Theo Đuổi Chim Loan - Thất Tát Nương Tử

Chương 76




Lúc Lệ Tri trở lại lao ngục Cung Chính Ti, Mã Cung Chính đã đưa bản cung ra và buộc Lộc Yểu đồng ý.

Lộc Yểu bị trói trên giá, người bê bết máu, thần trí có chút mơ hồ, nhưng nàng vẫn nhớ phải nắm thật chặt hai tay lại để Cung Chính Ti không có cơ hội cưỡng ép nàng điểm chỉ nhận tội.

Dưới sự bày mưu đặt kế của Mã Cung Chính, một Ti Chính khác đã cố gắng mở nắm đấm của Lộc Yểu ra.

Lệ Tri bước vào cùng với hai thái giám của Tử Vi cung.

“Ngươi…” Mã Cung Chính thấy nàng quay lại với hai tên thái giám lai giả bất thiện, nhất thời sửng sốt.

Lệ Tri cắt ngang, nói ngay vào điểm chính:

“Mã Cung Chính, Hoàng Thượng đã giao cho ta toàn quyền xử lý vụ án vu cổ ở Tĩnh Lan Các.”

“Lệ Tri, ngươi đây chính là vượt quá quyền hạn của mình!” Một Ti Chính khác tức giận nói.

“ Ý chỉ của hoàng thượng đã xuống, nếu như hai người không có việc gì, không bằng trở về Cung Chính Ti làm nhiệm vụ đi?” Lệ Tri không đổi sắc mặt, mỉm cười nói.

Mã Cung Chính liếc nhìn hai thái giám phía sau Lệ Tri, biết chuyện này đã định trước kết cục, lạnh lùng nói:

“Thôi được, nếu ngươi nhất định muốn nhúng tay vào vũng bùn này, ta chỉ có thể hi vọng ngươi luôn có quý nhân giúp đỡ. Lưu Ti Chính, đi thôi.”

Lưu Ti Chính nặng nề hừ một tiếng, phẫn nộ trừng mắt nhìn Lệ Tri rồi đi theo sau Mã Cung Chính rời khỏi lao ngục của Cung Chính Ti.

Sau khi hai người rời đi, Lệ Tri lập tức cởi trói cho Lộc Yểu khỏi khung gỗ.

Lộc Yểu từ trong mi mắt hơi hé mở nhìn về phía Lệ Tri, cũng không biết nàng có nhận ra Lệ Tri hay không. Lệ Tri vén sợi tóc nhuốm máu của tiểu cô nương ra sau tai, nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ, không sao rồi.”

Sau vài lần lặp lại, Lộc Yểu cuối cùng cũng nhắm mắt lại, có tiếng thở đều đều và yếu ớt vang lên.

Lệ Tri sai người khiêng Lộc Yểu đến một gian phòng sạch sẽ khác, sai một trong hai thái giám đến ngự y viện để mời một vị thái y trở lại, người còn lại được giữ bên cạnh nàng để lập uy.

Thái giám trong Tử Vi cung ai cũng biết mặt. Lệ Tri không cần tốn nhiều sức đã huy động được lực lượng của Cung Chính Ti, hai cung nữ của Tĩnh Lan Các nhanh chóng bị đưa vào ngục.

Lệ Tri giam riêng hai người và thẩm vấn từng người một.

Người đầu tiên được mang đến trước mặt nàng chính là Xuân Mai.

Trong phòng giam chuyên dùng để thẩm vấn chất đầy hình cụ, vết đỏ sẫm bao phủ các vết nứt trên tường và cỏ khô trên mặt đất, mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí.

Cung Chính Ti là cơn ác mộng của tất cả cung nhân.

Trong cung thường lan truyền rằng tất cả thủ pháp tra hỏi của Cung Chính Ti đều được học từ chiếu ngục. Những người đã tiến vào lao ngục của Cung Chính Ti, đừng nghĩ đến việc vẹn toàn ra ngoài.

