Bước chân của Đình Phong chợt dừng lại,
anh quay đầu nhìn cô, chờ đợi cô tiếp tục lên
tiếng.
“Mời mọi người tạm thời rời khỏi đây, tôi có
chuyện muốn nói riêng với anh Phong.”
Lúc này, Hoàng Ly đã ngồi dựa vào thành
giường nhờ sự trợ giúp của ba mình. Giọng nói
của cô rất bình tĩnh và quyết đoán khiển ông
Kiên lập tức gật đầu và kéo Hương Linh ra.
Thấy Nhật Dương vẫn đứng ở đó, ông thở
dài, mở miệng nhắc nhở:
“Cậu cùng tôi ra ngoài, tôi cũng có chuyện
muốn nói với cậu.”
Không còn cách nào khác, Nhật Dương
đành trầm mặt theo ra khỏi phòng.
“Anh muốn cứu Khả Hân sao?”
Khi tất cả mọi người đều đã ra ngoài, Hoàng
Ly lại hỏi câu này một lần nữa. Bỗng nhiên, cô rất
muốn biết Đình Phong có thể vì Khả Hân mà làm
được những gì.
Đình Phong bước lại gần Hoàng Ly, ngồi
xuống cạnh cô và nói rất cương quyết.
“Phải, hi vọng em có thể nể mặt anh mà bỏ
qua chuyện này. Khả Hân không cố tình
làm tổn thương em. Tất cả là lỗi của anh khiến cô
ấy hiểu lầm chuyện chúng ta.”
“Chỉ cần em chịu khuyên nhủ người nhà rút
đơn kiện, anh thề sẽ tìm mọi cách để làm chân
em hoàn hảo như lúc ban đầu.
Khi Đình Phong còn muốn tiếp tục khuyên
nhủ thì Hoàng Ly đã ra hiệu cho anh dừng lại. Cô
nhìn sâu vào trong mắt anh, rồi sau đó, nhắm
mắt lại nói:
“Đình Phong, em không bao giờ có thể nhảy
múa được nữa.”
Một giọt nước mắt lăn xuống, Hoàng Ly cắn
chặt môi để không phát ra tiếng khóc. Nỗi đau
này là thật, cảm xúc này cũng là thật, và điều cô.
đang nói cũng là thật.
Đình Phong lập tức không biết nói gì để an
ủi Hoàng Ly. Thở dài một hơi, anh cân nhắc từng
từ rồi mới nói:
“Hoàng Ly, nói cho anh biết làm thế nào để
em có thể tha thứ cho Khả Hân. Chỉ cần trong
phạm vi anh có thể làm được, anh chắc chắn sẽ
đồng ý“
Cảm thấy hơi thở bỗng dồn dập, Hoàng Ly
mở to mắt nhìn chằm chằm vào Đình Phong, dò hỏi:
“Anh nói thật chứ?”
“Đúng vậy”
Đình Phong gật đầu mà không cần suy nghĩ.
Vì Khả Hân, anh có thể không tiếc đánh đổi mọi
thứ, miễn là cô được thả tự do.
Thấy Đình Phong cực kỳ kiên quyết, Hoàng
Ly chợt thấy trong lòng khó chịu. Chẳng lẽ anh
đã yêu Khả Hân đến mức bất chấp mọi thứ vì cô
ta. Ngay cả khi chưa nghe đến điều kiện của cô
mà đã vội vàng chấp nhận.
Được, nếu anh đã nói như thế thì cô cũng
không cần khách khí nữa.
“Em muốn anh từ bỏ Khả Hân để kết hôn với em.”
Khả Hân bị đưa về đồn để lấy lời khai. Do bị
câm nên cô được phép trao đổi với công an bằng
cách viết ra giấy.
Đầu tiên, người cán bộ yêu cầu cô cung cấp
những thông tin về bản thân, sau đó mới đến
việc mô tả lại quá trình xảy ra vụ án
“Tôi bị oan.”
Khi đã trình bày xong toàn bộ sự việc, Khả
Hân cũng không quên viết thêm một câu rằng
mình bị oan. Cô tin tưởng những người này sẽ
nhanh chóng điều tra ra chân tướng và trả lại sự.
trong sạch cho cô.
Anh cán bộ tên Trung lấy lời khai xong,
ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu:
“Cô yên tâm, chúng tôi sẽ làm hết trách
nhiệm, không để bất kỳ vụ án oan nào xảy ra.
