Năm đó anh năm tuổi, cô bốn tuổi.
Mẹ anh đã mất ở bệnh viện, trước khi mất bà có nói một điều với anh, chính điều đó đã khiến anh tự đi bộ về nhà mà không chờ ba đến.
Anh còn nhớ, hôm đó trời tối hơn bình thường, hình như cũng không có trăng, đám mây xám xịt phủ kín bầu trời và gió lạnh cuồn cuộn thổi. Những tín hiệu trời sắp mưa kéo đến khiến người đi đường vội vã chạy về nhà. Trên con phố vắng vẻ ấy, chỉ duy độc một mình anh vẫn bước đi từng bước chậm rãi. Dường như cảnh tượng xung quanh chẳng mảy may ảnh hưởng đến anh chút nào.
Biệt thự nhà anh nằm trên một ngọn đồi tách biệt với khu dân cư. Trên đó là nơi dành cho nhà giàu xây biệt thự. Cạnh biệt thự nhà anh có một căn biệt thự nữa, hai nhà đã là hàng xóm của nhau nhiều năm. Con đường từ bệnh viện về biệt thự nói xa thì không xa, nhưng tuyệt đối không gần với cặp chân ngắn ngủn của một bé trai năm tuổi.
Một bé gái đang ngồi dưới cây cột đèn đường, em co gập đầu gối lên ngực, hai tay ôm chân và úp mặt vào đó. So với lớp áo sơ mi đơn bạc trên người anh thì bộ váy của cô bé kia còn mỏng hơn. Cô bé chỉ lẳng lặng ngồi, không còn một động tác nào khác.
Thoạt đầu, anh không muốn chú ý đến. Anh không được giáo dục phải quan tâm đến người xa lạ, mà chỉ được dạy làm sao để lấy lợi ích từ bọn họ. Anh cũng không nghĩ một đứa bé năm tuổi như anh có thể giúp được gì cho cô bé ấy. Có lẽ, cô bé cứ tiếp tục ngồi đấy và đợi chú cảnh sát đến thì hơn.
Nhưng không biết vì cái gì thôi thúc, anh lại đi về phía cô bé. Quyết định này vừa làm anh vui sướng vừa làm anh đau khổ tột độ rất nhiều năm về sau. Anh đã nghĩ, nếu lúc đó anh không đến gặp cô, thì cuộc đời anh sẽ không thay đổi, vì từ giây phút ở bệnh viện anh đã quyết định tương lai mình sẽ đi như thế nào. Nhưng cái ý nghĩ trong một tích tắc ấy đã rẽ ngoặt đời anh sang một hướng hoàn toàn khác. Và đáng mừng là, anh không hề hối hận vì chuyện đó lấy một lần.
“Sao em lại ngồi đây?” Vẫn đứng thẳng, anh cất tiếng hỏi.
Lời thoại này có vẻ kịch, có vẻ… hơi đậm chất phim truyền hình.
Cô bé kia giật bắn người lên, rồi run rẩy ngẩng đầu. Thế mà anh đã ngỡ đây là một cô bé khá trưởng thành và bình tĩnh cơ đấy, không ngờ em lại sợ hãi thành như vậy. Sợ hãi đến mức… chỉ biết ngồi co ro mà không nhúc nhích gì nổi.
Cô bé không nói gì cả, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt ngấn nước, môi mấp máy. Có lẽ cô bé đã lạnh, hoặc đã sợ đến mất giọng rồi, dù có cố nói nhưng vẫn không phát ra được âm thanh nào. Anh liếc nhìn cô bé một lượt, mắt to, mặt bẩn, tóc dài hơi quá vai, mặc váy liền mỏng tang. Làn da cô bé vẫn trắng chứ không bẩn như gương mặt, có lẽ vết bẩn đó là dấu nước mũi nước mắt để lại.
Không biết cô nàng này đã ngồi đây bao lâu rồi, anh nghĩ, vậy mà không bị bọn bắt cóc dòm ngó, lớn số thật.
