Theo Đuổi Lại Vợ

Chương 14: 14: Chuyện Nhỏ Mà Thôi​





Hoàng Lập Thành nhìn Tiểu Vũ Tử trong ngực Lâm Kiến Đông rồi hỏi với giọng điệu vô cùng sắc bén: “Đây là con của anh sao?”
Trong tiềm thức của Lâm Kiến Đông muốn nói là không phải nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ ấy của Hoàng Lập Thành thì anh ấy lại nảy sinh ra ý tưởng là sẽ khiến Hoàng Lập Thành hiểu lầm, điều ấy cũng có lợi cho việc sống chung của anh ấy và Trương Uyển Giao, vì thế anh ấy không trả lời trực tiếp câu hỏi của Hoàng Lập Thành mà hỏi ngược lại: “tổng giám đốc Thành, có vấn đề gì sao?”
Anh ấy hỏi xong thì chuyển sang trêu chọc thằng bé trong ngực, anh ấy cười nói với cậu bé: “Kẹo m út rơi rồi thì bỏ đi, chú sẽ lấy cái mới cho cháu nhé.”
Hoàng Lập Thành siết chặt quai hàm.
Anh biết bệnh máu trắng không thể trì hoãn thêm được nữa, tốt nhất là phải tìm được tủy xương thích hợp để phẫu thuật càng sớm càng tốt, vì thế sau khi trợ lý Lưu tìm được tủy xương thì anh đã vội vàng chạy đến đây gặp Trương Uyển Giao để nhắc cô nên chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật sắp diễn ra.
Chỉ là anh không ngờ Lâm Kiến Đông lại đến đây thường xuyên như vậy.
Hoàng Lập Thành nói với Lâm Kiến Đông: “Tôi có việc nên đến gặp Trương Uyển Giao.”
“Uyển Giao đang giải quyết công việc trên lầu đó.” Lâm Kiến Đông hướng dẫn Hoàng Lập Thành đi vào nhà giống như anh ấy đã là một nửa chủ nhân của nơi này vậy, anh ấy nói tiếp: “tổng giám đốc Thành vào phòng khách ngồi chờ đi, tôi sẽ gọi em ấy xuống ngay.”
“Không cần, tôi biết đường đi.” Hoàng Lập Thành không đợi Lâm Kiến Đông nói hết thì đã ngắt lời rồi đi thẳng lên lầu hai.
Lâm Kiến Đông cũng muốn đi theo nhưng mà Tiểu Vũ Tử lại đang nhớ mong kẹo m út của mình, thằng bé cứ không ngừng uốn éo trong ngực anh ấy, vì thế anh ấy chỉ có thể đi vào phòng khách lấy kẹo m út cho Tiểu Vũ Tử mà thôi.
Trong phòng ngủ trên tầng hai, Trương Uyển Giao vẫn còn đang nói chuyện điện thoại.
Cô đang liên lạc với người bạn thân ở trong nước và hỏi thăm về chuyện đứa nhỏ của bạn mình, kết quả lại nghe nói cô ấy không thể mang thai được nữa, nếu đã như thế thì làm sao có thể sinh con rồi bỏ đứa nhỏ lại trước cửa nhà cô được đây?
Trương Uyển Giao ngơ ngác hỏi: “Vậy thì đứa nhỏ ngoài cửa nhà mình là con của ai thế?”
“Cái đó thì mình cũng không biết nữa.” Người bạn nói rồi khuyên nhủ Trương Uyển Giao: “Uyển Giao, nếu cậu có thai thì cứ sinh con đi, cậu với Hoàng Lập Thành kiếm được nhiều tiền như thế, hai người có thể nuôi con cả đời mà không cần lo nghĩ gì nữa mà, đừng có như mình, mình vì công việc nên không thể có con được.

Sau khi phá thai mấy lần thì cơ thể cũng bị tổn thương quá nhiều khiến bây giờ mình không thể sinh con được nữa luôn rồi.”
Trương Uyển Giao cúi đầu xuống nhìn bụng của mình.
Cô cũng muốn giữ đứa nhỏ nhưng mà không thể giữ được, hơn nữa cô với Hoàng Lập Thành cũng đã ở riêng từ rất lâu rồi.
Bạn thân còn có việc phải làm nên bảo Trương Uyển Giao nếu không tìm được thì cứ mở camera ra mà xem, hai người trò chuyện thêm vài câu rồi cúp máy.