Mặt khác…”
Nói đến đây, ánh mắt anh lóe lên một tia băng hàn:
“Những người gây tội cũng phải bị trừng phạt.”
Thân thể Khả Hân hơi cứng lại, nhưng cô
nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, thẳng lưng và gật
đầu. Cô vô tội nên chẳng có gì phải sợ những lời này.
“Tạm thời, cô cần ở lại đây để phục vụ quá
trình điều tra.”
Cán bộ Trung cân nhắc mở lời sao cho:
không dọa đến người con gái trước mặt. Sự việc
vẫn chưa được điều tra nên không thể khẳng
định cô vô tội, nhưng ít nhất cô gái rất hợp tác
nên anh cũng có chút cảm tình.
Quan sát gương mặt vẫn còn bị sưng đỏ của
cô, anh âm thầm thở dài thương hại. Anh đoán
có lẽ cô bị người nhà nạn nhân hành hung.
Đã chuẩn bị sẵn tinh thần mình sẽ bị tạm
giam nên Khả Hân tỏ ra bình thản. Cô ngoan
ngoãn đứng dậy đi theo người cán bộ khác đến
một phòng ở cuối dãy nhà.
“Vào đi.”
Khác với vẻ hiền lành của anh Trung, người
đàn ông này có chút cộc cằn. Anh ta mở cửa rồi
đẩy cô vào.
Khả Hân bị đẩy nên hơi mất đà lao về phía
trước. Đợi lúc đứng thằng lên được, cô chợt
nghe được một giọng nói chế nhạo từ trong góc
phòng vang lên:
“Cẩn thận một chút, ngã đập đầu chảy máu
hay gãy răng cũng không có ai thương đâu.”
Khả Hân chớp mắt nhìn cô gái trẻ đang ngồi
nghịch móng tay đỏ chót. Cô ta trang điểm rất
đậm, mặc một chiếc áo hai dây trễ nải khoe trọn
đôi gò bổng đảo đẩy đặn, quần sooc bò siêu
ngắn cũng giúp đôi chân thon dài hiện rõ mồn một.
Cô gái này khiến Khả Hân có cảm giác giống như…
“Tôi là điểm, ngạc nhiên lắm hả?”
Vừa uốn éo thân mình, cô gái vừa nói
chuyện một cách thoải mái, cũng không cảm
thấy xấu hổ khi nói ra điều này.
Khả Hân lắc đầu, tìm chỗ ngồi xuống đối
diện với cô gái. Mặc dù cô ta cố bày ra bộ dạng
lằng lơ, nhưng Khả Hân lại nhận ra ánh mắt cô
gái rất thanh triệt, sạch sẽ. Đột nhiên, cô có chút
tò mò về cô gái này.
“Bị bắt vì tội gì đấy?“
Cô gái nheo mắt nhìn Khả Hân, hứng thú mở miệng hỏi.
Điện thoại đã bị tịch thu, giấy bút cũng
không có nên Khả Hân loay hoay tìm cách trả lời.
Cô mấp máy môi nói vài từ nhưng có lẽ do ngồi
xa nhau nên cô gái kia không nhìn rỡ.
“Chị là người khuyết tật à?”
Cô gái đột nhiên ngồi thằng lưng, nghiêm
túc thu lại giọng điệu cợt nhả vừa rồi:
Khả Hân gật đầu, hơi ảo não vì ban nãy quên
không mượn cán bộ Trung cây bút và tờ giấy.
“Chị dùng ký hiệu di, tôi hiểu được.”
Bất chợt, cô gái lên tiếng làm Khả Hân có
chút sửng sốt. Cô thử làm vài động tác để thăm dò:
“Cô tên là gì, bao nhiêu tuổi?”
“Cát Tiên, 25 tuổi, người gốc Bắc.”
Cát Tiên đáp chuẩn xác những điều mà Khả
Hân hỏi khiến cô hoàn toàn tin cô gái này hiểu
được ngôn ngữ người câm điếc.
“Tò mò vì sao tôi hiểu à? Cũng không có gì,
trước đây ở trại trẻ mồ côi có quen một người
bạn cũng bị câm điếc bẩm sinh, thấy riết rồi quen.
Mặc dù trong giọng nói vẫn có chút ngang
tàng nhưng Khả Hân cảm thấy Cát Tiên không
có thái độ dè bïu hay khinh thường người khuyết
tật như cô. Chính vì vậy, cô lập tức có cảm tình
với Cát Tiên.
