Theo Đuổi Vợ Câm

Chương 112: vu oan giá họa






Bệnh viện mà Đình Phong mang Khả Hân

đến chính là nơi mà Hoàng Ly vừa được đưa vào.

cấp cứu.

Vì vết thương quá nặng nên Hoàng Ly phải

phẫu thuật ngay lập tức. Ở bên ngoài, có rất

nhiều người chầu chực đợi tin của cô.

Bà Lụa dựa vào vai chồng khóc nức nở,

trong khi ông Kiên nhẹ nhàng vỗ về an ủi vợ, ánh

mắt đỏ hoe nhìn vào cánh cửa phòng đang khép

kín.

“Anh chị đừng lo, chắc chắn Hoàng Ly sẽ

không có chuyện gì đâu.”

Bà Kim Nhã rơm rớm nước mắt lên tiếng. Bà

không ngờ lại xảy ra cớ sự này. Nhớ đến cảnh

tưởng Hoàng Ly lăn từ trên cao xuống đất, sau

đó cả người nằm trong vũng máu, bà vẫn còn run

Càng khủng khiếp hơn, hung thủ ra tay lại

chính là Khả Hân. Vốn dĩ trước đây bà ghét bỏ

Khả Hân nhưng không hề nghỉ ngờ chuyện cô là

kẻ nhu nhược.

Nhưng sau lần này, bà buộc phải thay đổi

suy nghĩ. Người con dâu độc ác như vậy, bà

tuyệt đối không cần.

Hương Linh đứng cạnh bà Lụa, đôi mắt sưng.

húp vì khóc nấy giờ. Nghe bà Kim Nhã nói

chuyện, cô lớn giọng chỉ trích:

“Nếu không phải là do cô con dâu quý báu

của nhà bà, chị Hương Ly sẽ phải nằm trong đó

sao?”

Thân thể bà Kim Nhã cứng đờ. Bà liếc nhìn

cô gái trẻ vừa lên tiếng, nhận ra đây là em họ của


Hoàng Ly, nghe nói cả hai người thân thiết hơn

cả chị em ruột.

Mặc dù có chút không vui khi bị cô gắt

gỏng, điều mà chưa từng có ai dám làm với bà,

nhưng lại nghĩ lời cô nói là sự thật nên đành trầm

mặc.

“Hừ, chị tôi xảy ra chuyện trong bữa tiệc của

nhà bà, vậy mà ngay cả bóng dáng con trai

bà cũng không thấy đâu. Chỉ khổ thân chị tôi bị

người ta hiểu lầm là muốn giành chồng nên ra

tay tàn độc như vậy.”

Hương Linh không kiêng nể nói thẳng với bà

Kim Nhã. Càng nghĩ, cô càng thấy xót xa cho.

Hoàng Ly. Đáng lẽ lúc này người cần có mặt ở

đây nhất chính là Đình Phong.

Bà Kim Nhã lập tức á khẩu, thầm bực bội

mắng Đình Phong. Không biết anh và Khả Hân

đã đi đâu rồi. Chuyện cần thiết nhất lúc này.

chính là ở đây chờ đợi tin tức Hoàng Ly mới

đúng.

Không khí trước cửa phòng phẫu thuật vô

cùng căng thằng. Đồng thời, ở một phòng bệnh

khác cũng không tốt đẹp hơn bao nhiêu.

“Cô bị bạo hành?”

Anh chàng bác sĩ trẻ tuổi quan sát những

vết thương trên mặt và trên người Khả Hân, tỏ ra

kinh hãi.

Vừa rồi, khi anh chuẩn bị kết thúc ca trực thì

đột nhiên có ba người xông vào phòng mình.

Người đàn ông có khí chất lạnh lùng yêu cầu

anh xử lý vết thương cho cô gái trẻ đằng sau.

Người đàn ông còn lại thì mím môi không nói gì,

ánh mắt hiện lên vẻ đau lòng khi nhìn cô gái.

Quan sát thái độ kỳ lạ của ba người, trong

đầu anh tự động não bổ ra tình tiết về mối tình

tay ba cực kỳ cẩu huyết. Hậu quả là cô gái này bị

bắt gian tại trận nên lãnh đủ cơn thịnh nộ của

người yêu.