Trương Uyển Giao vừa nghĩ đến Tiểu Vũ Tử ở dưới lầu thì đã cảm thấy đau đầu rồi.
Lúc trước cô nghĩ nơi này rất tốt nên không gắn camera làm gì.
Bây giờ làm gì có camera mà xem được chứ?
Trương Uyển Giao xoay người và chợt sửng sốt, cô không ngờ là lại có người đang đứng ngoài cửa, cô còn đang định hỏi tại sao Lâm Kiến Đông lại thay quần áo thì nhìn kỹ lại mới phát hiện người đứng bên ngoài là Hoàng Lập Thành chứ không phải là Lâm Kiến Đông.
Trương Uyển Giao nghĩ đến cuộc trò chuyện vừa rồi thì siết chặt tay, mặc dù cô không mở loa ngoài nhưng mà anh có nghe thấy gì không thế?
Cô mím môi im lặng một lát rồi mới chào hỏi: “tổng giám đốc Thành, anh có chuyện gì sao?”
“Đương nhiên là có rồi.” Hoàng Lập Thành sải bước đi vào phòng ngủ, bởi vì chân dài nên anh chỉ bước vài bước là đã đi đến bên cạnh Trương Uyển Giao.


Anh đang định nói chuyện với cô thì nhìn thấy áo vest nam đang đặt trên ghế sô pha, trong lòng anh lập tức trở nên bực bội.
Lâm Kiến Đông đã tới nơi này luôn rồi sao?
Chẳng mấy chốc thì hơi lạnh trên người người đàn ông ấy đã tỏa ra nhiều hơn, anh nhìn chằm chằm Trương Uyển Giao với ánh mắt rét lạnh rồi hỏi cô: “Trương Uyển Giao, em xảy ra chuyện lớn như thế mà tại sao lại không nói cho anh biết hả?”
Anh nhớ lại ngày đó mình đã nhìn thấy Trương Uyển Giao và Lâm Kiến Đông ở bệnh viện, có lẽ Lâm Kiến Đông đã sớm biết chuyện cô mắc bệnh máu trắng rồi.
Cô thà nói với người ngoài nhưng lại không nói cho anh biết.
“Đó chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.” Trương Uyển Giao lén lút cách xa người đàn ông ấy, cô cười khẽ rồi nói với anh: “Đúng rồi, tôi quên là tôi vẫn chưa chúc mừng anh đã lấy được mảnh đất ở khu Đông.”
“Anh đã kêu trợ lý Lưu hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói em được chẩn đoán mắc bệnh máu trắng trước khi ly hôn với anh.” Hoàng Lập Thành đút tay vào túi quần, vẻ mặt anh vẫn vô cùng lạnh lùng như trước: “Trương Uyển Giao, em muốn phân chia rõ ràng với anh như thế sao?”
Trương Uyển Giao cảm thấy cả người đều nhẹ nhõm.
Cũng may là anh không biết chuyện đứa nhỏ, nếu không thì không yên với cha mẹ hai bên đâu.
“Ông Huỳnh nể mặt anh, thế nhưng vợ của ông ta lại chết trên bàn mổ, chắc chắn là trong lòng ông ấy sẽ khó chịu lắm đây.” Trương Uyển Giao lẳng lặng né tránh câu hỏi của anh, cô nói tiếp: “Anh dành thời gian trò chuyện với ông ta đi, kẻo ông ta lại táy máy tay chân trên miếng đất ở khu đông đó.”
Cô nói xong thì cười nhạo: “Nhắc mới nhớ, tôi phải cám ơn các bác sĩ ở bệnh viện mới đúng, nếu không thì người được phẫu thuật sẽ là tôi và người chết trên bàn mổ cũng là tôi luôn rồi.”
Anh chỉ biết Lý Mạn Trương đã tìm được tủy xương nên nói với trưởng khoa chứ không biết những việc khác, Trương Uyển Giao nói như thế là có ý gì? Chẳng lẽ lúc trước cô cũng tìm được tủy xương, hơn nữa trùng hợp còn là của người đó?
Hoàng Lập Thành còn chưa kịp hỏi rõ thì tiếng bước chân dồn dập đã vang lên, sau đó là hình ảnh Lâm Kiến Đông ôm Tiểu Vũ Tử vội vàng chạy vào trong phòng.
“Uyển Giao, có tin tức rồi!” Lâm Kiến Đông phớt lời Hoàng Lập Thành rồi trực tiếp báo tin vui cho Trương Uyển Giao: “Vừa rồi người của anh nói sau khi xét nghiệm thì tủy xương của người hiến tủy rất thích hợp với em, ngày mai anh ta sẽ dẫn người đó tới Nhật Minh.”
Trương Uyển Giao không thể tin được việc ấy, cô ngơ ngác hỏi lại: “Thật sự là tìm được rồi sao?”
Lâm Kiến Đông gật đầu rồi đáp lại: “Thật đó, khi người đó đến thì chúng ta đến hỏi bác sĩ điều trị chính của em đi, chỉ cần quyết định được ngày phẫu thuật thì em sẽ không phải chịu đựng những cơn đau hóa trị nữa rồi.”
Lâm Kiến Đông và Trương Uyển Giao đứng rất gần nhau, Tiểu Vũ Tử trong ngực cũng ngửi thấy mùi thơm trên người Trương Uyển Giao, thằng bé ngậm que kẹo, hai bàn tay mềm mại lại vươn về phía Trương Uyển Giao, bé muốn được cô ôm bé vào lòng.
Lâm Kiến Đông vỗ đầu Tiểu Vũ Tử, anh ấy nói với giọng điệu ghen tị và chua xót: “Chú vừa ôm cháu mà, chú còn cho cháu ăn nữa mà, cháu xem cháu đi, vừa mới nhìn thấy em ấy thì đã không cần chú nữa rồi.”
Tiểu Vũ Tử thể hiện thái độ bản thân bằng cách quay lưng về phía Lâm Kiến Đông.
Trương Uyển Giao cũng bị hai chú cháu ấy chọc cười, cô nói với Lâm Kiến Đông: “Anh Kiên, có lẽ nhóc con chê anh xấu quá đó.”
Cô vừa nói xong thì lập tức cảm thấy toàn thân hơi lạnh, lúc này cô mới nhận ra Hoàng Lập Thành vẫn còn đứng ở đó, cô thu lại nụ cười: “tổng giám đốc Thành, nếu anh không bận thì ở lại ăn trưa rồi hẵng về.”
Hoàng Lập Thành vẫn không nhúc nhích.
Bầu không khí trở nên vô cùng cứng nhắc.
Một lúc sau, dường như Hoàng Lập Thành đã đưa ra được quyết định nào đó, anh nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe thấy: “Không cần, công ty anh còn có việc bận.

