Theo Đuổi Vợ Câm

Chương 125: Rời đi






Đêm nay, hai con người vốn dĩ có mối liên hệ

thân mật nhất trên đời bỗng trở thành những kẻ

xa lạ.

Đình Phong bước ra ngoài ban công, lặng lẽ

châm mấy điếu thuốc. Tàn đóm rơi đẩy bên

chân, những làn khói tỏa ra mỗi lúc một nhiều

†hể hiện tâm trạng u uất, sầu khổ của anh.

Ở bên phòng ngủ của bé Bin, Khả Hân cũng

không khá hơn bao nhiêu. Cô ngồi thẫn thờ nhìn

con trai, nước mắt tuôn rơi chẳng thể kìm chế

được.

Chỉ vài ngày nữa, Khả Hân sẽ rời khỏi đây.

Cô đã quyết định dùng chút thời gian ngắn ngủi

này để khiến bé Bin vui vẻ, cho cậu được hưởng

trọn niềm hạnh phúc cuối cùng khi được ở bên

cả ba lẫn mẹ.

Ngắm khuôn mặt ngây thơ non nớt của bé

Bin, trái tim Khả Hân đau đớn như bị ai bóp

nghẹt. Cô cúi xuống hôn lên trán cậu, nghẹn

ngào nói câu xin lỗi trong lòng.

“Con yêu, tha thứ cho mẹ không thể ở bên

chăm sóc con đến khi trưởng thành. Nhưng con

hãy nhớ một điều, mẹ sẽ luôn luôn dõi theo từng

bước chân của con, chờ đợi một ngày hai mẹ

con chúng ta được đoàn tụ.”

Hai ngày sau.

Khả Hân thu dọn đồ đạc. Cô chỉ chọn mang

những bộ quần áo hay đồ dùng cá nhân của

tình, còn tất cả những thứ Đình Phong mua cho

đều để lại hết

Thấy vậy, khuôn mặt Đình Phong trầm

xuống. Anh không nghĩ rằng Khả Hân lại hành

động như thế, chẳng khác gì muốn phân rõ ranh

giới giữa cô và anh.

“Em làm vậy là có ý gì? Muốn thoát khỏi tôi

đến mức ngay cả những thứ này đều vứt bỏ?”

Động tác trên tay hơi ngừng lại, Khả Hân

ngẩng đầu nhìn Đình Phong. Mới có mấy ngày


mà trông anh tiều tụy hơn hẳn. Hai mắt anh hằn

lên tia máu, quầng thâm xung quanh cũng dần

đậm hơn.

Trong lòng Khả Hân dâng lên một trận đau

xót. Cô vội vàng quay đầu đi, chỉ dám giơ tay ra hiệu:

“Những thứ này quá đắt tiền, em nghĩ mình

không phù hợp dùng chúng nữa.”

“Không phù hợp hay là ghét bỏ chúng là do

tôi mua? Được thôi, em đã không cần thì chỉ

ném hết di, dù sao để lại tôi cũng đâu có

dùng được.”

Có vẻ như cách hành xử của Khả Hân làm

Đình Phong bị tổn thương. Anh bước nhanh ra

khỏi phòng, đóng sầm cửa lại.

Khả Hân dõi theo bóng lưng Đình Phong cho

đến khi mất hút. Cô khẽ thở dài, đành thu thập

tất cả những món đồ anh đã tặng.

Tuy nhiên, cô quyết định để lại chiếc nhẫn

Venus Blue quý giá. Mặc dù rất luyến tiếc nó

nhưng cô biết mình không thể tham lam như vậy.

Nó xứng đáng được trao cho chủ nhân thực

sự chứ không phải là cô.

“Mày còn dám vác mặt về đây hả?“

Khả Hân vừa khệ nệ xách đồ vào cửa đã

nghe thấy tiếng quát tháo của anh trai. Cô đoán

Quốc Bảo đã nghe ngóng được mấy tin đồn gần

đây về cô nên mới tỏ thái độ như vậy.