“Tôi tên là Khả Hân, năm nay 24 tuổi!
Thấy Khả Hân báo tên tuổi, thân hình Cát
Tiên hơi cứng đờ. Khả Hân phát hiện hai má cô
nàng bay lên một rặng mây đỏ, cảm thấy có chút
buồn cười.
Cô dám chắc cô bé này nhỏ tuổi hơn mình
dựa vào khuôn mặt non choẹt của cô. Vì thế,
Khả Hân bèn đùa:
“Cô 25 tuổi thật ư? Có cần tôi gọi bằng chị không?”
Nhìn thấy trong mắt Khả Hân có một tia trêu
chọc, Cát Tiên chột dạ, nghĩ gì đó rồi bĩu môi lí
nhí nói:
“Thật ra… người ta 19 tuổi.
Vẻ mặt của Cát Tiên thực sự rất đáng yêu,
nếu có thể xóa đi lớp trang điểm đậm trên mặt
thì chắc chắn sẽ rất xinh đẹp
“Xin lỗi, nhưng cô làm nghề kia thật hả?“
Xuất phát từ tính tò mò nên Khả Hân vô tình
thể hiện ra thắc mắc trong lòng. Thấy thế, gương
mặt Cát Tiên lập tức trầm xuống, cô có chút tự giễu nói;
“Đúng vậy, chị thấy ghê tởm hả? Cũng phải
thôi, ai mà chẳng…”
Khả Hân vội vàng lắc đầu, làm dấu nói với cô gái:
“Không phải, tôi chỉ có chút tò mò. Đâu phải
ai làm nghề này cũng xấu, nhiều người cũng có
nỗi khổ riêng mà.”
Sự chân thành của Khả Hân khiến thái độ
của Cát Tiên dịu lại, cô xua xua tay tiếp tục nói:
“Bỏ qua chuyện này đi, tôi hỏi chị, tại sao bị
bắt vào đây?”
Nụ cười trên môi Khả Hân vụt tắt. Cô khổ sở
kể cho Cát Tiên nghe câu chuyện của mình,
cũng không phải muốn kêu oan mà chỉ là muốn
tâm sự với một với người lạ cho nhẹ lòng.
“Hừ, thật là hèn hạ.”
Cát Tiên nghe xong vỗ ghế giận dữ. Trên đời
này cô ghét nhất là những người dùng thủ đoạn
bẩn thỉu để hại người khác.
“Chị đừng lo, cái kim trong bọc lâu ngày
cũng lòi ra, ác giả ác báo.”
Khả Hân mỉm cười, không phản bác lại lời
Cát Tiên vừa nói. Phải, thực chất quả báo đến
với Hoàng Ly ngay từ lúc vừa làm hại cô. Cả đời
này, cô ta cũng không thể nhảy múa được nữa.
“Còn cô thì sao? Bị bắt vào đây vì tội gì?”
“Đang hành nghề thì bị tóm, chắc lại bị ném.
Vào trại cải tạo vài bữa thôi, quen rồi.”
Cảm nhận được ánh mắt thương xót của Khả
Hân, Cát Tiên cụp mắt xuống, sau đó, nở một nụ
cười chân thật:
“Đừng tỏ ra thương hại tôi! Chị nói đúng,
mỗi người đều có nỗi khổ riêng. Tôi cần tiền nên
phải bán rẻ thân thể. Nhưng nếu có thể giúp đỡ
được nhiều người bằng số tiền ấy, tôi cam tâm
tình nguyện.”
Những lời cuối cùng dường như là Cát Tiên
đang tự bộc bạch tâm sự với chính bản thân mình.
Khả Hân chợt đứng dậy bước tới gần Cát
Tiên. Cô ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay cô gái
an ủi.
Nếu cô không nghe lầm thì vừa rồi Cát Tiên
đã vô tình lộ ra tâm sự của bản thân. Thái độ
tràn đầy sự nhẫn nhục đan xen cả sự hi vọng của
cô khiến Khả Hân có chút đau lòng.
Khả Hân thở dài. Bỗng nhiên, cô cảm thấy.
cuộc sống còn những mảnh đời bất hạnh hơn cô
nhiều. Dù bản thân đang bị hàm oan nhưng cô
tin rằng, công lý sẽ chiến thắng sự giả dối.
Nếu có thể từ đây bước ra ngoài, chắc chắn
cô sẽ trở nên kiên cường hơn, không còn là một
Khả Hân yếu đuối, nhu nhược như ngày nào nữa.