Nghĩ đến Xuân Mai đã ở trong cung nhiều năm, chắc chắn đã từng nghe qua câu nói này.

Sau khi vào phòng giam, nàng ra vẻ bình tĩnh, nhưng khuôn mặt tái nhợt vẫn không giấu được sự bất an trong lòng.

Lệ Tri mời nàng ta ngồi xuống, không hỏi gì mà chỉ bưng cho nàng ta một ấm trà.

Nàng mỉm cười, thấy Xuân Mai càng ngày càng giống như bị kim châm.

“Lệ Ti Chính là… Không biết ngài muốn hỏi cái gì?” Xuân Mai thăm dò hỏi.

“Uống trà đi.” Lệ Tri cười nói.

Sau khi Xuân Mai uống sạch ấm trà, Lệ Tri liếc nhìn những nén nhang đang cháy bên cạnh nàng ta, sau đó sai cung nhân mang Xuân Mai đi, đổi Xuân Lan vào thay thế.

Căn phòng Xuân Lan đang chờ là do Lệ Tri cố ý chuẩn bị cho nàng ta, phòng giam mà Lộc Yểu vừa bị thẩm vấn xong.

Căn phòng tràn ngập mùi máu tươi đó không tốt tí nào, khi Xuân Lan bước vào, sắc mặt nàng ta tái nhợt, đôi mắt đảo quanh bất an nhìn các loại hình cụ trên tường.

Lệ Tri mời nàng ta ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng giam, thái giám với khuôn mặt lạnh lùng đang đứng sau ghế, Xuân Lan cảm giác như phía trước mình có Sói, còn sau lưng thì có hổ. Nàng ta cố gắng thu nhỏ thân thể của mình lại, không ngừng dùng khóe mắt liếc qua liếc lại Lệ Tri và thái giám Tử Vi cung đằng sau.

Lệ Tri vừa rồi là mời Xuân Mai uống trà, nhưng bây giờ nàng mời Xuân Lan nhìn nàng uống trà.

Nàng nhấc ấm trà đang sôi đặt xuống bàn, chậm rãi rót cho mình một tách trà nóng.

Trà lô bên cạnh còn đang đốt than hồng, trong than còn có một ngọn lửa đỏ rực. Phòng giam lạnh lẽo bị hơi nóng làm bốc lên một mùi máu tanh không biết đã lưu lại bao nhiêu năm.

Thái giám đi mời thái y đã trở lại, Lệ Tri hếch cằm về phía đống lửa than đang cháy. Hắn lấy từ trên tường xuống một miếng sắt, đi về phía bếp lò, chậm rãi xoay tròn.

Dưới sức nóng của lửa, sắt đen dần chuyển sang màu đỏ.

Xuân Lan không thể ngồi yên được nữa, Lệ Tri vẫn bình tĩnh uống trà.

“Lệ Ti Chính … ngài gọi nô tỳ tới, rốt cuộc là muốn hỏi cái gì? Nô tỳ đã nói hết với ngài rồi…” Xuân Lan lo lắng nói.

Hương trà tràn ngập trong miệng Lệ Tri, xua tan đi mùi máu mà nàng ngửi thấy.

Lệ Tri mặc kệ, nhàn nhã nhấp một ngụm trà nóng, sau đó ngước mắt cười nói:

“Chưa hẳn a.”

Khi hoàn cảnh đã đủ đáng sợ, sự im lặng chính là công kích ẩn hình.

Xuân Lan đã mất gần hết ý chí trong quá trình tra hỏi thầm lặng này, khi nàng ta bắt đầu mất đi tỉnh táo, nàng ta sẽ sớm lộ ra sơ hở.

“Lệ Ti Chính có ý gì? Nô tỳ thật sự đã nói hết những gì mình biết…” Xuân Lan nói, “Chẳng lẽ Lệ Ti Chính nghi ngờ nô tỳ nguyền rủa Di Quý Phi? Nô tỳ chỉ là một cung nữ nho nhỏ, không có thù oán gì với Di Quý Phi, lời này nói thế nào cũng không thông!”

