Theo Đuổi Chim Loan - Thất Tát Nương Tử

Chương 93




Giờ ngọ canh ba, cửa thành phía tây bắc kinh đô hiếm khi mở ra.

Một gã dịch thừa cưỡi khoái mã thừa lúc ban đêm phi nước đại về phía Hoàng Cung.

Cửa cung từ trước đến nay chưa bao giờ mở vào nửa đêm, nhưng vì hắn mà từ từ mở ra, mật báo khẩn cấp trong tay Dịch Thừa đi qua từng tầng từng tầng, cuối cùng truyền đến tay đại nội tổng quản Cao Thiện..

Một đêm đi qua, sắc trời chưa tỏ.

Xe ngựa đậu trước Xuân Vũ Môn càng ngày càng nhiều, quan viên mặc triều phục lần lượt xuống xe, tốp năm tốp ba đi về hướng Kim Loan điện.

Họ nhíu mày thật chặt và thì thầm với nhau, đối với buổi tảo triều sắp bắt đầu thần sắc có chút vi diệu.

Sau khi tất cả quan viên trở về vị trí của mình, nội thị cao giọng hét lớn: “ Hoàng Thượng giá lâm …”

Tất cả quan viên đều quỳ xuống hành lễ.

“ Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn tuế…”

Tạ Thận Tòng mặc long bào minh hoàng sải bước lên ngai vàng ngồi xuống.

“Chúng ái khanh miễn lễ.”

Sau khi mọi người đã đứng dậy, Cao Thiện mặt không chút thay đổi nói:

“Có việc liền tấu, vô sự bãi triều”

Các đại thần trong điện cẩn thận trao đổi ánh mắt, tựa hồ đang chờ đợi cái gì.

Trung Thư Lệnh Trương Chi Trinh tiến lên một bước nói: “Khởi tấu Hoàng Thượng, đêm qua có cấp báo từ Đông Sơn Quỳ huyện.”

“Nói.” Tạ Thận Tòng thản nhiên nói.

“ Quỳ huyện đột nhiên xảy ra một trận lũ quét, làm trôi ra hàng chục chiếc vương miện và mũ phượng, còn có vô số di vật của Thôi Triều, tổng số lên tới hàng chục cân kim ngân có đánh dấu Thôi Triều. Huyện lệnh Quỳ huyện đã sai người phong tỏa ngọn núi, không biết Hoàng Thượng  muốn xử lý như thế nào?”

Không ít ánh mắt rơi vào người Lang Gia Quận Vương đang đứng ở hàng đầu.

Tạ Lan Tư mắt xem mũi mũi nhìn tâm, khuôn mặt bình tĩnh.

“ Chư vị ái khanh nghĩ như thế nào?” Tạ Thận Tòng hỏi.

“Đông Sơn quỳ huyện nằm trên đường chạy trốn về phía nam của hoàng thất Thôi Triều. Vi thần cho rằng, dân gian truyền lưu về bảo tàng tiền triều cũng không phải là không có căn cứ.”

Khi các cận thần lần lượt lên tiếng, Tạ Thận Tòng hơi nhướng mi, ánh mắt rơi vào Tạ Lan Tư đang im lặng.

“Thượng Thư Tả Phó Xạ có ý kiến gì không?”

Tạ Lan Tư chắp tay hành lễ, trên mặt lộ ra vẻ bình thường nói: “Hạ quan cho rằng, tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật. Nếu như lũ quét ở Quỳ Huyện đã khiến đồ vật của tiền triều bị trôi ra, thì Hoàng Thượng nên phái người  tiến đến tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra, còn hơn là để suy đoán của dân chúng càng ngày càng dữ dội, nếu thật sự có di vật từ tiền triều, thì đối với Hoàng Thượng, với Đại Yến mà nói thì đều là chuyện tốt.”

Quần thần tán thành, ngay cả phe của Phượng Vương cũng bày tỏ thái độ ủng hộ.

Nếu thật sự có bảo tàng tiền triều, ai lại không muốn được húp một miếng?

Mặc dù có thể bị hoàng đế lấy mất đầu, nhưng chỉ cần từ trong kẽ ngón tay chảy ra một chút, cũng đủ để bọn hắn ngồi ăn mấy trăm năm rồi.

