Theo Đuổi Cô Vợ Nhỏ

Chương 3




Diệp Thiên gặp cô gái đó ở nước J.

Khi đó anh đã đến nước J được nửa năm, sự nghiệp đang tiến hành đến giai đoạn quan trọng, anh bận tối mắt tối mũi không có lấy một phút rảnh rỗi, nên anh cho phép mình bỏ qua các cuộc gọi điện thăm hỏi từ quê nhà, từ Trần Lạc Y.

Cô là một nhân viên nhỏ trong công ty anh, thật sự rất nhỏ, không đáng để ý, nhưng vì công ty đang ở giai đoạn quan trọng, cần các nhân viên nỗ lực hết công suất, mà cô gái đó lại nỗ lực gấp đôi người khác, nên vào được mắt xanh của quản lý.

Quản lý đề cập với anh trong giờ cơm trưa, nói cô gái tỉ mỉ ấy có thể làm tốt vai trò thư ký riêng của anh.

Nửa năm nay, không có Trần Lạc Y bên cạnh, cuộc sống của anh thật sự rất “khó khăn”. Không ai pha cà phê hợp khẩu vị, cơm đặt luôn có những món anh không thích hoặc dị ứng, đi dự tiệc về cũng không có bàn tay ai chăm sóc, công việc thì lu bù mà chẳng ai làm vừa lòng được sếp, khiến anh ngày càng “tiêu điều”.

Một thư ký riêng, anh rất cần.

Thế là gặp mặt. Thế là nhậm chức.

Không thể phủ nhận Mạc Trúc làm việc rất tỉ mỉ, cẩn thận. Cô có thể kiên nhẫn pha đi pha lại cà phê đến khi hợp ý anh thì thôi. Ngoài việc chính, cô còn rất quan tâm đời sống riêng của anh, quả thật không có gì đáng chê trách.

Đến một ngày, anh phát hiện có một chậu tử đinh hương tím đặt trên bàn làm việc của mình.

Những bông hoa bốn cánh phơn phớt tím còn đọng nước khoe sắc trong ánh nắng, tỏa mùi hương nhàn nhạt ra xung quanh, khiến tim anh rung động. Vì sao? Vì đây là loại hoa mà mẹ anh thích.

Mẹ anh trồng một vườn tử đinh hương tím trong ngôi biệt thự. Hàng ngày bà tưới nước, chăm sóc cho chúng. Đôi khi bà sẽ ôm anh nằm ngoài vườn, kể chuyện cổ tích cho anh nghe. Những kỷ niệm tưởng như đã ngủ quên, nay lại được chậu tử đinh hương tím này đánh thức.

Anh thấy tinh thần mình thả lỏng đi rất nhiều sau nhiều tháng làm việc căng thẳng. Hỏi ra mới biết, chậu hoa này là do Mạc Trúc mang đến.

Cô xin lỗi anh vì không được anh cho phép đã tự quyết định, nhưng anh không trách cô, cũng không khen ngợi. Dù vậy, cô vẫn luôn tự giác chăm sóc cho chậu tử đinh hương, ngoài ra, kể từ ngày đó, phòng làm việc của anh lúc nào cũng tràn ngập mùi hoa tử đinh hương thơm ngát.

Sau vài tháng nữa, anh chính thức cho phép cô ở bên cạnh mình. Nghĩa là có thể đi dự tiệc cùng anh với tư cách tình nhân, được phép đến nhà anh, ngồi chung xe với anh đến công ty. Cả công ty không ai nói gì, nhưng mọi người đều ngầm hiểu, Mạc Trúc và tổng giám đốc là một cặp.

Cho dù tổng giám đốc đã có vị hôn thê đi chăng nữa.

Lúc đó, anh đã không liên lạc gì với Trần Lạc Y hơn nửa năm. Anh cũng không cho là mình đang làm chuyện có lỗi với cô, vì dù anh ở cạnh Mạc Trúc, nhưng anh luôn giữ giới hạn cho cả hai. Anh chưa từng hôn hoặc cùng giường với cô. Không chỉ bây giờ, mà từ khi đính hôn anh đã không “vượt rào” một lần nào. Còn trước đó? Đàn ông đặt hết tâm tư vào sự nghiệp có mấy ai còn rảnh rỗi nghĩ đến chuyện đó đâu.