“Làm một cung nữ của một phi tử không được sủng ái khó chịu lắm phải không?” Lệ Tri đột nhiên nói.

Xuân Lan sững người, không biết Lệ Tri đột ngột nói điều này là có ý gì.

“Người trong cung đã quen giẫm thấp nâng cao, phi tần không được sủng ái chỉ có thể mặt quần áo mà các phi tần khác không thích, còn ngự thiện phòng đưa món ăn tới cũng chỉ là một ít cơm thừa canh cặn. Làm cung nhân của bọn họ, thì càng không cần phải nói. Bất cứ đi đâu cũng bị khinh bỉ.” Lệ Tri nói tiếp: ” Ta đã xem qua hồ sơ của ngươi, chỉ nửa năm trước, ngươi vẫn còn là người hầu trong Dao Hoa Cung. Từ cung của một quý phi sủng quan lục cung phải chuyển đến nội viện của một Thải Nữ không được sủng, nhân sinh của ngươi cũng thật khắc nghiệt a.”

“Việc đó… vậy thì sao…”

Lệ Tri chậm rãi nói: “Lần trước ta bắt gặp ngươi không ở Tĩnh Lan Các, chính là mới từ Dao Hoa Cung trở về sao?”

“Nô tỳ không biết ngài đang nói gì…” Xuân Lan rõ ràng là hoảng sợ.

Vậy nói về việc ngươi biết đi.” Lệ Tri nói, “Mộc nhân chôn dưới gốc cây rất thú vị, là ngươi tìm được sao?”

“Cái gì…”

“Sinh thần bát tự của Di Quý Phi khắc trên đó là sai đấy.” Lệ Tri nói, “Điều này không thú vị sao? Đã tốn công tốn sức để làm một mộc nhân, nhưng lại không biết sinh thần bát tự của người muốn nguyền rủa. Điều này cũng nói không thông đúng không?”

“Ta, ta làm sao biết được… Việc về mộc nhân, ngài phải hỏi Thải Nữ ấy…”  Xuân Lan lắp bắp.

“Cho nên, ngươi không biết gì về mộc nhân sao?” Lệ Tri hỏi.

“Đương…”

“Sắp chết đến nơi còn ngụy biện!” Lệ Tri đặt mạnh tách trà xuống bàn, cười lạnh nói, “Xuân Mai đã nói rằng nàng ta nghe thấy âm gọt khắc phát ra từ phòng của ngươi vào ban đêm. Người của Cung Chính Ti đang điều tra phòng của ngươi…”

Xuân Lan trừng to mắt.

“Rất sạch sẽ.” Không đợi Xuân Lan thở phào một hơi, Lệ Tri tiếp tục, “Ngoại trừ khe cửa.”

Sắc mặt Xuân Lan ngay lập tức thay đổi.

“Trong hốc dưới cánh cửa, chúng ta tìm thấy dăm gỗ vụn.” Lệ Tri nói, “Vụn gỗ đó giống với mộc nhân chôn dưới đất. Bây giờ, ngươi còn muốn chối cãi sao?” Sắc mặt Xuân Lan như tro tàn, môi run run, muốn giãy giụa lần nữa, nhưng lại phát hiện mình không biết phải nói cái gì.

“Dùng hình đi.” Lệ Tri nói, “Khi ngửi thấy mùi thịt, có lẽ ngươi sẽ muốn mở miệng.”

Tên thái giám cầm thanh sắt nóng trong bếp lò đi về phía Xuân Lan.

“Đừng, đừng… Ta nói… Ta nói…”

Xuân Lan sợ hãi đến mức quỳ xuống đất, liều mạng dập đầu nói..

Lệ Tri kêu thái giám cầm thanh sắt đợi một bên.

