Thiên Khê Nghiên ngồi trên ghế có chút bất an, cô ta xoa xoa hai tay, căng thẳng nhìn Tân Mạc Ngôn.
“A Đằng, ba năm trước em nói muốn làm bạn gái anh, anh đồng ý. Sau đó em nói muốn kết hôn, anh liền sắp xếp nghi lễ đính hôn.”
Thiên Khê Nghiên đột nhiên dừng lại, thần sắc không rõ nhìn Tân Mạc Ngôn.
Tân Mạc Ngôn cũng không lên tiếng, dửng dưng nhìn Thiên Khê Nghiên, giống như đang đợi lời nói tiếp theo của cô ta.
“Em chỉ muốn hỏi trong thời gian ba năm qua, anh có từng thích em dù chỉ một chút hay không?” Giọng nói Thiên Khê Nghiên có chút nghẹn ngào, trong ánh mắt tràn đầy mong đợi.
“Tôi chỉ là muốn trả ơn cô đã xả thân tương trợ vào buổi tối sáu năm trước mà thôi.” Tân Mạc Ngôn không vạch trần, nhưng cũng không cho cô ta một chút hy vọng.
Đáy mắt Thiên Khê Nghiên thoáng qua một tia đau đớn, cô ta không cam lòng hít sâu một hơi, đang chuẩn bị nói tiếp gì đó, phòng trẻ em bên cạnh đột nhiên mở cửa, một bé trai khỏe mạnh kháu khỉnh từ bên trong chạy ra, một khắc kia khi Thiên Khê Nghiên nhìn thấy đứa nhóc, đầu óc liền trống rỗng.
Nếu như nói Thiên Khê Nghiên trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Thư Nha giống Tân Mạc Ngôn y như đúc thì cảm thấy kinh sợ, vậy lời nói trong miệng Thư Nha mới thật sự khiến cô ta như bị sét đánh ngang tai.
“Bố! mẹ gọi điện ạ!”
Thư Nha đưa điện thoại di động cho Tân Mạc Ngôn, sau đó nó ngồi tịt trên ghế sa lon, cảnh giác nhìn Thiên Khê Nghiên.
Vừa rồi chú anh Trạch chỉ nói cho mình làm sao để cha mẹ hòa giải, lại không chỉ cho mình phương pháp đối phó với tình địch rồi.
Thư Nha có chút ảo não, chỉ có thể chui trong ngực Tân Mạc Ngôn, im lặng tuyên Bố chủ quyền.
“Địa chỉ anh đã nhắn tin cho em rồi, tự em đến tìm con đi, anh sẽ không đưa qua đó đâu.”
Không biết đầu dây bên kia Thiên Hân Vũ nói gì, khẩu khí Tân Mạc Ngôn cũng không tốt lắm, lạnh lùng nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.
“Mẹ cháu… Là ai?” Thiên Khê Nghiên không cam lòng hỏi, có lẽ nếu không được chính tai nghe hoặc tận mắt thấy, cô ta vĩnh viễn sẽ không tin.
“Chẳng lẽ cô không biết sao?” Thư Nha không có ý định trả lời, Tân Mạc Ngôn đã mở miệng trước.
Sắc mặt Thiên Khê Nghiên lại tái thêm mấy phần, cô ta cắn môi dưới, tận lực không để nước mắt rơi xuống.
“Dì, không ai nói cho dì buổi tối không nên ngồi ở nhà người đàn ông khác quá lâu sao? Lát nữa Mẹ của cháu sẽ hiểu lầm Bố mất!”
Thư Nha nhíu mày một cái, chủ động giục Thiên Khê Nghiên rời đi, nghiêm chỉnh như gia chủ trong nhà.
“Anh ấy không phải là người đàn ông khác, anh ấy là…” Thiên Khê Nghiên hung hãn trợn mắt nhìn Thư Nha, thiếu chút nữa thì nói toạc ra.
“Đủ rồi!” Sắc mặt Tân Mạc Ngôn âm trầm, trực tiếp ngắt lời cô ta.
“Cô đi đi, cố gắng giữ hình tượng phát ngôn viên cho tốt.” Tân Mạc Ngôn cầm tay nhỏ của Thư Nha, ôm cả người nó vào trong ngực, nói một câu ‘đủ rồi’ với Thiên Khê Nghiên cũng đủ khiến cõi lòng cô ta tan nát thành mảnh vụn.
Lời này có nghĩa Thiên Khê Nghiên cô ta chỉ có một thân phận là phát ngôn viên mà thôi?
“Mạc Ngôn …” Nước mắt của Thiên Khê Nghiên cuối cùng cũng rơi xuống.
“Sau này, vẫn nên gọi tôi là tổng giám đốc Tân đi.” Tân Mạc Ngôn suy nghĩ một chút, nghiêm giọng nói.
Thiên Khê Nghiên nước mắt rơi như mưa, không thể tin nhìn người đàn ông nét mặt đầy hờ hững đó. Tầm mắt của anh chưa bao giờ dừng lại trên người mình, anh càng chưa bao giờ mở lòng đối với mình.
“Những năm này em bầu bạn bên cạnh, anh coi nó là gì chứ?” Thiên Khê Nghiên đứng dậy khỏi ghế salon, tim như bị dao cứa.
Giờ khắc này Thiên Khê Nghiên dường như đã quên mất, ngọn nguồn của hết thảy chuyện này cũng chỉ là Tân Mạc Ngôn muốn trả ân, mà cô ta chẳng qua chỉ là ăn cắp công sức của Thiên Hân Vũ mà thôi.
Tân Mạc Ngôn không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt kia giống như đang nhìn một người xa lạ vậy.
Mí mắt đột nhiên giật giật, không biết là do không chịu nổi một người phụ nữ khóc lóc như mưa ngay trước mắt mình, hay là đối với Thiên Khê Nghiên có chút áy náy, Tân Mạc Ngôn cầm lên một tờ khăn giấy từ trên bàn uống trà đưa cho Thiên Khê Nghiên.
Vậy nhưng đúng lúc này Thiên Khê Nghiên lại trực tiếp nhào vào ngực Tân Mạc Ngôn, lớn tiếng khóc.
“Người phụ nữ xấu xa, buông Bố ra!” Sắc mặt Thư Nha đại biến, trực tiếp cầm hộp giấy trên bàn chuẩn bị đập vào người Thiên Khê Nghiên.
Cửa vốn không đóng chặt đột nhiên bị đẩy ra, Thiên Hân Vũ đứng trước cửa kinh ngạc nhìn tư thế mập mờ giữa Tân Mạc Ngôn và Thiên Khê Nghiên, ánh sáng nơi đáy mắt vụt tắt.