tay đấm chân
đá làm Cát Tiên đổ gục. Máu từ mũi, miệng chảy
xuống, nhưng Cát Tiên vẫn không hề rên một
câu mà cắn răng tìm cách đứng dậy.
“Con này lì đòn thật.”
Hưng Vẹo cũng có chút kinh ngạc vì khả
năng chịu đựng của Cát Tiên. Cảm thấy đánh
như vậy chưa đã, hắn túm tóc nhấc Cát Tiên
đứng dậy để cho Tùng Tị xử lý
“Dám làm tao chảy máu, xem ra mày chán
sống rồi. Để xem, sau khi tao rạch nát khuôn mặt
xinh đẹp này mày còn kiêu ngạo nữa không.”
Nói xong, Tùng Tị rút ra từ trong túi áo một
chiếc dao sắc bén. Hắn thè lưỡi liếm một chút,
rồi vung tay lên:
“Xoẹt”
Đến lúc này Cát Tiên mới phát ra tiếng kêu
đau đớn. Má phải của cô bị rạch một đường sâu
hoắm, máu chảy ướt cổ.
Ngay khi Tùng Tị định rạch thêm một đường để
tạo thành chữ X thì có vật gì đó bay vao người
hắn khiến chiếc dao rơi xuống.
“Loảng xoảng.”
“Con mẹ đứa nào ném tao.”
“Ông nội mày đây.”
Động tác vùng vẫy trong tuyệt vọng của Khả
Hân bất chợt ngừng lại.
Câu nói này… Âm thanh này…
Cố hết sức để nhích người ngồi dậy, Khả
Hân nhìn về phía người đàn ông cao lớn vừa xuất
hiện. Nước mắt cô lại một lần nữa tuôn trào.
Người đang đứng ở cửa không ai khác chính là Thanh Sơn.