Tường Vy sửng sốt đến nỗi đứng bất động
ngay tại chỗ. Vốn dĩ, cô được hẹn tới đây để tư
vấn tâm lý cho một bệnh nhân, chẳng hiểu sao
cuối cùng lại biến thành ba người này.
Nhanh chóng quan sát vẻ mặt của từng
người, Tường Vy có thể khẳng định kẻ đứng sau
chuyện này chính là Đình Phong.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Nhật Dương cắn răng hỏi Đình Phong, trong
lòng dâng lên một cỗ bất an.
Khả Hân cũng ngạc nhiên nhưng lập tức
chuyển thành sự vui vẻ. Cô vẫy tay ra hiệu bảo
Tường Vy tới đây ngồi.
Lúc Tường Vy đã yên vị bên cạnh Nhật
Dương, Khả Hân mới để ý thái độ bất thường của
anh. Đang muốn mấp máy môi để hỏi thì cô nghe
được Đình Phong cất lời.
“Hoan nghênh hai vị tới đây tham dự bữa
cơm thân mật này. Sở dĩ có buổi gặp hôm nay là
vì tôi muốn cảm hơn hai người đã giúp đỡ Khả
Hân rất nhiều khi cô ấy ở trong bệnh viện.”
Lý do Đình Phong đưa ra hoàn toàn hợp tình
hợp lý nhưng chỉ có duy nhất một mình Khả Hân
ngây ngô tin tưởng, còn Nhật Dương và Tường
Vy thì không.
Nếu sự thật là như thế thì Đình Phong đã
không mất công cho người tìm lý do để lừa họ tới
đây rồi.
Khả Hân không ngờ Đình Phong lại chu đáo
đến vậy. Nhớ đến việc ban đầu nghỉ ngờ mục
đích của anh, cô cảm thấy hơi có lỗi nên nhoèn
miệng cười một cách ngọt ngào với chồng
Đình Phong cũng đáp lại cô bằng ánh mắt
tràn ngập tình yêu. Hai người mắt qua mày lại
cực kỳ tình tứ, tuyệt nhiên quên mất đối diện còn
có hai vị khách đang ngồi.
Nhật Dương cụp mắt xuống để không phải
trông thấy những hình ảnh khiến tìm anh đau
nhói, còn Tường Vy thì lại có chút hâm mộ xen
lẫn bi ai. Cô ước gì Nhật Dương cũng có thể đối
xử với cô như vậy.
Thức ăn lần lượt được bưng lên. Đình Phong
cầm ly rượu đưa đến trước mặt Nhật Dương.
“Lần trước có chút hiểu lầm nên ra tay với
cậu, ly rượu này coi như lời xin lỗi của tôi.”
Đình Phong nói một cách chân thành nhưng
ẩn sâu trong đáy mắt lại là sự nhạo báng khiến
Nhật Dương suýt không giữ nổi bình tĩnh.
Khá lắm, đóng kịch trước mặt Khả Hân để tỏ
ra mình là một người biết ăn năn hối cải. Trước
nay, anh quá xem thường Đình Phong rồi.
Mặc dù không muốn nhận ly rượu này của
anh ta chút nào, nhưng bị ánh mắt mong chờ
của Khả Hân làm cho tiến thoái lưỡng nan nên
cuối cùng Nhật Dương đành phải uống hết.
Vươn tay nắm chặt bàn tay vừa chìa ra của
Đình Phong, Nhật Dương thực sự muốn vặn gãy
nó cho hả dạ. Đáng tiếc, anh không thể làm thế.
Khả Hân không cảm nhận được cuộc chiến
nảy lửa diễn ra giữa hai người đàn ông. Cô tỏ ra
vui mừng vì nghĩ rằng Đình Phong và Nhật
Dương đã giải trừ khúc mắc.
Ánh mắt đảo qua chỗ Tường Vy, thấy cô chỉ
ngây người nên Khả Hân vội vàng ra hiệu:
“Chị dùng bữa tự nhiên nhé, mọi người đều
quen nhau rồi phải không?”
“Đâu chỉ quen biết đơn giản, hai người này
còn có mối quan hệ “mật thiết” đấy.”
Đình Phong đặt chiếc ly rỗng xuống bàn,
không nhanh không chậm nói.
Ngay khi Nhật Dương muốn mở miệng nói
điều gì thì đã bị Đình Phong đoạt mất cơ hội.
“Chắc em còn chưa biết, cô Tường Vy chính
là vợ của tổng giám đốc tập đoàn Thiên Thành –
Phạm Nhật Thông, đồng thời cũng là chị dâu của
cậu Nhật Dương.”
Thông tin Đình Phong vừa cung cấp khiến
Khả Hân há hốc miệng vì kinh ngạc. Cô quay
ngoắt về phía hai người đối diện. Tuy nhiên, thái
độ của họ càng khiến cô ngạc nhiên hơn.
Cơ mặt Nhật Dương căng chặt. Anh mím
môi không thốt ra lời, còn Tường Vy thì có chút
tái nhợt.
Biểu hiện của hai người đối diện bị Đình
Phong thu hết vào đáy mắt. Chưa dừng lại ở đó,
anh còn tiếp tục bồi thêm một câu:
“Nghe nói hai người còn là bạn thân, lại
thường xuyên cùng nhau đi du lịch. Chà, chà,
thanh mai trúc mã làm người khác thật ngưỡng mộ.
“Bụp”
Nhật Dương đập mạnh ly rượu xuống bàn.
Anh gẵn giọng nói với Đình Phong.
“Chú ý lời nói của anh.”
