Khả Hân kéo vali đi trên đường. Cô không
biết mình nên đi đâu về đâu. Bống nhiên, cô cảm
thấy tương lai phía trước vô cùng ảm đạm.
Khẽ thở dài, Khả Hân quyết định ghé vào
một quán ăn nhỏ để ăn lót dạ thứ gì đó. Mấy
ngày nay do tâm trạng u uất nên cô cũng chẳng
chịu ăn uống cho tử tế.
Tuy nhiên, hiện tại cô không thể tiếp tục bỏ
bê bản thân. Thời gian sắp tới, cô cần phải mạnh
mẽ hơn để bắt đầu cuộc sống mới.
Nghĩ đến sự tự do mà mình đã mơ ước bấy
lâu, lần đầu tiên trong mấy ngày qua, Khả Hân nở
nụ cười rạng rỡ.
Vừa ngồi xuống bàn và gọi một bát mỳ trộn
ngon lành, Khả Hân bỗng nghe thấy vài tiếng xì
xầm ở bàn bên cạnh.
“Uây, đẹp trai thế này chằng trách có người
vì anh ta mà làm ra được những chuyện táng tận
lương tâm đến vậy.”
“Ừ, chưa kể lại là tổng giám đốc của tập
đoàn Kings giàu nứt đố đổ vách nữa.”
“Chúng mày im lặng để tao theo dõi buổi
livestream họp báo xem nào. Cứ thấy trai đẹp là
tít hết mắt lên. Không nghe người ta vừa tuyên
bố à, anh ấy và nghệ sĩ múa Hoàng Ly sắp sửa
đính hôn kìa.”
“Lạch cạch.”
Đôi đũa trên tay Khả Hân rơi xuống. Cô quay
về phía bàn có ba cô gái trẻ đang chụm
đầu vào xem gì đó trên điện thoại để chắc chắn
mình không nghe lầm.
Những lời nói tiếp tục vang lên khe khẽ, Khả
Hân cảm thấy toàn bộ máu trong người cô
dường như đông cứng lại.
Cô run rẩy rút ra chiếc điện thoại, lần tìm
thông tin về cuộc họp báo của tập đoàn Kings
ngày hôm nay.
Hình ảnh của Đình Phong xuất hiện ngay
giữa màn hình. Bên cạnh anh là bà Kim Nhã và
trợ lý Phan Thành.
Mỗi khi bà Kim Nhã hay Đình Phong lên
tiếng trả lời một câu hỏi của phóng viên, Khả
Hân đều cảm thấy như có ai bóp nghẹt lấy trái
tìm mình khiến cô đau đớn đến hít thở không
thông. Vết thương trên má càng trở nên bỏng rát
hơn.
Thật không ngờ, đây mới là lý do thực sự
của việc Đình Phong muốn ly hôn với cô.
Ha… ha… Đặng Khả Hân, một cô gái tầm
thường nhưng may mắn được gả vào làm dâu
nhà hào môn.
Nhưng ngoài việc sinh ra được một đứa con
trai cho Đình Phong, cô chẳng có đủ năng lực để
gánh vác cơ ngơi nhà chồng. Do vậy, cả hai đã ly
hôn từ lâu.
Chẳng ngờ, khi biết chồng cũ của mình đang
quen với một cô gái có năng lực và tài năng là
Hoàng Ly, Khả Hân ghen tị đến mức bày mưu
hãm hại khiến Hoàng Ly bị chấn thương nặng.
Nhưng nể tình Khả Hân nhất thời suy nghĩ
nông cạn, lại là mẹ của con trai vị hôn phu tương
lai nên Hoàng Ly quyết định tha thứ chứ không
hề truy cứu mọi chuyện.
Hiện tại, chỉ đợi Hoàng Ly hồi phục là cô và
Đình Phong sẽ tổ chức hôn lễ.
Kết thúc buổi họp báo là những lời ca ngợi
sự vị tha của Hoàng Ly, lời chúc mừng cho đôi
trai tài gái sắc và cả những lời chế giếu dành cho.
cô vợ cũ là Khả Hân.
