Theo Đuổi Vợ Câm

Chương 130: Xé rách da mặt






“Anh kia, mau dừng lại, anh không được

phép vào trong đó.”

Tiếng ầm ï ở bên ngoài khiến hai người đang

bàn bạc công việc bên trong phải ngừng lại.

Đột nhiên, cánh cửa phòng làm việc của

Định Phong bật tung ra. Nhật Dương hùng hổ

xông vào, theo sau là cô trợ lý xinh đẹp với vẻ

mặt hết sức ảo não.

“Sếp, người này…”

“Tôi biết rồi, cô ra ngoài được rồi

Phan Thành quan sát gương mặt đằng đẳng

sát khí của Nhật Dương, cảm thấy có chút lo

lắng nên đánh mắt về phía Đình Phong ra hiệu

xem anh có cần hắn ở lại đây không.

“Cậu cũng ra ngoài làm việc đi, triển khai

theo kế hoạch chúng ta vừa thống nhất.

“Vâng, thưa sếp.”

Phan Thành nói xong rồi đứng dậy bước ra

ngoài. Trước khi rời khỏi phòng, hắn âm thâm

cầu nguyện cho hai người này không xảy ra ẩu

đả quá nghiêm trọng.

Cánh cửa vừa khép lại, Nhật Dương đã lao.

tới trước mặt Đình Phong, kiểm chế cơn nóng

giận và truy hỏi:

“Khả Hân ở đâu?”

Đình Phong rất bình thản sắp xếp lại đống

glấy tờ trên bàn, giống như không thèm quan

tâm đến lời nói của Nhật Dương.

“Xoạt.””

Nhật Dương gạt phăng đống tài liệu trên tay

Đình Phong, cắn răng hỏi lại một lần nữa:

“Anh bắt Khả Hân tới chỗ nào? Mau nói cho tôi biết.”

“Tại sao tôi phải trả lời cậu?”

Đình Phong khẽ cong môi và nhìn Nhật

Dương như một kẻ điên. Ánh mắt anh hoàn toàn

không có một chút độ ấm.

Anh còn chưa tìm đến cậu ta để hỏi tội,

chẳng ngờ có người tự động vác xác đến đây,

Thật tốt, hôm nay, anh sẽ thanh toán cả gốc lẫn lời.

“Anh đột nhập vào nhà tôi và bắt cóc Khả

Hân đi. Anh có tin tôi sẽ báo cảnh sát không?”


Có trời mới biết, sau khi trở về nhà, Nhật

Dương đã kinh ngạc thế nào. Cửa căn hộ mở

toang, những món ăn trên bàn vẫn nóng nổi và

thơm phức, thậm chí trên bếp vẫn còn đồ ăn

đang làm dở, nhưng không hề thấy bóng dáng

Khả Hân đâu.

Lúc đầu, anh còn tưởng cô ra ngoài, nhưng

gọi điện mãi cô không bắt máy nên anh cảm thấy.

có chút bất an.

Đồ đạc của Khả Hân vẫn còn y nguyên trong

phòng, loại trừ việc cô đột ngột bỏ đi mà không

báo trước.

Đợi suốt cả buổi chiều mà Khả Hân vẫn biệt

tăm biệt tích, anh vội vàng chạy xuống chỗ quản

lý tòa nhà để kiểm tra camera hành lang.

Những hình ảnh xuất hiện trên màn hình

khiến Nhật Dương thiếu chút nữa tức giận đến

phát điên.

Đình Phong tới căn hộ của anh và đưa Khả

Hân đi. Không biết hắn ta đã làm gì mà khiến cô

bất tỉnh rồi bế cô ra khỏi đó.

Ngay lập tức, Nhật Dương tới căn biệt thự

của Đình Phong để tìm kiếm tung tích của Khả Hân.

Đến nơi, chị giúp việc tên An báo là Đình

Phong chưa về, có lẽ anh đã qua nhà ba mẹ để

thắm bé Bin bởi từ khi Khả Hân rời đi, bé Bin

được đón sang đó.