Anh cảm thấy anh rất “sạch”, rất trong sạch, không có một chút lỗi nào với Trần Lạc Y.

Anh nghĩ có lẽ anh đã yêu Mạc Trúc, nên anh cho phép cô ở cạnh mình, cô cũng chưa từng đòi hỏi thêm gì cả. Nhưng anh sẽ không cưới cô, vì lời hứa với ba, vì nhẫn đính hôn trên tay mình.

Bây giờ nghĩ lại, anh mới biết anh chưa hề yêu Mạc Trúc lần nào. Có chăng đó chỉ là tình thương dành cho mẹ bị anh lầm tưởng thành tình yêu với cô mà thôi.

Sau ba năm phát triển sự nghiệp ở nước ngoài, anh về nước. Mạc Trúc cũng về cùng anh.

Trần Lạc Y đến sân bay đón anh. Khi nhìn thấy anh, gương mặt cô vô cùng kích động, tay chân luống cuống không biết để đâu, anh vừa qua cửa kiểm soát là cô đã chạy như bay tới nhào vào lòng anh.

Đó là cái ôm đầu tiên của hai người.

Anh hơi ngẩn ra, đứng đơ bất động. Bỗng bên cạnh có người gọi anh: “Thiên.”

Mạc Trúc kéo tay anh, nhíu mày nhìn Trần Lạc Y. Không hiểu sao anh có chút chột dạ, anh đẩy Trần Lạc Y ra, nghiêm mặt nhìn cô không nói gì.

Trần Lạc Y nhìn sang Mạc Trúc, vẻ mặt cô ngơ ngác, hoang mang.

Ông trời ơi, xin hãy nói với cô là không phải như vậy đi…

Không khí giữa ba người có gì đó rất ngượng ngùng, xấu hổ. Cuối cùng, Mạc Trúc lên tiếng trước: “Thiên, cô ấy là ai vậy? Anh không giới thiệu với em sao?”

“Đây là Trần Lạc Y. Là… vị hôn thê của anh.”

Nghe thấy ba chữ “vị hôn thê”, hai mắt Trần Lạc Y tỏa sáng, cô vui mừng nhìn anh, anh còn nhìn thấy vệt nước ngân ngấn trong đó nữa.

Mạc Trúc mím môi không nói gì. Sau đó cô mỉm cười với Trần Lạc Y, đưa một bàn tay ra: “Chào Trần Lạc Y, tôi là Mạc Trúc, là bạn gái của Thiên.”

Trần Lạc Y biết, kể từ giây phút đó cô đã thua rồi.

Cô đã thua từ lúc nghe thấy Mạc Trúc tự xưng là “bạn gái”, còn Diệp Thiên đứng bên cạnh im lặng không nói gì, anh không phản bác.

Dù hai người đã đính hôn bao nhiêu năm, nhưng Trần Lạc Y chưa bao giờ dám tự nhận mình là vị hôn thê của anh, anh cũng chưa lần nào giới thiệu với người ngoài. Vì cô biết, vì cô sợ, cô biết anh không yêu cô, cô sợ sẽ phạm phải giới hạn của anh, làm anh khó chịu. Cô chết nhát, cô là vị hôn thê của Diệp Thiên, nhưng chưa bao giờ cô thật sự xem mình là vợ tương lai của anh cả.

Nhưng Trần Lạc Y không cam lòng. Cô đã yêu anh bao nhiêu năm, vậy mà anh chỉ ra nước ngoài ba năm đã có tình yêu mới? Bạn gái thì sao? Cô muốn đánh cuộc một lần. Cô muốn bướng bỉnh, muốn tranh thủ vì bản thân một lần.