Bốn năm làm vợ Đình Phong, Khả Hân chỉ

được phép về duy nhất một ngày trong năm,

đó là ngày giỗ của cha mẹ.

Ñhững lần đó, Quốc Bảo và Ngọc Lan luôn

tỏ ra xởi lời nịnh nọt cô, nhắc nhở cô nên biết

quan tâm đến nhà đẻ bằng cách chu cấp tiền

bạc hoặc thổi gió bên tai Đình Phong để anh tiếp

tục rót vốn cho công ty của nhà mình.

Khi ấy, Khả Hân chỉ cảm thấy thực sự chán

ghét hai người được coi là người thân của mình.

Vì tiền, họ không tiếc lừa gạt và bán đứt cô cho

kẻ khác.

Khả Hân nhớ như in lần đầu tiên cô xin phép

về nhà anh chị, Đình Phong đã cười khẩy và chế

nhạo rằng:

“Cô tưởng mấy kẻ đó thực sự coi trọng cô

sao? Nói cho cô biết, kể từ khi tôi bố thí cho anh

trai cô vài dự án, sống chết của cô đã thuộc về

tôi rồi.”

Từ đó, Khả Hân hiểu ra một điều, cô hoàn

toàn bị anh trai và chị dâu từ bỏ. Nhưng điều nực

cười là họ vẫn muốn cô bòn rút của cải đem về

cho họ. Quả là hai kẻ mặt dày vô đối.

Tuy nhiên, dấu sao ngôi nhà này là của ba

I\e Khả Hân, cũng là nơi cô từng sinh sống hơn

hai chục năm, khi rời khỏi căn biệt thự của Đình

Phong, chỗ đầu tiên cô nghĩ đến vẫn là nó.

Khả Hân vươn tay làm vài ký hiệu đơn giản,

nói là mình muốn trở về đây sống một thời gian.

Vừa thấy thế, Quốc Bảo lập tức thay đổi sắc mặt.

“Hừ, gây ra chuyện tày đình đến nỗi bị gia

đình chồng đuổi về nhà mẹ đẻ, mặt mũi tao bị

mày làm cho mất hết

“Kìa anh Bảo, khó khăn lắm Khả Hân mới

được về nhà, đừng nói những lời khó nghe như thế”

Chị dâu Ngọc Lan giả bộ trách cứ chồng.

Không biết mục đích của chị ta là gì, nên Khả

Hân cũng không tỏ ra quá cảm kích. Cô chỉ im

lặng, nhanh chóng xách đồ đến phòng cũ của mình.

“Chị Ngọc Lan, đây là chuyện gì?”

Khuôn mặt Khả Hân trầm xuống. Cô lạnh

mấp máy môi và chỉ vào bên trong căn phòng.

Toàn bộ đồ đạc đã bị thay đổi. Thậm chí,

những vật lưu niệm mà cô hết sức trân trọng

cũng không cánh mà bay. Điều này khiến Khả

Hân thực sự tức giận.

Do Đình Phong không cho phép cô được

mang theo bất kỳ món đồ nào từ nhà cũ ngoại

trừ mấy bộ quần áo nên tất cả mọi thứ cô đều

phải để lại.


Để thuyết phục anh trai và chị dâu đồng ý

giữ lại nguyên vẹn căn phòng này, mỗi năm, Khả

Hân đều chuyển cho họ một khoản tiền không

hể nhỏ, là tiền lương mà cô tích cóp được khi

dạy học ở trường Hi Vọng.

Vậy mà…

Ngọc Lan có chút chột dạ, liếc nhanh chồng

mình để cầu cứu. Thấy vậy, Quốc Bảo hất hàm

nói bằng giọng khinh khinh:

“Con gái lấy chồng như bát nước đổ di.

Chưa kể mày còn được sống trong biệt thực xa

hoa, để ý gì đến căn phòng rách nát này.