Lúc này, Nhật Dương có thể chắc chắn Đình

Phong đã mang Khả Hân đi và dấu ở một nơi

khác chứ không phải nhà mình.

“Tùy cậu.”

Đình Phong phớt lờ lời đe dọa của Nhật

Dương. Anh biết cậu ta sẽ không làm như thế

nên chẳng có gì sợ hãi cả.

“Anh làm vậy là có ý gì? Anh và Khả Hân đã

ly hôn rồi, tại sao còn không chịu buông tay?”

“Chẳng phải anh sắp tổ chức lễ đính hôn với

Hoàng Ly sao? Nếu để vị hôn thê tương lai của

mình biết chuyện anh còn dây dưa với vợ cũ,

không biết cô ta sẽ phản ứng như thế nào đây.

“Chưa kể đến việc bà mẹ quý hóa của anh

có thể vì chuyện này mà tăng xông đấy.”

“Đủ rồi!

Đình Phong đập bàn gây ra một tiếng động

lế đ€ ngăn chặn những lời Nhật Dương nói

Cậu còn đám nói thêm một lời nào nữa thì

đừng trách tôi vô tình.

“Chỉ duy nhất chuyện cậu che dấu Khả Hân

tại nhà riêng cũng đủ để tôi cho cậu một trận

đòn nhớ đời rồi.”

Vừa nói, Đình Phong vừa chậm rãi đứng dậy,

bước vòng qua bàn làm việc để đến trước mặt

Nhật Dương.

Sát khí tỏa ra từ người anh nồng đậm đến

mức Nhật Dương phải bước lùi lại. Thấy vậy, Đình

Phong càng tiến đến, một bộ lấy khí thế đè ép

người khác.

“Chẳng phải anh sắp tổ chức lễ đính hôn với

Hoàng Ly sao? Nếu để vị hôn thê tương lai của

mình biết chuyện anh còn dây dưa với vợ cũ,

không biết cô ta sẽ phản ứng như thế nào đây.”

“Chưa kể đến việc bà mẹ quý hóa của anh

có thể vì chuyện này mà tăng xông đấy

“Đủ rồi.”

Đình Phong đập bàn gây ra một tiếng động

lấñ đe ngăn chặn những lời Nhật Dương nói.

“Cậu còn dám nói thêm một lời nào nữa thì

đừng trách tôi vô tình.”

“Chỉ duy nhất chuyện cậu che dấu Khả Hân

tại nhà riêng cũng đủ để tôi cho cậu một trận

đòn nhớ đời rồi”

Vừa nói, Đình Phong vừa chậm rãi đứng dậy,

bước vòng qua bàn làm việc để đến trước mặt

Nhật Dương.

Sát khí tỏa ra từ người anh nồng đậm đến

mức Nhật Dương phải bước lùi lại. Thấy vậy, Đình

Phong càng tiến đến, một bộ lấy khí thế đè ép.

người khác.

“Nhật Dương, người cần buông tha cho Khả

Hân là cậu. Cô ấy yêu tôi, không phải cậu. Cho

dù hiện tại chúng tôi có chút hiểu lầm thì cậu

cũng đừng mong chen được vào, nghe rõ chưa?”

“Thật không?”


Ánh mắt Nhật Dương lóe lên một tia hàn ý.

Anh cực kỳ chán ghét vẻ ngông cuồng, kiêu

ngạo của Đình Phong, giống như tất cả những

thứ trước mặt hắn đều cỏ rác rưởi.

Đựa vào cái gì mà Đình Phong có thể chắc

chắn như vậy? Sau tất cả những tổn thương đã

gây ra cho Khả Hân thì hắn vẫn tự tin đứng đây

để khẳng định cô yêu hắn. Quả thực không biết

hai chữ xấu hổ viết thế nào.

Xem ra, anh phải thay đổi lại kế hoạch của

mình. Đình Phong đã đụng đến điểm mấu chốt

của anh thì sẽ phải trả giá đắt.

“Tất nhiên là thật.”

Đình Phong bỏ qua ánh mắt nguy hiểm của

Nhật Dương bởi anh nghĩ đơn giản rằng, cậu ta

đang tức tối vì những lời mình nói.