“Nô tỳ… Nô tỳ vốn là cung nhân của Dao Hoa Cung. Vì lỡ làm vỡ bình hoa của Di Quý Phi nên bị đuổi về dịch đình. Sau đó, nô tỳ trở thành cung nữ của Lộc Thải Nữ… Lộc Thải Nữ mất Thánh sủng, cả cung đều chế giễu. Bản thân Lộc Thải Nữ không sống tốt nên chúng nô tỳ càng không có một cuộc sống tốt đẹp… Nô tỳ, nô tỳ…chỉ muốn làm chút gì đó để được quay về Dao Hoa Cung…”

“Ý tưởng mà ngươi nghĩ ra là mộc nhân?” Lệ Tri lạnh lùng nói.

“Nô tỳ biết Di Quý Phi không thích Lộc Thải Nữ mới vào cung, cho nên cho rằng chỉ cần diệt trừ Lộc Thải Nữ, liền có thể lấy công chuộc tội trở về Dao Hoa Cung …”

“Di Quý Phi có biết chuyện này không?”

Xuân Lan lắc đầu, cười khổ nói: “Nếu như Di Quý Phi chịu gặp nô tỳ, chịu tha thứ cho nô tỳ… nô tỳ sẽ không làm ra hạ sách này…”

Lệ Tri không dễ dàng tin lời nàng ta, mà là cẩn thận nêu ra nghi vấn, nhiều lần thẩm tra đối chiếu, cuối cùng cũng hiểu được chân tướng sự việc.

Mã Cung Chính đã nhầm tưởng rằng Di Quý Phi là người đứng sau Xuân Lan nên nhất quyết buộc tội Lộc Yểu.

Nhưng thật ra Di Quý Phi không biết gì, việc này chỉ có một mình Xuân Lan thực hiện.

Nếu Lệ Tri không đứng ra, sự thật sẽ vĩnh viễn bị mai táng chung với Lộc Yểu vô tội.

“Lệ Ti Chính, nô tỳ có một chuyện không rõ…” Xuân Lan nói.

“Ngươi nói đi.”

“Trong khe cửa của nô tỳ…thực sự có gỗ vụn sao?”

Lệ Tri không trả lời.

Xuân Lan đã hiểu, sau một lúc, nàng ta tuyệt vọng cười hai tiếng. Đột nhiên nàng ta đứng dậy đâm sầm vào tường!

“Ngăn nàng ta lại!” Lệ Tri giận tái mặt.

Tên thái giám phía sau tay mắt lanh lẹ đã tóm lấy Xuân Lan trước khi nàng ta va vào tường.

Thân thể Xuân Lan mềm nhũn ngã xuống, thái giám thử mũi của nàng ta, ngẩng đầu nói: “Chỉ ngất thôi.”

“ Giam lại, phái người trông chừng cẩn thận.” Lệ Tri nói.

Vụ án vu cổ được đưa ra ánh sáng.

Vì rửa sạch oan khuất trên người của Lộc Thải Nữ  và chấn chỉnh lại cung nhân trong hậu cung, Lệ Tri lập công được phong làm Cung chính ngũ phẩm. Còn Mã Cung Chính và Lưu Ti Chính vì chọn nhẹ sợ nặng, bị một đạo khẩu dụ tịch thu gia sản và trục xuất khỏi cung.

Nghe nói ngày Mã Cung Chính xuất cung đã nhìn cửa cung rất lâu, mắt ngấn lệ. Không giống như Lưu Ti Chính bên cạnh mang theo vẻ mặt phẫn hận, vẻ mặt Mã Cung Chính phiền muộn ngơ ngẩn, quay người không nói lời nào rời khỏi thâm cung, nơi bà đã hao hết tuổi thanh xuân.

Lệ Tri bây giờ đã lên làm Cung Chính, có rất nhiều người muốn lập mối quan hệ với nàng.

Nhãn tuyến của nàng trải rộng khắp hậu cung.

Vô số cung nhân xếp hàng dài chờ tâng bốc nàng. Mặc dù hoàng thân quốc thích cao hơn nàng rất nhiều, nhưng là một cung nhân, Lệ Tri chỉ mất chưa đầy một năm để đạt được thứ hạng cao nhất này.