Thế nên, đám cưới giữa họ nhanh chóng diễn ra. Mạc Trúc cũng tới dự. Khi hai người vừa trao nhẫn xong, cô ta vô cùng bình tĩnh bước đến, nói một câu “Chúc hôn nhân hạnh phúc”, rồi xoay người đi.

Đêm đó, cô thuộc về anh. Từ đêm đó, cô là của anh. Nhưng anh chưa bao giờ là của cô.

Trần Lạc Y làm tròn vai trò người vợ của mình, cô không theo quấy rầy anh, nhưng lần nào cũng chuẩn bị một bàn cơm đợi anh về ăn, dù trễ đến đâu cô cũng đợi. Tuy nhiên, sau khi nếm thử cơm cô làm một lần, từ đó về sau Diệp Thiên không động đũa đến nữa. Anh cũng nói cô đừng làm nhưng cô không nghe, nhất quyết muốn làm cơm đợi anh về. Anh cũng hết cách, đành để mặc cô.

Diệp Thiên đâu biết, chỉ có thế này cô mới có cảm giác là gia đình…

Sau ba tháng kết hôn, đến một ngày Trần Lạc Y cũng quyết định mang cơm trưa đến công ty cho anh. Khi nhìn thấy Mạc Trúc ngồi ở văn phòng thư ký, cô thấy mắt mình sắp bị chọc mù. Văn phòng chỉ thuộc về mình cô ta, có hai cửa, một cửa ra vào và một cửa thông qua phòng tổng giám đốc…

Họ có làm gì khi ở đây không? Cô không biết…

Tuy rất đau đớn nhưng Trần Lạc Y vẫn kiên trì mang cơm trưa đến mỗi ngày. Cả công ty đều biết cô là vợ của tổng giám đốc, họ đều thầm thương cảm cho cô. Nhìn cô ngày ngày đến công ty mà họ thấy đau lòng thay. Cô có biết sáng nào giám đốc cũng đến công ty cùng thư ký Mạc hay không? Cô có biết trưa nào cũng có hai phần cơm làm riêng đưa đến văn phòng họ hay không? Cô có biết, mỗi tối khi tổng giám đốc tăng ca, thư ký Mạc chưa bao giờ ra về trước. Cô có biết, cơm trưa cô mang đến, đều bị Mạc Trúc quẳng hết vào thùng rác hay không…?

Cô biết. Cô biết. Nhưng cô phải làm sao bây giờ?

Diệp Thiên làm chồng thật sự không có gì phải chê trách. Anh đều đặn về nhà mỗi ngày, không qua đêm bên ngoài lần nào. Anh chu cấp cho cô một cuộc sống vật chất đầy đủ không thiếu thốn. Anh đưa cô đi dự tiệc với thân phận phu nhân tổng giám đốc. Nhưng Trần Lạc Y không thỏa mãn, mà cô có thể phàn nàn gì đây?

Qua hai tháng nữa, cô muốn đi làm.

Diệp Thiên thật sự rất ngạc nhiên lúc biết cô có bằng y tá, trước khi anh về nước, cô vẫn đang công tác tại bệnh viện X. Sau khi kết hôn với anh, cô xin nghỉ việc để toàn tâm toàn ý làm vợ. Nhưng một người vợ chỉ gặp mặt chồng 1 tiếng buổi sáng và 1 tiếng buổi tối như cô còn làm được gì khác đây?

Cô quyết định đi làm, cũng không đưa cơm trưa đến công ty nữa.

Kỷ niệm một năm kết hôn của họ, Diệp Thiên đi công tác ở tỉnh K.

Anh hoàn toàn không nhớ đến ngày này. Nhưng Trần Lạc Y thì nhớ. Cô vốn định sẽ tự chúc mừng cái gì đó, chỉ tiếc cơn sốt hành hạ từ hôm trước vẫn chưa khỏi, cô chỉ có thể nằm bẹp trên giường không làm được gì.

Tối đó, Diệp Thiên có điện thoại, là Mạc Trúc gọi đến. Anh nghe máy, sau đó nhíu chặt mày.

“Thiên, em khó chịu quá, chắc em bị sốt mất rồi, mà ở đây trời đang mưa, nhà lại không có thuốc…”

“Tôi gọi người đưa em đi bệnh viện.”