Ngày mai anh sẽ nhờ trợ lý Lưu đưa đơn ly hôn tới cho em.”

Cuối cùng thì vẫn kết thúc rồi.
Dường như có thứ gì đó đang nghẹn lại trong cổ họng cô, trái tim cũng không ngừng chua xót và đau đớn, cô khẽ ừ đáp lại lời anh.
Mãi đến lúc bóng dáng người đàn ông ở ngoài cửa đã biến mất, Trương Uyển Giao còn đứng sững sờ ở đó, vẫn là Lâm Kiến Đông lên tiếng trước: “Uyển Giao.”
“Em không sao, chỉ là cảm thấy ly hôn rồi chắc sẽ thoải mái hơn.” Trương Uyển Giao cười cười: “Em vừa mới nói chuyện với người bạn đó rồi, cô ấy nói đứa bé không phải là con của cô ấy.”
“Vậy thì hơi khó rồi, chúng ta ra ngoài hỏi xem sao.” Lâm Kiến Đông nhìn đứa bé đang dựa vào lồ ng ngực của Trương Uyển Giao: “Đứa nhỏ rất đáng yêu, nhưng mà em thay người ta nuôi dưỡng đứa nhỏ cũng không tốt.”
Nghe thấy thế thì Trương Uyển Giao cũng gật đầu đồng ý.
Lúc Lâm Kiến Đông đi ra ngoài, Trương Uyển Giao nhìn chiếc áo khoác đang ở trên ghế sô pha, mới nhớ ra cần phải đưa cho anh ấy.
“Anh Kiên, áo khoác của anh.

Cảm ơn anh lần trước đã cho em mượn áo để che mưa, em đã nhờ Dì Bảy giặt sạch rồi.