Trong lòng nàng không có chút vui mừng nào.

Trong bóng tối, có phải vạn vật đều đã được vận mệnh an bài?

Khi Lộc Yểu mới vào cung, nàng đã chọc giận long nhan rồi bị thất sủng.

Sự can thiệp của nàng đã đẩy Lộc Yểu lên đầu sống ngọn gió. Hoàng đế thông cảm cho Lộc Thải Nữ vô tội bị ủy khuất, nên đã đến thăm Lộc Thải Nữ mấy lần, sau một tuần, hắn liền nghỉ ở Tĩnh Lan Các.

Ngày thứ hai, Hoàng đế cực kỳ vui mừng, phong Lộc Yểu thành tứ phẩm mỹ nhân, nhảy lên bốn cấp, chuyển đến trắc điện của Giáng Tuyết Cung.

Mặc dù là trắc điện, nhưng bởi vì chủ vị không có người, nên nàng ấy chính là chủ nhân thực sự của Giáng Tuyết Cung.

Lệ Tri không biết liệu tất cả những gì nàng đã làm, đến tột cùng là cứu Lộc Yểu hay vẫn là làm hại Lộc Yểu.

Bất tri bất giác, nàng đã đứng bên ngoài Giáng Tuyết Cung.

Nàng không bước vào, cũng không biết nên dùng biểu tình gì đối mặt với Lộc Yểu, vừa định xoay người rời đi, cung nữ Xuân Mai của Lộc Yểu đã đi ra.

Xuân Mai cung kính thi lễ với Lệ Tri:

“Lệ Cung Chính, Mỹ Nhân biết ngài ở bên ngoài chờ, cho người đi vào nói chuyện.”

“…”

Bản thân Lệ Tri cũng không biết làm thế nào nàng có thể đi đến giường của Lộc Yểu với đôi chân nặng nề như vậy.

Lộc Yểu tựa hồ đã khôi phục thương thế, mặc y phục hoa lệ, nửa nằm trên giường La Hán, đang vô cùng buồn chán mà mân mê một đĩa nho tím giống như mã não trên bàn ăn.

Thấy Lệ Tri đến, nàng kinh hỉ tươi cười chủ động đưa tay ra.

Lệ Tri không thể không đưa tay ra nắm lấy, Xuân Mai chủ động lấy ra một chiếc ghế đôn để nàng ngồi.

“Ngươi… Nương nương vẫn khỏe chứ?”

“Ta rất khỏe, tại sao ngươi muộn như vậy mới tới thăm ta?” Lộc Yểu cười nói.

Sự vui vẻ của nàng ấy ngoài sức tưởng tượng của Lệ Tri.

“Công việc ở Cung Chính Ti bề bộn, nô tỳ mới nhậm chức còn chưa thu dọn xong, hôm nay mới có cơ hội bái kiến ​​ nương nương…”

“Lệ tỷ tỷ ở trước mặt ta không cần tự xưng nô tỳ, nếu không phải có Lệ tỷ tỷ, ta đã sớm chết rồi, làm sao có thể có ngày hôm nay?”

Lộc Yểu nâng tay áo lụa mềm mại lên, nhìn bộ hoa phục đỏ tươi trên người, cùng với những loại trái cây tinh xảo hiếm thấy trong mùa đông trên bàn ăn, ý vị thâm trường nói.

Ngực Lệ Tri như bị mèo cào, nàng gần như nhịn không được muốn đem chân tướng Lộc Yểu vào cung nói cho nàng ấy biết.

“Nếu không phải tại ta…”

Lộc Yểu nắm chặt tay nàng và ngăn lời nói của nàng lại.

“Tối hôm qua là ta chủ động mời Hoàng thượng sủng hạnh.” Lộc Yểu nói.

“… Tại sao?” Lệ Tri sửng sốt, ngơ ngác hỏi.