“Thiên, anh cũng biết em không đến bệnh viện được mà…”

“… Tôi gọi y tá đến chăm sóc em.”

“Thiên, gọi y tá thì ít nhất một giờ nữa người ta mới đến, em lại không thể chờ lâu như vậy được.”

Diệp Thiên nhíu mày, thật sự không biết làm sao bây giờ.

“Thiên, chẳng phải vợ anh là y tá sao? Thế này đi, anh có thể nhờ cô ấy đến giúp em không? Dù sao nhà anh gần nhà em nhất, đi qua đây chỉ mất mười phút.”

Đúng vậy, căn biệt thự Mạc Trúc đang ở là do Diệp Thiên mua cho cô, chỉ cách biệt thự của hai vợ chồng Trần Lạc Y mười phút đi xe. Lúc Trần Lạc Y biết việc này, tim cô như bị xé thành trăm mảnh.

Diệp Thiên do dự một chút, anh vẫn cảm thấy quan hệ của ba người có chút xấu hổ. Dù anh không làm gì có lỗi với Trần Lạc Y, nhưng anh thật sự không muốn cô và Mạc Trúc chạm mặt nhau.

Tình huống bây giờ anh cũng không có lựa chọn nào khác. Anh thở dài, đồng ý. Dù sao cũng chỉ chăm sóc một đêm, Trần Lạc Y luôn luôn tốt tính, hẳn cô sẽ không so đo gì đâu.

Trần Lạc Y liêu xiêu lảo đảo leo lên xe ô tô. Xe lao vụt đi trong mưa, nhìn hạt nước đập ngoài cửa kính mà đầu óc cô trống rỗng. Diệp Thiên muốn cô đến chăm sóc Mạc Trúc. Diệp Thiên muốn cô đến chăm sóc Mạc Trúc…

Giọt nước mắt lăn dài trên má Trần Lạc Y.

Diệp Thiên, đây là giới hạn cuối cùng của em rồi. Đây là điểm cuối em có thể chịu đựng rồi.

Em không chịu được nữa. Cũng không muốn chịu thêm nữa.

Trước khi xuống đây, Trần Lạc Y đã ký tên lên một tờ giấy đặt ở tủ đầu giường. Giấy ly hôn.

Phải ly hôn, phải ly hôn thôi, không còn cách nào khác rồi. Cô đau quá, cô không thể đau thêm nữa, cô cũng không muốn anh phải đau nữa.

Chắc hẳn kết hôn với cô làm anh đau khổ lắm. Đau đến mức phải đặt biệt thự của Mạc Trúc ở thật gần với mình. Đau đến mức, muốn cô qua chăm bệnh cho cô ta.

Anh biết cô bị bệnh chưa khỏi. Anh có biết.

Anh cũng biết trời đang mưa, anh biết, anh biết rất rõ.

Trần Lạc Y lau nước mắt. Một lần này nữa thôi. Diệp Thiên, đây là điều cuối cùng em còn có thể làm được cho anh. Em không làm được gì thêm nữa đâu…

Đêm đó Diệp Thiên cứ thấy bồn chồn, bồn chồn đến mức anh không sao ngủ được. Cảm giác này giống hệt buổi sáng ngày mẹ anh mất. Anh đến bệnh viện thăm mẹ mà cứ thấy lo lắng không yên, dù bác sĩ đã nói sức khỏe của mẹ ổn định lại rồi.

Đêm nay cảm giác này lại đến nữa. Diệp Thiên tung chăn ngồi dậy mặc quần áo, anh không báo với ai mà tự lái xe chạy về tỉnh Y. Anh cảm thấy anh sắp mất, sắp mất đi một thứ gì đó…

Trần Lạc Y chỉnh lại ống nước truyền trên giá mà cô mang từ nhà qua. Từng giọt nước nhỏ xuống, chui vào cổ tay của Mạc Trúc.

Mạc Trúc bệnh thật, cũng bệnh khá nặng.