Từng giọt nước mắt cay đắng rơi xuống, Khả
Hân ôm ngực, cố gắng kiểm chế không để
phát ra những tiếng nấc nghẹn ngào.
Điều khiến cô đau đớn không phải là việc sự
thật bỗng chốc bị đảo lộn, khiến cô từ người bị
hại trở thành kẻ tội đồ mà chính là việc Đình
Phong sau khi vừa ly hôn với cô xong đã vội vàng
tuyên bố đính hôn với Hoàng Ly.
Cứ cho là anh bị ép buộc hi sinh cô vì danh
dự của gia đình và tập đoàn Kings, vậy thì
chuyện này phải giải thích như thế nào đây?
Một vài người xung quanh thấy bộ dạng bất
thường của Khả Hân, còn nghĩ rằng cô đang gặp
vẩn đề gì nên xúm xít hỏi han quan tâm.
Khả Hân xua tay, không dám nhìn những
người này bởi chỉ vài phút trước, cô chính là
nhân vật bị họ chửi mắng, đay nghiến thậm tệ.
Cũng may là hình ảnh của Khả Hân được giữ
kín chứ không tràn lan trên mặt báo, nếu không,
chắc từ giờ về sau cô sẽ thường xuyên bắt gặp
những ánh mắt ghét bỏ và khinh bi.
Nhìn bát mỳ còn chưa đụng đũa, Khả Hân
chẳng còn tâm trí nào mà tiếp tục ăn. Cô nhanh
tay gạt nước mắt, thanh toán rồi bỏ ra ngoài
Ánh mặt trời buổi trưa rất gay gắt, Khả Hân
kéo vali đi lang thang trên đường. Toàn bộ thân
thể và tâm trí đều vô cùng mệt mỏi. Bỗng nhiên,
cô thấy hai mắt mình hoa lên rồi tối sầm lại, sau
đó không biết gì nữa.
Nóng quá.
Khả Hân nhắm nghiền hai mắt, mồ hôi túa ra
còn gương mặt đỏ ửng vì sốt cao. Cả người cô
nóng như lò than nên dù đang trong cơn mê man
vẫn nhăn nhó vì khó chịu.
Bất chợt, có ai đó đặt bàn tay mát lạnh lên
trán cô, sau đó nhẹ nhàng dùng khăn lau đi
những giọt mồ hôi trên đó. Động tác của người
này rất cẩn thận, giống như sợ làm đau cô.
Hai hàng lông mày của Khả Hân giãn ra, cảm.
thấy không quá khó chịu như lúc đầu nữa. Vì vậy,
cô chìm vào trong giấc ngủ một cách thoải mái hơn.
Không biết đã qua bao nhiêu lâu, Khả Hân
€ụa Quậy thân mình, khó khăn lắm cô mới có thể
mở mắt ra được.
“Em tỉnh rồi hả?”
Một giọng nói trầm ấm dịu dàng vang lên
khiến Khả Hân hoàn toàn tỉnh táo lại. Cô muốn
chống tay để ngồi dậy thì đã bị bàn tay người đó
ẩn xuống giường
“Nằm đi, em còn đang sốt đấy.“
Nhật Dương hơi cong người giúp Khả Hân
điều chỉnh tư thế nằm cho dễ chịu. Sau đó, anh
lại dùng tay sờ trán cô và trán mình để so sánh
nhiệt độ giữa hai người.
“Vẫn còn nóng, để anh đổi cho em miếng
dán hạ sốt khác.”
Lúc này, Khả Hân mới vô thức đưa tay sờ.
soạng đầu mình. Đúng như lời Nhật Dương nói,
người cô nóng hầm hập, chẳng trách cơ thể lại
mệt mỏi rã rời như vậy.
Vài giây sau, Nhật Dương xuất hiện, thành
thạo bóc miếng dán hạ sốt mới để dán lên trán
Khả Hân.
“Đây là đâu? Tại sao em lại ở nơi này?“
Khả Hân muốn vươn tay để ra hiệu nhưng
không đủ sức lực, vì vậy cô cố gắng mấp máy.
môi thật chậm để Nhật Dương nhìn rõ khẩu hình
miệng.