Quan sát kỹ Khả Hân, anh có thể đoán được

khuôn mặt lúc chưa bị đả thương của cô rất xinh

đẹp. Thật không hiểu tại sao hai người đàn ông

này có thể hạ tay được.

“Cô ấy là vợ tôi, chẳng may gặp chút tai nạn.”

Đình Phong mất kiên nhấn nói. Anh thừa biết

vị bác sĩ trẻ này đang nghĩ gì nhưng không muốn

giải thích nhiều.

Thấy anh ta tiếp tục lề mề không chịu sơ

cứu cho Khả Hân, hơi thở Đình Phong bắt đầu

trở nên nguy hiểm.

Chàng bác sĩ cũng cảm nhận được điều

này. Trán toát ra mổ hôi lạnh, vội vàng bắt tay

vào xử lý vết thương. Má ơi, người này thật đáng Sợ.

Có vài vết thương hở, máu đã khô lại nên khi

dùng cồn sát trùng xót đến nỗi Khả Hân ứa nước

mắt. Cô cắn răng chịu đựng cơn đau nhức trên

mặt, hai bàn tay túm chặt lấy vạt áo.

“Nhẹ tay một chút. Đừng làm đau cô ấy.”

Nhật Dương lên tiếng nhắc nhở vị bác sĩ.

Nhìn vẻ đau đớn của Khả Hân, anh hận mình

không thể thay cô chịu khổ.

“Mấy vết thương này khá sâu, nếu xử lý


không tốt sẽ để lại sẹo.“

Bất cứ bác sĩ nào khi đang chẩn trị cho bệnh

nhân đều không thích bị chỉ đạo. Anh chàng này.

cũng thế. Anh ta ngẩng đầu quắc mắc với Nhật

Dương.

“Chịu đau một chút còn hơn là xử lý qua loa

rồi nhiễm trùng và để lại sẹo.

Khả Hân thấy Nhật Dương còn muốn nói gì

đó bèn lắc đầu và gượng cười, ý bảo cô có thể chịu được.

“Răng rắc.”

Tiếng những khớp xương vặn vẹo vang lên

thu hút sự chú ý của mọi người. Đình Phong nhìn

chằm chằm Khả Hân và Nhật Dương, ánh mắt

thể hiện rằng anh đang cực kỳ không vui.

Từ lúc xuất phát đến bệnh viện tới giờ, Khả

Hân không cho anh sắc mặt tốt. Bây giờ còn

dám liếc mắt đưa tình với Nhật Dương.

Nghĩ đến việc Hoàng Ly vẫn còn đang ở

trong phòng cấp cứu chưa biết sống chết ra sao.

trong khi thái độ Khả Hân lại như vậy, trong lòng

Đình Phong dâng lên một cỗ thất vọng.

Chẳng lẽ đến bây giờ cô vẫn không biết

mình đã gây ra đại họa gì cho cả Hoàng Ly lẫn

gia đình mình.

Bỗng nhiên, cảm thấy tâm quá mệt mỏi,

Đình Phong không nói không rằng bỏ ra ngoài,

mặc kệ vợ mình với người mà anh ghét nhất.

Khả Hân nhìn cánh cửa phòng đóng sẩm lại

trước mắt, cảm thấy trái tim nhức nhối còn hơn

sự đau đớn trên người.

“Có cần anh ra nói chuyện với Đình Phong

không?”

Khẽ thở dài, Nhật Dương đứng dậy chuẩn bị

bước theo Đình Phong, nhưng Khả Hân đã nhanh

chóng ra hiệu ngăn cản:

“Không cần, hiện tại anh ấy không tin em.

Nói gì cũng vô ích.”

Sự im lặng bao trùm căn phòng. Chỉ đến khi

vị bác sĩ nói cần ra ngoài lấy thêm thuốc tiêu

sưng thì Nhật Dương mới chớp cơ hội để hỏi han

sự cố xảy ra trong tối nay.