Ai đi điều tra chuyện này mới là mấu chốt.

“Các ngươi nói, ai có thể đảm đương nhiệm vụ này?” Tạ Thận Tòng nói.

Đảng Phượng Vương lần lượt đứng lên, đề cử người phe mình gánh vác nhiệm vụ quan trọng này.

Kính Vương đã bị giam lỏng trong Tông Nhân Phủ, trên triều đảng của Kính Vương không còn bao nhiêu, những người sống sót giống như chim sợ cành cong, không dám lên tiếng. Còn Tạ Lan Tư thì im lặng, đến nỗi trên triều chỉ còn lại tiếng nói của đảng Phượng Vương.

Tạ Thận Tòng nhìn đám quần thần đang bày mưu tính kế vì Phượng Vương, ánh mắt càng ngày càng lạnh.

Tiền Nghi Vọng đứng ở hàng thứ hai, bước ra chắp tay nói:

“Hoàng Thượng minh giám, chuyện này đại sự, nếu như xử lý không thỏa đáng, có thể sẽ để lại hậu họa liên quan đến bọn phản nghịch. Hoàng thượng nên phái trọng thần tâm phúc của ngài đi điều tra chuyện này.”

“Vậy theo ý kiến của ngươi, nên cử ai đi điều tra?”

“Cao Thiện mặc dù là nội thị, nhưng lại nhạy bén hơn người, kiến thức rộng rãi, được hoàng thượng tín nhiệm, đối với hoàng thất tiền triều cũng có hiểu biết nhất định, vi thần cảm thấy, Cao công công chính là nhân tuyển tốt nhất.”

Cao Thiện mặt không đổi sắc, nhưng Tạ Thận Tòng lại khẽ mỉm cười.

“Thượng Thư nghĩ như thế nào?”

Tạ Lan Tư trả lời: “Hạ quan cũng cho như vậy là tốt nhất.”

“Cao Thiện còn phải hầu hạ trẫm từ trong ra ngoài, trẫm không thể thiếu hắn dù chỉ một ngày. Tuy nhiên, trong lòng trẫm thực sự có một người thích hợp. Đông Sơn An Huyện, Kinh Học Tiến Sĩ Lộc Nguyên Chi học thức uyên bác, làm người ngay thẳng. Trẫm phái hắn và Tả Giám Môn Tướng Quân làm đặc sứ, cùng nhau thẩm tra xử lí việc này.”

Nói một cách dễ hiểu, Tướng quân Tả Giám Môn thực chất là một thái giám.

Phe Phượng Vương thập phần bất bình, còn muốn phản biện, Tạ Thận Tòng giận tái mặt, không vui nói:“Chuyện này trẫm đã quyết, không cần nhiều lời nữa, bãi triều đi! Thượng Thư lưu lại, đến Tử Vi cung gặp trẫm.”

Tạ Thận Tòng hạ lệnh, sắc mặt lạnh lùng sải bước rời khỏi Kim Loan điện, mang theo vô số nội thị cung nữ, bỏ lại một đám quần thần đang hốt hoảng hành lễ.



Những mưa gió trên triều hôm nay cũng đến tai Lệ Tri.

Không chỉ có các phi tần trong hậu cung đang nghị luận về bảo tàng tiền triều có thực sự tồn tại hay không, mà ngay cả các nữ quan trong Cung Chính Ti cũng không thể không xì xào bàn tán về nó.

Trong quan thự, Lệ Tri nghiêm khắc ra lệnh cho mọi người không được nghị luận chuyện chính sự tiền triều, bên ngoài quan thự thì Lệ Tri làm ngơ như không nghe thấy.

Bởi vì nàng chính là người để ý nhất về bảo tàng tiền triều.

Suốt buổi sáng, Lệ Tri đã suy nghĩ về việc Quỳ Huyện có phải là nơi mà vị hoàng đế cuối cùng của tiền triều đã chọn để chôn cất bảo tàng khi ông chạy trốn về phía nam hay không.

Đến nỗi Lệ Tri không nhận ra Tạ Phượng Thiều đang từ  ngự hoa viên phía trước đi tới.

Sau khi nhìn rõ diện mạo của người đó, Lệ Tri không kịp suy nghĩ tại sao hắn lại ôm một chậu hoa, chỉ vô thức cúi đầu hành lễ nhường đường.