Anh thở dài, vươn tay kéo tay cô bé lên, sau đó nắm bàn tay nhỏ bé kia dẫn đi theo mình. Cô bé không giãy, không phản kháng, thậm chí cũng không ậm ừ tiếng nào. Cả hai đều rất ăn nhịp với nhau, anh đi trước, em theo sau, nhìn vào tựa như một đôi anh trai em gái yêu thương hài hòa.
Con đường về nhà anh hiện ra trước mắt, dốc đồi thoai thoải, hai hàng cây phong xanh mướt hai bên đường, nhưng vì trời đã tối nên màu xanh của lá biến đậm hơn, u tối hơn. Gió lướt qua khiến chúng kêu xào xạc xào xạc. Đèn đường hiu hắt, kéo dài hai cái bóng nhỏ bé trên đất, khung cảnh vắng lặng và rùng rợn.
Anh cảm thấy bàn tay cô bé nắm tay anh ngày một chặt hơn, còn khẽ run run nữa. Nhưng anh không nói gì, không an ủi, chỉ tiếp tục đi. Con dốc không cao, nhưng leo lên cũng hơi cố hết sức, nhất là với người nào đó đã một ngày nay không ăn gì. Nhưng cô bé vẫn bặm môi, mở to mắt tiếp tục bước, không kêu rên một tiếng. Rất tốt, cũng biết không làm phiền đến anh, anh tán dương một câu trong lòng rồi lại tiếp tục cuộc hành trình.
Khi lên đến biệt thự đã hơn mười một giờ đêm. Dọc đường không có bất cứ chiếc xe ô tô nào chạy ngang qua cả. Đây là con đường độc nhất dẫn lên hai căn biệt thự trên đỉnh đồi, nếu ba anh đã đến bệnh viện và phát hiện ra anh không có ở đó, thì ông nhất định sẽ phát động tìm kiếm. Nhưng sự yên ắng của con đường đã chứng minh không có ai biết anh mất tích, cũng không ai quan tâm đến cô bé bên cạnh này.
Anh dẫn cô bé đến trước cổng căn biệt thự đối diện, giật mạnh cánh cổng sắt, hai con chó giữ nhà lập tức nhảy xồ lên sủa inh ỏi. Sau đó anh quay lưng đi về phía nhà mình.
Hai con chó sẽ đánh thức người trong nhà dậy, cô bé đã ổn rồi.
Phải, anh biết cô bé chính là hàng xóm bên cạnh của mình, dù chưa gặp cô bé lần nào, qua chiếc huy hiệu nhỏ đính trên áo. Huy hiệu hình lá phong của tập đoàn Trần thị. Huy hiệu màu đỏ có ánh tím khá đặc biệt. Trần thị là một gia đình thích phân chia cấp bậc. Họ phát cho mỗi nhân viên của mình một chiếc huy hiệu màu xanh lá, huy hiệu sẽ đổi màu mỗi khi họ được thăng một chức, nó tượng trưng cho tập đoàn, cũng là thẻ thông hành của các nhân viên. Huy hiệu đỏ ánh tím là màu sắc riêng biệt của người trong gia đình, chỉ duy những người mang dòng máu nhà họ Trần cao quý mới được đeo. Có lẽ cô bé bị chính những người trong nhà bỏ rơi ở đó, để tăng khả năng sống sót cho cô, họ đeo lên áo cô chiếc huy hiệu, để ai đó hoặc cảnh sát có thể biết đường đưa cô về nhà. Một trò đùa dai ngu xuẩn, anh hừ lạnh.
Anh không kinh động bất cứ người nào, mà bình thản mở khóa cổng bước vào nhà, đi thẳng không một lần quay đầu. Sau lưng anh, tiếng cánh cổng sắt nặng nề vang lên, vậy là cô bé đã có người đón rồi.
Nhưng anh không biết, bóng lưng của anh đã lưu mãi vào mắt cô, vĩnh viễn không phai nhòa.