Khả Hân không giấu diếm gì mà kể cho anh

nghe toàn bộ câu chuyện. Đến khúc cuối, cô cắn

môi nhìn anh bằng đôi mắt ngập nước, hỏi rằng

anh có tin cô không?

“Anh tin.”

Nhật Dương đáp không một chút do. dự làm

Khả Hân rơi nước mắt. Nhưng cô chợt nhớ ra

anh không phải người tận mắt chứng kiến nên

nhanh chóng lắc đầu.

Nhạy cảm phát hiện ra được suy nghĩ của

Khả Hân, Nhật Dương ngồi xổm trước mặt Khả

Hân, ngẩng đầu nhìn cô quả quyết nói:

“Đừng nghĩ nhiều, anh nói tin em thì chắc

chắn sẽ tin. Đôi khi chúng ta không chỉ dựa vào.

đôi mắt để nhìn sự việc mà còn cần trái tim để

cảm nhận.”

“Khả Hân, em rất lương thiện. Nếu lúc đó

em mặc kệ cô ta thì chưa chắc bây giờ đã lâm

Vào tình cảnh vị vu oan giá họa như vậy.”

Vừa nói, Nhật Dương vừa vươn tay gạt đi


những giọt nước mắt trên khuôn mặt sưng đỏ

của Khả Hân. Bỗng nhiên, anh reo lên vui sướng.

“Phải rồi, anh có cách chứng minh là em vô.

tôi”

Nghe thấy thế, Khả Hân vội vàng nín khóc.

Cô chộp lấy tay Nhật Dương như sợi dây cứu

mạng. Chỉ cần có thể chứng minh bản thân vô

tội, muốn cô làm gì cũng được.

“Bất kỳ khách sạn nào cũng đều có hệ

thống camera giám sát, chỉ cần tới đó kiểm tra

lại camera của khu vực sảnh tầng hai lúc em và

Hoàng Ly xô xát thì có thể thu thập làm bằng

chứng.”

Khả Hân ngẩn người. Phải rồi, tại sao cô

không nghĩ ra điều này sớm nhỉ? Chắc tại sự việc

xây ra quá đột ngột làm lý trí cô hỏng mất.

“Anh Nhật Dương, em muốn tới xem Hoàng

ty”

Bất chợt, Khả Hân nhớ ra cô gái hiện tại vẫn

đang nằm trong phòng cấp cứu. Mặc dù Hoàng

Ly hại cô thê thảm, nhưng chỉ cần nhớ đến hình.

ảnh Hoàng Ly nằm trong vũng máu là cô lại cảm

thấy có chút thương hại.

Thực ra Khả Hân cũng không chắc lúc đó

Hoàng Ly cố tình ngã xuống hay chỉ là sơ ý. Bởi

vì dù có muốn gài bẫy cô thì cũng chẳng thể lấy

tính mạng ra làm tiền đặt cược như vậy được.

Vì vậy, cô muốn gặp Hoàng Ly để xác minh

lại chuyện này.

“Em chắc chứ?”

Nhật Dương có chút lo lắng vì quyết định

của Khả Hân. Anh sợ nếu bây giờ để cô xuất hiện

trước mặt người thân của Hoàng Ly thì sẽ tiếp

tục bị làm tổn thương.

Khả Hân gật đầu, vẻ cương quyết hiện rõ

trên mặt cô làm Nhật Dương nuốt trở về lời

khuyên nhủ. Nhưng anh vẫn hỏi lại cô một lần nữa:

“Lúc này, ba mẹ Hoàng Ly và có thể là cả ba

mẹ chồng em đều ở đó. Họ nghĩ rằng em là hung.

thủ ra tay hại Hoàng Ly nên sẽ không để yên cho

em đâu, em nghĩ kỹ chưa?”

Khả Hân gật đầu, nghiêm túc ra hiệu:

“Đúng vậy, cây ngay không sợ chết đứng.

Trước sau gì em cũng phải đối mặt với chuyện

này. Em không sợ.”

Nghĩ thêm một chút, Khả Hân nở một nụ

cười có chút quái dị do cơ mặt còn đang sưng,

mấp máy môi nói:

“Hơn nữa, em vẫn còn có anh mà.”