Lộc Yểu không có lập tức mở miệng.

Nàng ngước đôi mắt sáng khác thường lên, dường như bất cứ lúc nào cũng lấp lánh nước, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bầu trời ngoài cửa sổ ảm đạm và nhợt nhạt, bị vây khốn bởi những khung cửa sổ vuông vức.

“Khi cung nhân của Di Quý Phi nắm tóc ta, bắt ta quỳ xuống đất hành lễ, ta vừa buồn vừa sợ.” Lộc Yểu nhẹ giọng nói: “Sau đó, khi Mã Cung Chính nghiêm mặt sai người đánh ta, ta bắt đầu phẫn nộ.”

Nàng quay sang, nghiêm túc nhìn Lệ Tri bằng đôi mắt đen thăm thẳm không đáy:

“Bà ta chỉ là một nô tài, tại sao có thể tùy tiện ức hiếp ta?”

Lệ Tri không thể trả lời câu hỏi của nàng.

“Sau nữa, cuối cùng ta cũng hiểu,” Nàng nói, “Trong hậu cung ăn thịt người này, chỉ dựa vào việc trốn trong phòng không gặp người là không sống nổi.”

“Lệ tỷ tỷ, ta muốn sống, không muốn bị đánh nữa…” Lộc Yểu nhỏ giọng nói.

Đối với Lộc Yểu, chỉ một thánh chỉ đã thay đổi cuộc đời nàng.

Nàng vốn là tâm can bảo bối của phụ mẫu, được nhận hết tất cả yêu thương. Nàng từng cho rằng quan hệ nam nữ còn cách nàng rất xa, so với cao sang phú quý, nàng càng thích được nằm trên bãi cỏ lười biến như một con mèo mướp, hay lấy khăn tay vắt qua bát nước, giả làm cầu cho Chức Nữ hơn.

Cho dù đã tiến vào thâm cung, nàng vẫn như đang ở trong mộng, hi vọng một ngày nào đó từ trong mộng tỉnh lại, có thể trở lại thời điểm vô ưu vô lo trước kia.

Tỉnh mộng, nàng vẫn còn ở đây, trong cung điện cao ngất này.

Lộc Yểu ngẩng đầu lên nhìn Lệ Tri với một nụ cười rạng rỡ: “Lệ tỷ tỷ, hóa ra chỉ cần nói một chút lời hay, hoàng thượng sẽ liền trở nên vui vẻ. Chỉ cần nịnh nọt giống như đang nịnh tổ mẫu vậy, mọi chuyện đều theo ý Hoàng Thượng, ngẫu nhiên làm nũng một chút là có thể đạt được Thánh sủng.

“Ta không hối hận chút nào.” Lộc Yểu nói, “Ta chỉ tiếc là ta không chịu nhận ra sớm hơn rằng, chỉ ở yên chờ người khác cứu thì mãi mãi cũng không giải quyết được vấn đề. Lệ tỷ tỷ, ta không quen biết ai, chỉ có ngươi là đối tốt với ta.”

Lệ Tri không nói được lời nào. Nàng sợ mở miệng sẽ không kìm được tiếng nghẹn ngào.

“Phân vị của ta lớn hơn của Lệ tỷ tỷ, từ giờ trở đi, ta sẽ bảo vệ bản thân và bảo hộ tỷ tỷ.” Lộc Yểu cười nói, “Ta đã viết thư cho phụ mẫu rồi, nói cho bọn họ biết ta đã trưởng thành … Họ nhất định sẽ cao hứng cho ta. Mẫu thân luôn nói rằng phụ thân ta đã bận rộn cả đời nhưng vẫn chỉ là một tiểu quan, bây giờ ta đã tứ phẩm rồi, phụ mẫu nhất định sẽ tự hào về ta … Ngươi nói có đúng hay không, Lệ tỷ tỷ? “

Lệ Tri chỉ có thể gật đầu.