Tạ Phượng Thiều dừng lại trước mặt nàng.

Lệ Tri cụp mắt xuống, chỉ thấy vết đất dính trên ống tay áo của hắn.

Tạ Phượng Thiều không chủ động nói chuyện, nàng chỉ có thể thỉnh an trước.

“À, ta rất khỏe.” Tạ Phượng Thiều chần chờ một chút, nói: “Hiện tại ngươi có bận không?”

“Nô tỳ có thể làm gì cho Phượng Vương?”

“Ta vừa đi săn ở Ngọc Sơn trở về, trên núi phát hiện một cây hoa quỳnh nở hoa vào ban ngày, cảm thấy thập phần kỳ lạ quý hiếm… liền nghĩ tới ngươi.”

Chậu hoa trong tay Tạ Phượng Thiều xuất hiện trong tầm mắt của Lệ Tri.

Những chiếc lá mảnh mai, những bông hoa nhỏ màu trắng với các cánh hoa như lông vũ, còn có hương thơm thoang thoảng bất ngờ lấp đầy các giác quan của Lệ Tri.

“… Tặng cho ngươi.” Hắn lúng túng nói.

Lệ Tri kinh ngạc trong lòng, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh.

“Nô tỳ không dám nhận thứ yêu thích của Phượng Vương.” Lệ Tri quỳ gối lễ phép từ chối, “ Di Quý Phi nổi tiếng yêu hoa, chắc hẳn là muốn ngắm nhìn vẻ đẹp của loài hoa này hơn nô tỳ.”

“Mẫu phi có nhiều hoa như vậy, không thiếu một chậu này.” Tạ Phượng Thiều thuyết phục, “Bông hoa này là ta tự mình đào được, cắm vào trong chậu sứ, một đường mang vào cung, ngươi cứ nhận lấy.”

Sau khi nghe xong điều này, Lệ Tri càng không dám nhận nó.

Dọc đường hắn bị vô số người nhìn thấy, nếu như nàng tiếp nhận chậu hoa quỳnh này, chẳng phải là lập tức toàn thành đều biết sao?

“ Tâm ý Phượng Vương nô tỳ cảm kích, hoa này nên tặng cho Di Quý Phi …”

“Ngươi nhận nó!”

“Nô tỳ không dám...”

“Ngươi…”

Trong lúc đẩy qua đẩy lại từ chối, hoa quỳnh đột nhiên rơi thẳng xuống.

Rầm một tiếng, chậu hoa sứ vỡ thành nhiều mảnh, đất bên trong và hoa cùng nhau rơi ra ngoài, đất văng lên giày của Tạ Phượng Thiều và Lệ Tri.

Trái tim Lệ Tri nhảy dựng lên, vội vàng quỳ xuống.

“Phượng Vương thứ tội, nô tỳ …”

“Ngươi vẫn luôn tìm mọi cách để tránh mặt ta.” Giọng Tạ Phượng Thiều căng thẳng, tràn đầy khắc chế, “Tại sao?”

Lệ Tri căn bản không biết tình huống trước đó, không dám tùy tiện trả lời, chỉ có thể cúi đầu im lặng.

Hoa quỳnh trắng đã bị lấm lem bụi đất, nằm giữa hai người.

Nàng bất ngờ bị kéo mạnh khỏi mặt đất.

“Ta không thích ngươi quỳ với ta.” Tạ Phượng Thiều nghiến răng nói.

“…”

“Trước khi ngươi rời khỏi Kinh thành, ta đã phái người đến ngục giam hỏi ngươi có muốn ve sầu thoát xác không, tại sao ngươi không chịu?”

Lệ Tri cuối cùng cũng không kìm được kinh ngạc, ngước mắt lên nhìn Tạ Phượng Thiều.

“Tên cai ngục kia là người của Phượng Vương sao?”

“Những ngày ngươi bị tống vào ngục, ta luôn nghĩ cách cứu ngươi, nhưng ta lúc đó tuổi ta còn nhỏ, không có khả năng thay đổi quyết định của hoàng thượng, chỉ có thể mua chuộc người trong nhà giam của Hình Bộ, muốn tìm một tên tử tù thay thế ngươi trên đường rời kinh.”