Anh nhìn xem, nếu nó hỏng rồi thì để em mua cho anh cái khác.”
“Áo vest thực ra cũng chỉ là áo khoác đi mưa mà thôi, không dễ hỏng như thế đâu.” Lâm Kiến Đông nhận lấy áo khoác từ tay của Trương Uyển Giao, không cẩn thận chạm phải những ngón tay tinh tế của cô, nhưng lại rất thản nhiên thu hồi lại.
Trương Uyển Giao và Lâm Kiến Đông đưa đứa nhỏ trong tay ra ngoài tìm manh mối.
Dãy biệt thự này thuộc loại hình cao cấp, tính bảo mật riêng tư rất mạnh, rất nhiều diễn viên ca sĩ nổi tiếng cũng sống ở đây.

Có điều xung quanh biệt thự của Trương Uyển Giao thì hầu như đều trống không không có người ở.
Lâm Kiến Đông lại tiếp tục nhìn đứa trẻ trong tay Trương Uyển Giao thêm mấy lần, không nhịn được mở miệng hỏi: “Uyển Giao, em và Hoàng Lập Thành đã kết hôn lâu như thế, có chắc là chưa từng sinh con không?”
“Không có, cũng do công việc quá bận rộn.” Trương Uyển Giao nhẹ nhàng nói, quả thực cũng rất nhiều lúc nghĩ đến việc có con, nhưng mà nhìn thấy Hoàng Lập Thành lại bận rộn như thế cho nên đành xua tan ý niệm này ở trong đầu.
“Em chắc chắn không? Có khi nào em sinh con rồi mà không thể nhớ nổi không?”
Trương Uyển Giao nhìn thấy biểu cảm cổ quái trên mặt của Lâm Kiến Đông, trong lòng cũng hơi buồn bực: “Anh Kiên, rốt cuộc là anh muốn nói cái gì? Em mang thai đứa bé trong bụng chín tháng mười ngày, tại sao lại có thể không biết được?”
Lâm Kiến Đông mím môi lại.
Anh ấy cũng biết cái suy nghĩ ở trong đầu khá vô lý, nhưng mà quả thực đứa bé này rất giống với Trương Uyển Giao lúc còn nhỏ.
“Không có gì, chỉ là anh thuận miệng hỏi thôi, em đừng để ý.” Lâm Kiến Đông nói nhưng vẫn không nhịn được nhìn đứa bé thêm vài lần.
Đang trên đường đi thì đột nhiên Lâm Kiến Đông có điện thoại, anh ấy có việc gấp cần phải giải quyết.
Trương Uyển Giao bảo anh ấy đi trước.

Sau khi không tìm thấy được manh mối nào ở gần đây, Trương Uyển Giao lại đi tới khu bảo vệ ở trước cổng yêu cầu kiểm tra camera giám sát nhưng vẫn không thấy có ai đi vào căn nhà gỗ nhỏ của cô cả, cứ như thể đứa bé đột nhiên xuất hiện trong không khí vậy
“Rốt cuộc đứa bé này là của ai chứ?” Trương Uyển Giao miết miết mi tâm, rõ ràng nơi này được canh phòng rất nghiêm ngặt, mà bảo vệ vẫn canh giữ ở đây từ sáng đến giờ, người kia làm sao có thể tránh thoát được camera và bảo vệ để đưa đứa bé vào đây được chứ?
Chắc không phải là Hoàng Lập Thành đưa tới chứ?
Nghĩ đến lời nói của Lâm Kiến Đông lúc sáng, l ồng ngực của Trương Uyển Giao đột nhiên run lên.