Ngoại trừ hành động như một con rối, làm theo những lời tự an ủi của Lộc Yểu ra, nàng không còn cách nào khác tốt hơn.

Nàng không nói được những lời hay, cũng không xứng nói những lời hay.

“Cám ơn ngươi… Lệ tỷ tỷ.” Lộc Yểu nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Lệ Tri, tựa đầu vào vai nàng, nhỏ giọng thì thầm: “Chỉ cần ta không phải một mình… ta sẽ không sợ gì hết.”

Khi Lệ Tri ra khỏi trắc điện, một mặt trời đỏ lãnh đạm treo trên bầu trời.

Ánh hoàng hôn còn sót lại tràn ngập cả sân nhỏ, Những bông hoa mỏng manh được chăm sóc cẩn thận vẫn nở rộ xinh đẹp trong mùa đông lạnh giá.

Xuân Mai đưa Lệ Tri đến cửa Giáng Tuyết  Cung.

Lệ Tri vẫn đứng yên, không rời đi ngay lập tức, Xuân Mai nhìn nàng hơi khó hiểu.

Nàng quay lại, đối mặt với Xuân Mai.

“Tại sao ngươi phải làm chứng giả?” Lệ Tri hỏi.

“… Cung Chính có ý gì?”

Lệ Tri chậm rãi nói: “ Tĩnh Lan Các đã được tu sửa một năm trước, có một bức tường đất ba tấc giữa phòng của ngươi và phòng của Xuân Lan, đừng nói đến tiếng gọt khắc của đồ vật, ngay cả tiếng kéo bàn ghế cũng không thể truyền đến phòng ngươi.”

“Ngươi bịa đặt khẩu cung, để cho ta hoài nghi đến Xuân Lan, là vì cái gì?”

Một lúc lâu sau, Xuân Mai cũng không nói gì.

Lệ Tri kiên nhẫn đợi cho đến khi nàng ta nói.

“ Lệ Cung Chính, tính cả năm nay, nô tỳ đã vào cung được mười một năm.” Xuân Mai cười khổ nói: “Cha mẹ nô tỳ làm ruộng ở nông thôn, muốn bán nô tỳ cho một tên mù lưng gù lấy ba lạng bạc, bởi vì giá trong cung cao hơn nên bọn họ đổi ý, đem nô tỳ đưa vào cung để có tiền cho đệ đệ lấy được vợ tốt.”

“Lúc nô tỳ vào cung lã hạ quyết tâm sẽ trở nên nổi bật. Nô tỳ không muốn ba mươi lăm tuổi bị bắt xuất cung, nô tỳ thà chết cũng không muốn trở về cái nơi đã bán nô tỳ.”

“Nếu Lộc Thải Nữ chết vì vụ án vu cổ, các phi tần khác sẽ cho rằng nô tỳ không may mắn, sẽ bị đưa về dịch đình.” Lệ Tri nói, “Vì vậy, ngươi vội vàng tìm một vật tế thần.”

“Tĩnh Lan Các lớn như vậy, cũng chỉ có ba người, nô tỳ biết không phải mình làm, cũng không phải Thải Nữ làm, vậy chỉ có thể là Xuân Lan.” Xuân Mai nói, “Nếu như Lệ Cung Chính bắt nhầm người, có lẽ sẽ không tâm bình khí hòa giống như bây giờ.”

“Nhưng ngươi vẫn phạm tội ngụy tạo bằng chứng, chỉ đạo hướng điều tra.”

Xuân Mai cười khổ nói: “Nô tỳ nguyện thua cuộc, Lệ Cung Chính bắt ta đi đi.”

“Ta không đến đây để bắt ngươi.” Lệ Tri nói.

Xuân Mai sửng sốt.

“Nếu ngươi trả lời câu hỏi của ta, ta sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra.”

“Câu hỏi gì?” Xuân Mai vội vàng hỏi.

“Vào một ngày của bốn năm trước,” Lệ Tri nói, “Ngươi đã nhìn thấy người gửi phi thư trong mưa sao?”