Tâm lý chịu chấn động cộng với việc bị sốt
cao khiến đầu óc Khả Hân nhất thời trở nên
chậm chạp. Cô không rõ chuyện gì đã xảy ra với mình.
“Em bị say nắng nên ngất xỉu ngoài đường.
Đúng lúc anh đi qua nên vội bế em lên xe và đưa về đây.”
Nhật Dương ngừng lại một chút rồi đảo mắt.
quanh căn phòng, hơi ngượng ngùng nói:
“Chỗ này là nhà anh.”
Khả Hân sửng sốt. Cô hơi nghiêng đầu quan
sát nhanh căn phòng. Dựa vào cách bài trí thì cô
đoán đây là phòng ngủ của một căn hộ chung cư
cao cấp.
Gương mặt Khả Hân bỗng nhiên nóng lên.
do cô bị sốt nên nhiệt độ cơ thể vốn dĩ
đã cáo hơn bình thường, chẳng qua cô tự có
cảm giác đấy mà thôi.
Nhật Dương rất mau chóng đoán được suy.
nghĩ của Khả Hân, anh bật cười và lên tiếng:
“Đừng lo, đây là phòng ngủ dành cho khách.
Phòng ngủ của anh ở bên cạnh cơ.”
Giọng nói mang tính trêu chọc của Nhật
Dương càng khiến Khả Hân xấu hổ. Và để làm
trầm trọng thêm thì bụng cô cũng reo lên góp vui.
Nhật Dương đột ngột đứng dậy bước ra khỏi
phòng, còn Khả Hân hận không thể đào lỗ mà
chui xuống đất.
Lại một lần nữa Nhật Dương kịp thời xuất
hiện cứu cô. Hơn nữa, còn đem cô về nhà chăm
sóc. Ân tình này của anh không biết bao giờ cô
mới có thể trả nổi.
Cánh cửa mở ra, Nhật Dương ởi vào, trên tay.
anh là bát cháo nóng hổi thơm phức.
“Em ăn đi rồi uống thuốc. Mấy miếng dán
có tác dụng nhất thời thôi, muốn hạ sốt
thì phải uống thuốc.”
Nhật Dương đặt bát cháo lên chiếc bàn cạnh
giường ngủ, trên đó cũng đã có sẵn mấy vì
thuốc.
Cảm nhận được sự chu đáo của Nhật
Dương, Khả Hân vô cùng cảm động. Cô mỉm
cười và nhìn anh với vẻ cảm kích.
Khi Khả Hân cố gắng vươn tay lấy bát cháo
thì Nhật Dương đã nhanh hơn. Anh cầm thìa múc
một miếng, cẩn thận thổi qua cho bớt nóng rồi
mới đưa đến gần miệng Khả Hân.
“Cơ thể em còn yếu, để anh giúp em ăn.”
Lời nói và ánh mắt chân thành của Nhật
Dương làm Khả Hân không thể từ chối. Cô đành
gật đầu, mấp máy nói mấy chữ làm phiền anh.
Nhờ có sự giúp đỡ của Nhật Dương nên dù
đắng miệng đến nỗi chằng muốn ăn gì nhưng
Khả Hân vẫn cố gắng ăn hết sạch bát cháo.
Uống thuốc xong, cô ngồi dựa vào thành
giường nghỉ ngơi một lát.
Nhật Dương cũng đã thu dọn xong và trở lại.
Anh ngôi đối diện với cô, vẻ mặt có chút rối rắm
như muốn nói lại thôi.
“Anh muốn hỏi tại sao em lại đi lang một
mình trên đường với đống hành lý này đúng
không?
Khả Hân cảm thấy đã có chút sức lực nên
bắt đầu vươn tay ra hiệu với Nhật Dương.
“Phải, Khả Hân, nói cho anh nghe có đúng là
em và Đình Phong đã…”
“Đúng vậy, chúng em đã ly hôn. Hiện tại và
tương lai đều không có bất kỳ liên hê nào nữa.”