Từ lúc cô đến đây, cả hai người không ai nói gì. Trần Lạc Y thật sự mong cứ tiếp tục như thế này đến bình minh, rồi cô sẽ rời khỏi đây mà không sứt mẻ mảnh da nào.

Nhưng hiển nhiên Mạc Trúc không muốn thế.

Vẫn là cô ta lên tiếng trước: “Trần Lạc Y, cô bị bệnh.”

Trần Lạc Y im lặng.

“Diệp Thiên biết cô bệnh phải không?”

“…”

“Anh ấy biết, nhưng anh ấy vẫn muốn cô đến đây. Cô có hiểu vì sao không?”

“…”

“Vì tôi quan trọng hơn cô. Anh ấy lo lắng cho tôi mà không quan tâm cô thế nào. Cô chẳng là gì đối với anh ấy cả, cô hiểu không?”

Trần Lạc Y mím môi. Cô tuy học không giỏi nhưng không ngốc đến mức không tự nghĩ được. Cô ta có cần phải nhắc lại với cô không?

“Trần Lạc Y, cô thật bi ai, cuộc đời cô thật bi ai. Cô theo đuổi Diệp Thiên bao lâu rồi nhỉ? Hai mươi năm, nhưng anh ấy chưa từng đoái hoài đến cô một lần nào.”

“Cô nghĩ cô kết hôn được với Diệp Thiên là giỏi lắm sao? Anh ấy cho cô cái gì? Anh ấy cho tôi cái gì? Anh ấy sợ tôi buồn nên mua căn biệt thự này cho tôi, nên xây một văn phòng riêng cho tôi, nên ôm tôi an ủi mỗi ngày, tặng quà xoa dịu tinh thần cho tôi. Chúng tôi triền miên cùng nhau mỗi sáng. Anh ấy không để tôi phải buồn một phút nào, cô biết không, Trần Lạc Y?”

Trần Lạc Y đứng vụt dậy. Tuy cô rất muốn bình tĩnh nhưng vẫn không kiềm chế được phát run toàn thân.

“Thế nào, Trần Lạc Y? Mỗi đêm anh ấy ôm cô thế nào? Cô muốn biết anh ấy ôm tôi thế nào không? Anh ấy vuốt tóc, vuốt lưng tôi. Anh ấy hôn vành tai tôi, hít hà mùi hương của tôi. Cô biết không, anh ấy nói anh ấy yêu nhất mùi hương của tôi…”

Diệp Thiên chưa bao giờ hôn tai, hôn cổ cô. Diệp Thiên chưa bao giờ vuốt lưng cô. Mỗi đêm, mọi thứ diễn ra choáng ngợp và chớp nhoáng. Choáng ngợp là với cô, còn với anh, đó chỉ là nghi thức bắt buộc phải làm, phải hoàn thành mà thôi.

Tim Trần Lạc Y dù đã vô cùng rách nát nhưng vẫn bị thêm trăm ngàn mũi dao chọc thủng. Máu tươi chảy đầm đìa, lỗ hổng hở toang hoác. Cô cảm thấy khó thở, đầu óc quay cuồng.

Mạc Trúc vẫn chưa buông tha. Cô ta ngồi thẳng lên, tiếp tục dồn Trần Lạc Y vào đường cùng bằng giọng nói đanh cứng như nọc rắn.