Nghĩ đến chuyện từ nay về sau Nhật Dương

không bao giờ có cơ hội gặp lại Khả Hân nữa là

trong lòng Đình Phong dâng lên một trận hả hê

Sung sướng.

Nhận ra vẻ mặt đắc chí của Đình Phong,

Nhật Dương hít một hơi thật sâu để lấy lại bình

tĩnh, sau đó anh nói:

“Rồi anh sẽ phải hối hận.”

Nói xong, Nhật Dương quay lưng bỏ đi một

cách vô cùng dứt khoát.

Đình Phong nheo mắt dõi theo bóng dáng

dần biến mất trước mặt mình, cả người toát ra

khí lạnh thấu xương.

Đe dọa anh ư? Giỏi lắm, anh mỏi mắt mong chờ.

Trong bệnh viện, Hoàng Ly vui vẻ ngắm nhìn

bó hoa hồng dJuliet mà ai đó vừa gửi đến. Mặc dù

không có bất kỳ tấm thiệp nào nhưng cô đoán

đây là món quà của Đình Phong.

Thực ra, nếu Đình Phong biết được điều này

sẽ ngay lập tức kêu oan. Anh còn đang bận chữa

trị quan hệ với Khả Hân, lấy đâu ra thời gian mà

sai người tặng hoa cô.

Đáng thương cho chủ nhân thực sự của bó

hoa bị chụp mũ thành Đình Phong mà không hề

biết gì.

“Một bó hoa mà cũng khiến con vui đến thế cơ à?“

Bà Lụa tủm tỉm trêu chọc con gái. Kể từ khi

Hai Nhà chính thức bàn chuyện đính hôn của

Hoàng Ly và Đình Phong, lúc nào bà cũng nhìn

thấy nụ cười rạng rỡ trên môi cô.

Cảm giác không thoải mái vì chàng rể tương

lai mấy ngày cũng chẳng thèm tới thăm con gái

từ đó mà biến mất trong lòng bà, chỉ cần Hoàng

Ly thấy hạnh phúc là đủ rồi.

Nghe được lời giễu cợt của má mình, gương

mặt Hoàng Ly ửng hồng. Cô giả vờ xụ mặt làm

nũng với bà Lụa.

“Má đừng trêu con. Tại hôm nay trời đẹp nên

tâm trạng con thoải mái thôi.”

“Chứ không phải là do bó hoa này sao? Vậy.

mà má còn định tưới cho nó chút nước để tươi hơn”

Hai má con tiếp tục đùa giỡn vui vẻ cho đến

khí Hoàng Ly nhận được một tin nhắn.

Vẻ mặt cô lập tức thay đổi trong nháy mắt,

nhưng chỉ vài giây sau lại trở về như bình thường

khiến bà Lụa không hay biết gì.

“Má, tự nhiên con thèm món bánh tráng trộn

Quá, má mua cho con được không?”

Hoàng Ly liếm môi, bộ dạng thèm thuồng

khiến bà Lụa bật cười. Bà chọc nhẹ vào trán cô,

giọng nói ẩn chứa sự cưng chiều.

“Sắp lấy chồng đến nơi rồi mà còn thích

nhõng nhẽo, coi chừng sau này bị Đình Phong

trả về nơi sản xuất đấy.”

“Hừ, trả về thì trả về, ai sợ chứ. Lúc đó, má

lại nuôi con là được.”

Bà Lụa lắc đầu lườm yêu con gái, sau đó đí

ra ngoài mua đồ. Bà nhớ đối diện với cổng bệnh

viện là một quán bán đồ ăn vặt khá ngon, hỉ vọng

ở đó có bán món bánh tráng trộn mà Hoàng Ly

yêu thích.

Cánh cửa vừa khép lại cũng là lúc nụ cười

trên môi Hoàng Ly vụt tắt. Cô cúi đầu đọc lại tin

nhắn trên điện thoại, vẻ mặt băng sương chờ đợi.

Khoảng năm phút sau, cửa phòng bệnh mở

ra, một người đàn ông cao lớn thô kệch bước vào:


#Sao anh lại tới đây.”