Mua chuộc cai ngục Hình Bộ, tráo đổi phạm nhân lưu vong.

Đây là tội tru di cửu tộc.

Cho dù là nhi tử của quý phi, nhưng nếu chuyện này bại lộ, với tính cách tự cao tự đại và đa nghi của hoàng đế, cho dù có thể giữ được danh hiệu Phượng Vương thì đời này cũng sẽ vô duyên với Đông cung.

Mạo hiểm to lớn mà Phượng Vương gặp phải lớn đến mức Lệ Tri bị khiếp sợ nói không nên lời.

Cuộc đối thoại giữa nàng và quản ngục, ngoại trừ hai người các nàng, không có người thứ ba nào biết, lúc đó nàng đang đắm chìm trong sự trả thù của mình, giống như một con nhện trong góc, ẩn nấp trong thế giới của mình, cẩn thận sắp xếp mỗi một kế hoạch trên bước đường rời khỏi kinh đô.

Mai danh ẩn tích, tham sống sợ chết, không phải là điều nàng mong muốn.

Cho nên lúc ấy nàng không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, thậm chí không có cẩn thận xem xét thân phận người sau lưng.

Suốt thời gian qua, nàng đều giữ im lặng, cho đến hôm nay Tạ Phượng Thiều khơi lại chuyện cũ.

“…Tại sao Phượng Vương lại mạo hiểm như vậy vì ta?” Lệ Tri kinh ngạc hỏi.

Trong mắt Tạ Phượng Thiều hiện lên một tia tổn thương.

“… Ngươi thực sự không biết sao?”

Lệ Tri do dự, đang muốn nói chuyện thì sau lưng truyền đến một đoàn tiếng bước chân, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một đạo áo bào màu vàng tươi từ Nguyệt Môn phía sau đi ra.

Đằng sau Tạ Thận Tòng, có Tạ Lan Tư mặc quan phục, cùng với một nhóm cung nhân.

Chậu hoa quỳnh bị bể nát nằm dưới chân hai người, Lệ Tri còn chưa nghĩ ra cách giải thích, chỉ đành hướng Tạ Thận Tòng hành lễ trước.

Tạ Phượng Thiều Nhìn thấy hoàng đế, có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không hoảng hốt.

“ Nhi tử thỉnh an phụ hoàng.” Hắn hành lễ nói.

Tạ Thận Tòng nhìn hai người trước mặt, ánh mắt nhìn chậu hoa quỳnh trên mặt đất, cười nói: “Thật là hiếm lạ, hai người các ngươi tại sao lại ở cùng nhau?”

Theo tôn ti, Lệ Tri đợi Tạ Phượng Thiều nói trước.

“ Nhi tử vào cung thỉnh an mẫu phi, gặp được Lệ Cung Chính nên nói vài câu.” Tạ Phượng Thiều nói.

Lệ Tri nói tiếp theo: “Nô tỳ đi kiểm tra cung ứng cho lãnh cung, đang chuẩn bị quay trở lại Cung Chính Ti thì tình cờ gặp Phượng Vương ở đây.”

“Thật là trùng hợp.” Tạ Thận Tòng nói: “Hoa quỳnh trên mặt đất là có chuyện gì vậy? Chậu hoa này có chút kỳ lạ, sao lại nở vào ban ngày?”

Tạ Phượng Thiều liếc nhìn Lệ Tri và nói: “… Nhi tử hôm nay đi săn ở Ngọc Sơn, khi nhìn thấy bông hoa này cảm thấy kỳ lạ, vì vậy đã đào nó lên và mang nó vào cung, hy vọng phụ hoàng và mẫu phi cũng được nhìn thấy, không nghĩ tới vì vội vàng sơ ý mà khiến nó rơi  xuống đất bể nát.”

“Ngươi có tâm.” Tạ Thận Tòng nói: “Cao Thiện, cho người nhặt hoa quỳnh này lên tìm một chỗ trồng đi. Hay cứ đem nó tới Dao Hoa Cung đi.”

Cao Thiện đáp lời, liền phân phó tiểu thái giám đi.

Lệ Tri lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Tạ Lan Tư trong đám người, hắn không nhìn nàng, mà nhìn cây hoa quỳnh trên mặt đất.

Thần sắc lạnh băng.