“Phải đấy, thôi thì cô tốt bụng nhường cho

NấY đứa nhỏ dùng làm kho chứa đồ đi, dù sao

cũng là cô ruột của tụi nó, ai lại keo kẹt với các

cháu như thế.”

Thấy hai vợ chồng kẻ tung người hứng một

cách vô cùng trơ trến, trong lòng Khả Hân dâng

lên từng trận khó chịu xen lẫn bi thương. Bàn tay

cô siết chặt lại khiến những móng tay đâm vào

da thịt đau nhói.

Cô quay lưng bước vào phòng, cố gắng tìm

kiếm vài món kỷ vật mà cha mẹ để lại. Đáng tiếc,

mọi công sức đều trở nên vô ích khi Ngọc Lan

cất lời:

“Lũ trẻ nghịch ngợm nên hay ném lung tung,

chắc tụi nó vứt hết mấy thứ đó rồi.”

Đến lúc này, Khả Hân không thể kiểm chế

được nữa. Cô bước nhanh đến trước mặt anh chị

mình và ra hiệu.

“Chính hai người đã nhận tiền của tôi và hứa

rằng giữ nguyên căn phòng này. Bây giờ đến cả

chút kỷ vật cuối cùng cũng không thèm giữ lại

cho tôi. Anh chị có thấy bản thân quá đáng lắm không?”

“Đồ ở nhà tao, tao thích làm gì thì làm. Mày

lập tức quay về bên đó để cầu xin họ tha thứ,

quỳ xuống van xin hay lạy lục khóc lóc cũng

được, miễn là nhà đó cho phép mày ở lại.“

“Tôi ly hôn rồi. Hiện tại, không còn liên quan gì đến bọn họ nữa.

Khả Hân mím môi ra hiệu một cách dứt

khoát. Không ngờ, chờ đợi cô lại là một cái tát

nảy lửa của Quốc Bảo.

“Bốp“

Hai mắt Khả Hân hoa lên, thân hình lảo đảo

ngã xuống đất. Cô cảm thấy má trái nóng rát,

thậm chí trong miệng còn nếm cả được vị tanh

ngọt.

“Đồ ngu, sao mày lại đồng ý ly hôn. Ai cho

phép mày làm thế? Có biết khó khăn lắm mới ép

được thằng Phong cưới mày không?“

Quốc Bảo chỉ thằng vào mặt Khả Hân, tức

giận mắng nhiếc không tiếc lời. Vốn dĩ mấy năm

qua hắn đã coi Đình Phong và tập đoàn Kings là

công ty của hắn.

Hiện tại, Khả Hân lại làm ra chuyện tày đình

như vậy, hơn nữa còn bị Đình Phong từ bò, chắc

chắn cậu ta sẽ không thèm đoái hoài gì đến.

Càng nghĩ, Quốc Bảo càng tức giận, hận

không thể trực tiếp trói Khả Hân ném đến trước

mặt Đình Phong để cầu cạnh.

Ngọc Lan vội vàng đỡ Khả Hân từ dưới đất

đứng lên, trừng mắt với Quốc Bảo:

“Anh bị điên à, sao lại ra tay đánh em gái

như thế. Ly hôn thì đã sao, chẳng lẽ Khả Hân lại

không được chia tài sản chắc. Đừng quên con bé

có công sinh ra cháu đích tôn cho nhà đấy nhé.”

Nhìn thấy vợ nháy mắt ra hiệu, Quốc Bảo

bỗng nhiên bình tĩnh lại. Phải rồi, hắn nổi nóng

nên nhất thời quên mất điều này.

Dù gia đình đó có vứt bỏ Khả Hân thì chắc.

chắn cũng bồi thường cho con bé một khoản

kếch xù.

Nghĩ đến đây, Quốc Bảo bỗng nhiên hối hận

WẾ Tlầnh vị bột phát của mình. Hắn vội vàng tỏ ra

lối lỗi, nềm mỏng nói:

“Anh xin lỗi, là… là do anh bị cơn giận lấn át


lý trí. Ngồi xuống đây, để anh xem vết thương

nào. Ngọc Lan, còn không mau đi lấy thuốc tiêu sưng.”