Hoàng Ly cố gắng che dấu vẻ chán ghét nơi

đáy mắt và tỏ ra vui mừng khi nhìn thấy người này.

“Anh lo lắng cho em.”

Mặt Sẹo hấp tấp chạy tới bên giường, muốn

nắm lấy tay Hoàng Ly nhưng đã bị cô khéo léo

rụt VỀ.

“Lo lắng cho em thì ích gì. Anh có biết mấy

ngày nay em luôn sống trong thấp thỏm bất an không?”

Hoàng Ly giả bộ nhỏ vài giọt nước mắt,

trong lòng âm thẩm khinh bỉ người đàn ông trước mặt.

Nếu không phải muốn lợi dụng hắn ta để

làm tay sai thì cô đã chẳng đến nỗi phải bán

đứng sắc tướng như thế này. Cóc ghẻ mà đòi ăn

thịt thiên nga, thật ghê tởm.

“Anh biết, nhưng quả thực anh đã lẻn vào và

lục tung phòng của Thanh Sơn lên rồi mà vẫn

không thể tìm ra được chiếc USB đó.”

Thấy Hoàng Ly rơi lệ, Mặt Sẹo cuống quýt

giải thích. Vẻ ảo não khiến gương mặt dữ tợn của

hẳn càng trở nên vặn vẹo xấu xí.

Vô dụng!

Hoàng Ly thầm phỉ nhổ nhưng bên ngoài là

một bộ rưng rưng nước mắt nói:

“Chiếc USB đó nắm giữ bằng chứng quan

trọng. Chừng nào nó chưa bị tiêu hủy thì chừng

đó em vẫn còn nguy hiểm. Anh phải giúp em.”

Chất giọng của Hoàng Ly vốn ngọt ngào

trong trẻo, hiện tại cô còn kéo dài mấy âm tiết

cuối làm cho Mặt Sẹo mềm lòng rối tinh rối mù.

“Được, được, anh sẽ tiếp tục tìm. Tên ngốc

đó bình thường cà lơ cà phất nhưng một khí làm

việc nghiêm tục thì cũng đâu ra đó lắm. Anh

đoán chắc hắn đã dấu chiếc USB đó vào chỗ bí

mật nào đó trong phòng.”

Chỗ bí mật?

Bỗng nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu

Hoàng Ly. Phải rồi, tại sao cô lại không nhớ ngay

ra chỗ đó nhỉ. Đè nén sự phấn khích trong lòng,

Hoàng Ly khe khẽ nói:

“Trong phòng ngủ của Thanh Sơn có một

một tranh Người đẹp Hi Lạp treo ở đầu giường.

Đằng sau có hộc tủ bí mật dùng để đựng những

thứ quan trọng đối với anh ta. Em nghĩ chiếc

USB nằm ở đó.”

“Tại sao em lại biết điều này?”

Mặt Sẹo có chút tò mò nên hỏi Hoàng Ly.

Ngay lập tức, cô nhíu mày không vui, giọng nói

cũng lạnh hơn ba phần.

“Việc này anh không cần quan tâm, chỉ cần

tìm chiếc USB đó là được. Ngoài ra, để tránh bị

ai đó trông thấy, tốt nhất là từ nay về sau anh

đừng tới đây nữa.”

“Hoàng Ly, anh…”

Nhận được ánh mắt nghiêm nghị của cô,

Mặt Sẹo đành tìu nghỉu gật đầu. Hắn định mở

miệng nói gì đó nhưng Hoàng Ly đã nhanh

chóng lấy cớ mệt mỏi để đuổi hắn đi.

Trong lòng dâng lên một trận mất mát, Mặt

Sẹo bước ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại. Nhưng

không ngờ rằng, nhất cử nhất động của

hắn đã bị ai đó dõi theo.

Đợi đến khi bóng dáng của Mặt Sẹo biến

mất nơi hành lang bệnh viện, người ấy mới chậm

rãi bước ra, quanh thân phát ra hơi thở lạnh lẽo

đủ khiến những người xung quanh nổi da gà.