Cô bế đứa bé lên cao, không ngừng nhìn trái nhìn phải so sánh đứa bé với Hoàng Lập Thành.
Đứa bé này không hề giống Hoàng Lập Thành một điểm nào cả, chắc chắn không phải là con của anh.
Trương Uyển Giao dỗ dành đứa bé trong tay: “Bé con, dì biết mẹ con gặp khó khăn gì đó nên mới để con lại đây, nói cho dì biết mẹ của con là ai, dì sẽ giúp bé con tìm lại mẹ, cũng sẽ giải quyết những khó khăn cho mẹ con, có được không nào?”
Tiểu Vũ Tử mở to hai mắt khiếp sợ nhìn cô.
Mà Trương Uyển Giao cũng nhìn Tiểu Vũ Tử.
“Mẹ… mẹ…” Tiểu Vũ Tử thỏ thẻ nói, rụt rè nhìn Trương Uyển Giao.
“Bé con, đừng có gọi bậy, dì không phải là mẹ của cháu nhé.” Trương Uyển Giao dở khóc dở cười, Tiểu Vũ Tử còn đưa một tờ giấy ra trước mặt cô, cậu bé quả thực rất thông minh, nhưng lá gan lại quá nhỏ.
Trương Uyển Giao xoa đầu cậu bé: “Phải gọi là dì, có biết không hả?”
“Mẹ.” Tiểu Vũ Tử vẫn ương ngạnh gọi mẹ, còn dùng tay lôi kéo cánh tay cô.
Bàn tay của Tiểu Vũ Tử vô cùng mềm mại, cảm giác được chạm vào rất thích, nhìn thấy hai má phúng phính hồng hào của cậu bé, đáy lòng Trương Uyển Giao trở nên mềm nhũn.
“Cô chủ, cậu Kiến Đông đã rời đi rồi à?” Lúc này Dì Bảy vừa đi mua sắm một ít đồ đạc trở về, bà ấy vào nhà chỉ thấy Trương Uyển Giao đang ôm một đứa bé: “Cô chủ, đây là cậu nhóc của ai vậy?”
“Cháu cũng không biết, cháu tìm một vòng xung quanh đây rồi mà vẫn không thể tìm được mẹ của đứa bé này.” Trương Uyển Giao đáp, cô nhìn xuống cậu bé đang ở trong tay mình, sau đó quả quyết giao cho Dì Bảy, nhờ bà ấy đưa cậu bé đến đồn công an.
“Dì Bảy, bác đưa cậu bé này đến đồn công an đi, chắc chắn mấy vị công an ở đó sẽ tìm được bố mẹ của cậu bé thôi.”
“Được, tôi sẽ đưa cậu bé đi.”
Hình như Tiểu Vũ Tử hiểu được lời vừa rồi của Trương Uyển Giao, ánh mắt cậu bé trở nên ảm đạm, trông vô cùng thất vọng nhưng cũng không có làm loạn, tùy ý để cho Dì Bảy dắt đi.
Sau khi đến đồn công an, Dì Bảy có giải thích qua tình hình.
Tiểu Vũ Tử ngoan ngoãn ngồi trên ghế, không khóc cũng không làm loạn.

Nhìn thấy Dì Bảy rời đi, cái miệng nhỏ nhắn của cậu bé mím chặt lại.
Dì Bảy định rời đi thì quay đầu lại nhìn Tiểu Vũ Tử một lần nữa, sau đó hai mắt mở to như vừa phát hiện ra cái gì đó rất khủng khiếp: “Tại sao càng nhìn lại càng cảm thấy giống cô chủ thế này?”
Sau khi Trương Uyển Giao và Hoàng Lập Thành kết hôn, Dì Bảy được điều tới chăm sóc vợ chồng hai người, lúc thu dọn đồ đạc của Trương Uyển Giao, bà ấy có nhìn thấy album ảnh của cô hồi còn nhỏ.
Khi mang cậu bé đến đây, Dì Bảy cũng không nghĩ nhiều, cũng không nhìn kỹ.

Bây giờ mới phát hiện ra cặp lông mày và đôi mắt của Tiểu Vũ Tử rất giống với Trương Uyển Giao khi còn nhỏ, giống đến sáu bảy phần.
Sẽ không phải là đứa bé của Trương Uyển Giao đấy chứ?
Có điều rất nhanh sau đó, Dì Bảy đã gạt bỏ cái suy nghĩ này.