Khả Hân cũng cảm thấy bốn từ “thanh mai
trúc mã” không phù hợp với thân phận của Nhật
Dương và Tường Vy nên vội ném ánh mắt trách
móc về phía Đình Phong.
Không khí ở bàn ăn trở nên nặng nề hơn bao
giờ hết. Thật may là Đình Phong quyết định
không đào sâu vào mối quan hệ giữa Nhật
Dương và Tường Vy nữa mà chuyển sang làm
điều khác.
Anh rút từ trong túi áo ra một chiếc hộp màu
đen nhỏ cỡ lòng bàn tay, đưa cho Khả Hân và nói:
“Anh có quà tặng em.”
Khả Hân bất ngờ vì Đình Phong lại muốn
tặng quà cô trước mặt người khác. Cảm giác hồi
hộp và ngại ngùng đan xen khiến hai má cô ửng hồng.
Run run vươn tay mở ra, Khả Hân nín thở khi
nhìn thấy bên trong là một chiếc nhẫn cực kỳ
tỉnh xảo.
“Đây là nhẫn Venus Blue.”
Tiếng la nho nhỏ của Tường Vy ngay lập tức
khiến mọi người trên bàn ăn giật mình. Khả Hân
ngẩng đầu lên nhìn Tường Vy, thấy hai mắt cô
mở lớn, biểu cảm không thể tin nổi.
Khả Hân lại cúi xuống ngó chiếc nhẫn, thấy
hạt kim cương óng ánh một sắc xanh nhẹ, rất
phù hợp với cái tên này.
“Cô Tường Vy quả là con mắt tỉnh đời, đây.
đúng là Venus Blue.”
Đình Phong hài lòng nói. Anh rút chiếc nhãn
ra khỏi hộp, lồng vào ngón áp út bàn tay trái của
Khả Hân.
Sự kết hợp của ngón tay thon dài, trắng
muốt và chiếc nhẫn tỉnh xảo hoàn toàn tạo nên
một vẻ đẹp rung động lòng người.
“Truyền thuyết kể rằng, Venus Blue được
tạo ra bởi một người nghệ nhân có tên là Winner
Halley. Ông ta đã dùng chiếc nhẫn này để tặng
người vợ xinh đẹp của mình và cầu nguyện hai
người sẽ bên nhau mãi mãi”
“kể từ đó, chiếc nhẫn này minh chứng cho.
tình yêu và sự chung thủy. Bất cứ ai tặng nó cho
người yêu hoặc vợ mình đều có thể trói buộc trái
tim của cô cả đời.”
Đình Phong nói xong, nâng bàn tay đeo
nhẫn của Khả Hân và hôn nhẹ lên đó. Nếu không
phải hai người đã kết hôn rồi thì đây thực sự
giống một buổi cầu hôn mà anh dành cho cô.
“Tình yêu thấm thiết của anh chính là dấu
diếm không dám công khai thân phận của Khả Hân?”
Nhật Dương nhìn hành động khoe khoang
của Đình Phong, cảm thấy vô cùng chói mắt.
Anh nhịn không được mà buông lời châm chọc.
Lần này đến lượt Đình Phong tái mặt. Khi
Nhật Dương nói ra điều này, anh cảm nhận được.
bàn tay của Khả Hân thoáng run rẩy.
Khả Hân cúi đầu, định rút tay về thì bị Đình
Phong nắm chặt lại, nhìn thẳng vào mắt cô và tuyên bố:
“Thân phận của em sẽ sớm được công khai.
Đến lúc đó, anh sẽ trả lại cho em một hôn lễ thực sự”
Quay sang phía đối diện, anh ngạo nghễ ngỏ
lời mời:
“Hi vọng hai người có thể đến dự để chúc
phúc cho chúng tôi.“
Khả Hân ngây ra như phỗng. Cô cảm thấy
mình đang mơ. Đình Phong vừa nói sẽ tổ chức
hôn lễ với cô sao?
Nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong.
đôi mắt nâu mê hoặc của Đình Phong, Khả Hân
chợt nhận ra đây là hiện thực.
Trong căn phòng lúc này dường như chỉ còn
lại hai người là Đình Phong và Khả Hân. Họ say
đắm nhìn nhau, giống như không ai còn thể chia
lìa cảm xúc ngọt ngào của họ.
Những đầu ngón tay của Nhật Dương trắng
bệch vì bấu chặt xuống bàn ăn. Anh cố gắng
kiểm chế cảm xúc đau đớn đang lan tràn khắp
trái tìm.
Tường Vy ngồi bên cạnh cũng không khá
hơn bao nhiêu. Cô có thể cảm nhận được sự bị
phẫn của Nhật Dương.
Anh đau một phần thì cô đau mười phần. Ai
có thể nghĩ rằng tình cảm của anh dành cho Khả
Hân đã sâu nặng đến thế.
“Rẩm”
Nhật Dương bất thình lình đập mạnh hai bàn
tay xuống bàn. Anh đứng dậy, nói một cách khó nhọc.
“Thật có lỗi, tôi chợt nhớ ra còn chút việc
nên xin phép về trước.”
Rồi không đợi ai lên tiếng, Nhật Dương
nhanh chóng bỏ ra khỏi phòng.
Khả Hân hơi ngỡ ngàng vì thái độ của Nhật
Dương. Cô ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của
anh, còn Đình Phong thì cầm ly rượu lên uống,
ánh mắt toát lên niềm vui chiến thắng.
“Tôi cũng phải về nhà rồi, cám ơn hai người vì bữa tối nhé.”
Ngay khi Nhật Dương rời đi, Tường Vy cũng
vội vã đứng lên chạy ra ngoài. Trong đầu cô chỉ
có một suy nghĩ duy nhất, cô cần phải nói
chuyên với Nhât Dương.