Khả Hân liếc mắt nhìn bộ dạng kệch cỡm

của anh trai và vẻ mặt tính toán của chị dâu,

trong lòng dâng lên nỗi cay đắng khôn cùng

Thì ra là thế, bảo sao cô cảm thấy thái độ

của Ngọc Lan có chút hiển lành hơn bình

thường, không ngờ mục đích vẫn là vì một chữ tiền.

Đúng vậy, sau khi đặt bút ký giấy ly hôn,

Đình Phong âm thầm chuyển cho cô rất nhiều tài

sản có giá trị, đủ cho cô sống sung sướng đến

cuối đời.

Nhưng cô không có ý định đụng đến số tiền

này, càng không bao giờ dùng nó để cung phụng

cho những con đỉa hút máu trước mặt.

“Không có gì cả, tôi ra đi tay trắng.“

khả Hân khẽ cong môi, ánh mắt lóe lên một

tia máu lửa. Cô bỗng nhiên muốn nhìn thấy biểu

hiện của anh trai và chị dâu khi nghe thấy điều này.

Đúng như cô dự đoán, cả hai tỏ ra sửng sốt

Họ nhìn chằm chằm vào cô, vẻ mặt biến ảo hết

sức thú vị.

“Con mẹ nó chứ, mày đùa chúng tao à”

Quốc Bảo tru lên, lập tức đá văng chiếc ghế

gần đó. Bên cạnh hắn, Ngọc Lan cũng xị mặt, vẻ

nham hiểm, độc ác hiện rõ mồn một trên mặt à,

có lẽ thêm cả chút ảo não vì tốn công vô ích

đóng vai người chị dâu tốt bụng nãy giờ.

Đúng vậy, sau khi đặt bút ký giấy ly hôn,

Đình Phong âm thầm chuyển cho cô rất nhiều tài

sản có giá trị, đủ cho cô sống sung sướng đến

cuối đời.

Nhưng cô không có ý định dụng đến số tiền

này, càng không bao giờ dùng nó để cung phụng

cho những con đìa hút máu trước mặt.

“Không có gì cả, tôi ra đi tay trắng.” Cô bỗng nhiên muốn

nhìn thấy biểuhiện của anh trai và chị dâu khi nghe

thấy điều này.

Đúng như cô dự đoán, cả hai tỏ ra sửng sốt.

Họ nhìn chằm chằm vào cô, vẻ mặt biến ảo hết

sức thú vị.

“Con mẹ nó chứ, mày đùa chúng tao à?”

Quốc Bảo tru lên, lập tức đá văng chiếc ghế

gần đó. Bên cạnh hắn, Ngọc Lan cũng xị mặt, vẻ

nham hiểm, độc ác hiện rõ mồn một trên mặt ả,

có lẽ thêm cả chút ảo não vì tốn công vô ích

đóng vai người chị dâu tốt bụng nãy giờ.

“Xí, cứ tưởng bị bỏ cũng ôm được mớ tiền p

nên mới dám về đây, muốn ăn bám cái nhà này.

ư? Đừng có nằm mơ.”

Nói xong, Ngọc Lan nhanh chóng kéo chiếc

vali của Khả Hân ném thẳng ra ngoài cửa. Quốc.

Bảo cũng hùng hồ túm lấy cô đẩy đi và đóng

sâm cửa lại.

Khả Hân nhìn chiếc vali nằm chỏng chơ dưới

đất;chậm rãi bước lại dựng nó lên cẩn thận.

Cô quan sát hai cánh cửa im lìm trước mặt,

kiểm chế những giọt nước mắt không cho chúng

lăn xuống.

Kể từ hôm nay, cô và những người trong đó

chính thức ân đoan nghĩa tuyêt.