Bà ấy đã đi theo Trương Uyển Giao bốn năm, nếu thực sự cô mang thai thì không có khả năng là bà ấy không biết chuyện này được.
Trên đường trở về nhà, Dì Bảy nghĩ tới hôm qua Hoàng Lập Thành đã gửi cho bà ấy một tin nhắn mà vẫn còn chưa kịp trả lời.
Cho nên mới lấy điện thoại từ trong túi ra gọi cho anh.
Hoàng Lập Thành bắt máy rất nhanh, giọng nói nhàn nhạt: “Dì Bảy, có chuyện gì vậy?”
Dì Bảy nhanh chóng nói: “Cậu chủ, không phải là tôi không muốn nói với cậu biết chuyện cô chủ bị bệnh máu trắng mà là cô chủ không cho tôi nói, cho nên tôi mới lén lút giấu cô chủ nói cho cậu biết.”
“Cháu biết rồi, chỉ cần bác chăm sóc cho cô ấy thật tốt là được.”
Dì Bảy nhẹ nhàng thở ra một hơi, chủ động nói với Hoàng Lập Thành: “Cậu chủ, cái cậu Lâm Kiến Đông kia thường xuyên tới nhà tìm cô chủ, nói là tới vì chuyện giúp cô chủ tìm bộ tủy thích hợp, nhưng mà cứ đến tầm sáu bảy giờ tối là cậu ấy rời đi.”
Ở phía bên kia điện thoại không có động tĩnh gì.
Dì Bảy lại bổ sung thêm hai câu: “Cậu chủ, tôi nói điều này chỉ để thể hiện là cô chủ rất tốt, cô chủ đối với cậu Kiến Đông kia cũng chỉ như người thân mà thôi.”
Hoàng Lập Thành đang ký mấy tập văn kiện trong văn phòng làm việc, nghe thấy Dì Bảy nói như thế thì trong lòng không biết vì lý do gì mà lại cảm thấy rất không thoải mái.
Chỉ là nhớ tới những cử chỉ và hành động của Trương Uyển Giao lúc ở trong bệnh viện ngày hôm đó, ánh mắt anh càng thêm nặng nề.
“Cậu chủ, cậu có nghe tôi nói không?”
Hoàng Lập Thành nhìn lướt qua mấy văn kiện trợ lý Lưu vừa mang tới, sau đó lên tiếng: “Tôi nghe rồi, tìm được tủy phù hợp thì không lâu sau nữa sẽ đến bệnh viện tiến hành phẫu thuật, đến lúc đó bác nhớ chăm sóc cho cô ấy thật tốt.”
“Tôi biết rồi.” Dì Bảy nói.
Đến lúc Dì Bảy muốn nói về chuyện đứa bé cho Hoàng Lập Thành nghe, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào, nói sao cũng cảm thấy không ổn nên cuối cùng vẫn lựa chọn không nói gì.
Những đứa bé bây giờ đều rất giống nhau, có lẽ là Dì Bảy đã nghĩ quá nhiều rồi.
Ánh mắt của Hoàng Lập Thành một lần nữa lướt xuống văn kiện đang nằm trên mặt bàn, loáng thoáng nhìn thấy bốn chữ “Thỏa thuận ly hôn”, không biết sự trầm mặc đó kéo dài bao lâu, cuối cùng anh mới cầm chiếc bút máy lên.
Anh lật đến trang cuối cùng, nhanh chóng ký tên chính mình vào trong đó.
Vừa mới ký xong, đúng lúc trợ lý Lưu mở cửa bước vào.
“tổng giám đốc Thành, tôi tra được rồi.” Trợ lý Lưu đưa tài liệu trên tay cho Hoàng Lập Thành: “Người hiến tủy cho Trương Uyển Giao mà Lâm Kiến Đông tìm được quả thực rất hợp với cô ấy, nhưng trước đây đã từng bị nhiễm trùng nhẹ.”
“Mà người hiến tủy mà chúng ta đang tìm kiếm trước đây đã làm việc ở Vĩnh Ángcũng từng hiến tủy một lần rồi, dường như người bệnh máu trắng đó đã khỏi hẳn, hơn nữa cũng rất phù hợp với cô Trương Uyển Giao.”
Hoàng Lập Thành không nói gì cả.
Loại phẫu thuật này không thể tồn tại sai sót dù chỉ là rất nhỏ, bà Hà cũng là một ví dụ.
“Liên hệ với bác sĩ chủ trì của cô ấy, gửi thông tin liên hệ của người này cho ông ấy.

Ngoài ra đưa cho người mà Lâm Kiến Đông tìm được một khoản tiền để bịt miệng anh ta lại, sau đó theo dõi anh ta đến lúc rời khỏi sân bay mới thôi.”
Hoàng Lập Thành mạnh tay đóng văn kiện trên bàn lại và đưa cho trợ lý Lưu, giọng nói lạnh như băng: “Sáng mai qua đó một chuyến, tiện thể đưa cái này cho cô ấy.”
Trợ lý Lưu nhận lấy văn kiện, lập tức ngẩn người ra.
Đây là thỏa thuận ly hôn mà Trương Uyển Giao đưa cho cậu ta, rõ ràng đang ở trong ngăn kéo mà, đây là tổng giám đốc Thành tự mình ký tên à?