“Trần Lạc Y, cô biết văn phòng kia chứ, văn phòng cô đến đưa cơm trưa mỗi ngày đó. Từng tấc từng thước trong căn phòng đó đều có dấu vết hoan ái của chúng tôi. Mỗi sáng chúng tôi đều có nhau ở đó. Anh ấy rất dũng mãnh, rất đòi hỏi, rất tham lam. Anh ấy chưa từng buông tha tôi lần nào. Mỗi khi xong việc, anh ấy luôn thì thầm vào tai tôi ba chữ ‘Anh yêu em’. Chúng tôi ôm nhau trong hạnh phúc. Trần Lạc Y, cô biết tôi nghĩ gì không? Tôi nghĩ đến cảnh cô oằn mình dưới thân anh ấy thừa nhận mưa móc, nhưng gương mặt anh ấy lạnh tanh, thậm chí còn không thèm nhìn cô, đèn cũng không mở. Anh ấy luôn ngắm nhìn tôi, anh ấy nói tôi là người phụ nữ xinh đẹp nhất. Trần Lạc Y, cô biết cơm trưa của cô nó thế nào không? Anh ấy chưa từng mở ra lấy một lần, số phận của nó luôn luôn là bãi rác. Sao cô ngu ngốc, cố chấp như thế? Trần Lạc Y, chúng tôi yêu nhau, chúng tôi yêu nhau tha thiết cô hiểu không? Sao cô cứ sống chết bám lấy không buông. Tôi xin cô, Trần Lạc Y, buông tha cho chúng tôi, cho chính mình đi. Làm vậy thì cả ba đều được hạnh phúc.”

Trần Lạc Y vấp vào tấm thảm, ngã sóng xoài ra sàn. Diệp Thiên chưa từng nói yêu cô, anh không yêu cô. Diệp Thiên chưa từng ngắm nhìn cô, anh không muốn nhìn cô. Diệp Thiên chưa từng, chưa từng, chưa từng xem cô là vợ…

Có thể cô ta đang nói dối lắm chứ. Có thể lắm chứ. Nhưng sao cô lại tin đến thế này đây?

Vì Diệp Thiên chưa từng yêu cô.

Cô không có gì để bấu víu vào cả.

Cô luôn bám theo anh. Ép buộc anh. Phiền nhiễu anh. Cô không phải là vợ anh, Mạc Trúc mới phải, dù chiếc nhẫn đang nằm trên tay cô.

Trần Lạc Y choáng váng quay cuồng, nước mắt ướt đẫm đầy mặt. Cô gắng gượng đứng lên, loạng choạng lao ra cửa.

Địa ngục trần gian. Cô không muốn ở đây thêm một giây nào nữa.

Mạc Trúc ngồi trên giường, cô ta giật phăng kim truyền trên tay ra, nhìn theo bóng dáng yếu ớt của Trần Lạc Y mà nở nụ cười đắc thắng. Nhìn dáng vẻ thất bại của tình địch, thật sự quá sảng khoái, thật sự dễ chịu biết bao.

Mạc Trúc nằm lại xuống giường, lẩm nhẩm tên Diệp Thiên. Từ ngày mai anh sẽ thuộc về cô, họ sẽ ở bên nhau. Mãi mãi.

Đúng như Mạc Trúc suy đoán, kết cục của Trần Lạc Y không thể nào tốt với trời đêm đen kịt, mưa to, đường trơn trượt như thế này được. Cô lao thẳng ra đường, nằm vật xuống bãi cỏ nào đó khóc tê tâm liệt phế. Mưa nặng hạt đập vào người cô, từng tiếng sấm vang lên như muốn mắng chửi cô quá ngu ngốc. Hai mươi năm. Hai mươi năm. Cô mất hết, mất trắng, không còn lại chút gì.

Đầu óc Trần Lạc Y nặng trịch, càng ngày càng đau, cũng càng ngày càng khó thở. Cô hít từng hơi nặng nhọc. Tự hỏi ý nghĩa cuộc đời của cô là gì?

Ý nghĩa cuộc đời của cô là Diệp Thiên.

Chỉ có thế thôi.

Không có Diệp Thiên, cô chẳng còn lý do gì để tồn tại nữa.

Nghĩ như thế, Trần Lạc Y cuối cùng cũng yên tâm nhắm mắt lại. Vì cô được phép ra đi. Không còn gì níu giữ cô lại nữa.

Mẹ thiên nhiên, xin người hãy ôm con vào lòng…

___

Ngày 25 tháng 3 năm 2011, lúc 3 giờ 40 phút sáng, Trần Lạc Y qua đời…

Ngày 25 tháng 3 năm 2011, lúc 4 giờ 10 phút sáng, Diệp Thiên vào đến địa phận thành phố Y.

Nhưng tất cả đều đã muộn rồi.