*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lộc Yểu nhập cung, sơ phong thải nữ.
Là người mới vào cung sau hai năm, lại được Hoàng Đế khâm điểm tên tuổi, lục cung đều mở to mắt chờ xem người được sủng ái nhất hậu cung là Di Quý Phi có thể gặp phải kình địch hay không.
Nhưng không ngờ rằng ngay trong đêm đầu tiên Lộc Thải Nữ thị tẩm đã chọc giận Long Nhan. Nàng bị bọc trong một chiếc chăn gấm đưa trở về.
Khi Lệ Tri nghe chuyện này thì những lời đồn đãi đã lan truyền khắp trong cung.
Lộc Yểu xuất thân thấp hèn, nàng chỉ là nữ nhi của một quan viên bát phẩm ở Bình Châu, nàng mới tới, trong cung không có ai giao hảo với nàng, nhưng sự chê cười thì lại không hề thiếu thốn.
Lệ Tri không tham dự vào cuộc trò chuyện của những người trong cung, thừa dịp thời điểm ra ngoài làm việc, liền đi vào Tĩnh Lan Các nơi Lộc Yểu ở.
Tĩnh Lan Các ở một nơi hẻo lánh, cách Tử Vi cung rất xa, nếu như hoàng đế không nhớ rõ, vậy không thể nghi ngờ đây sẽ trở thành lãnh cung. Nhưng nơi đây cũng có chỗ tốt, đó là cách xa cung điện của Di Quý Phi ngang ngược.
Lệ Tri đứng bên ngoài Tĩnh Lan Các, do dự một lúc, cuối cùng cũng bước vào.
Trong khoảng sân đổ nát, cỏ dại mọc đầy, gạch ngói vỡ đầy các góc, tạo nên một khung cảnh hoang tàn.
Ngoại trừ Di Quý Phi tự mình giành được thịnh sủng, hay Diệc Hoặc Tĩnh tiệp dư xuất thân cao quý, dù không được sủng ái cũng có thể sống thoải mái ra, thì trong hậu cung này có bao nhiêu nữ tử có thể sống thoải mái?
Nữ tử không được sủng lại không có thế, thậm chí phải lấy lòng những tên hoạn quan mới có thể có một bữa ăn ngon.
Một người thực sự yêu thương nữ nhi của mình, sẽ không nguyện ý đưa nữ nhi của mình đến một nơi như vậy.
Nghe nói, ngày Lộc Yểu nhập cung, phụ mẫu nàng ôm kiệu khóc một đường, loạng choạng đưa đến cổng thành, nếu như Mẫu Đơn sứ không cưỡng ép đuổi đi, bọn họ sẽ tiếp tục đưa tiễn ra ngoài thành.
Lộc Yểu có phụ mẫu hết mực yêu thương nàng ấy, lẽ ra nàng ấy có thể có một cuộc sống bình thường hạnh phúc.
Chính nàng, chính nàng đã đâm lưỡi kiếm định mệnh vào cuộc đời của một thiếu nữ ngây thơ vô tội.
Chẳng lẽ nàng không nên chịu trách nhiệm cho việc này sao?
Nhưng nàng có tư cách gì để chịu trách nhiệm cho việc này?
Bước chân của Lệ Tri dừng lại trong viện, trong phòng loáng thoáng truyền đến tiếng khóc yếu ớt, tiếng khóc này khiến nàng cảm thấy như bị mèo cào vào ngực.
Áy náy nặng nề khiến nàng thở không ra hơi, nàng không còn mặt mũi nào đối mặt với Lộc Yểu trong phòng, xoay người đi ra ngoài, vừa lúc gặp được cung nữ của Lộc Yểu đang ăn hạt dưa, nhàn nhã đi vào trong viện.
Nhìn thấy người của Cung Chính Ti ở đây, cung nữ bị dọa cho sợ hãi, sắc mặt trắng bệch.
Mỗi phi tần khi vào cung sẽ được phân phối một cung nữ, theo phẩm giai tăng lên, số lượng và chất lượng của cung nhân cũng sẽ tăng lên.
Lệ Tri mặt không chút thay đổi đi qua nàng: “Ra ngoài.”
Cung nữ chân tay luống cuống, nơm nớp lo sợ đi theo nàng ra ngoài.
Lệ Tri không muốn Lộc Yểu biết về sự tồn tại của nàng, vì vậy nàng cố ý đi ra ngoài Tĩnh Lan Các, sau đó dừng lại nghiêm nghị nhìn cung nữ phạm sai.
“Chủ tử ở trong phòng khóc, ngươi ở bên ngoài ăn hạt dưa, đây là cung quy mà giáo dưỡng ma ma dạy ngươi khi vào cung sao?”
“Nô tỳ sai rồi, xin cô cô đừng phạt ta…”
Cung nữ sợ tới mức mặt không còn chút máu.
Cung Chính Ti, đó là nơi mà tất cả các cung nhân đều tránh xa, giống như triều thần sợ chiếu ngục, cung nhân sợ Cung Chính Ti, đó là bản năng khắc sâu trong xương của họ.
Lệ Tri thậm chí không cần uy hiếp, cung nữ đã sợ đến run lẩy bẩy.
“Lộc Thải Nữ là Tần phi bát phẩm được Hoàng Thượng tự tay tuyển chọn. Dù gì cũng không phải là người mà một cung nữ không có phẩm cấp như ngươi có thể khinh mạn. Nếu để ta phát hiện ngươi bất kính với Thải Nữ một lần nữa.” Lệ Tri lạnh lùng nói, “Ta chỉ có thể đem ngươi trả lại dịch đình, hỏi xem giáo dưỡng ma ma đã dạy cung quy cho ngươi như thế nào.”
Cung nữ tái mặt, thề thốt không bao giờ tái phạm.
“Liên Tử, ngươi ở bên ngoài sao?” Trong viện truyền đến một âm thanh non nớt, tựa hồ Lộc Yểu phát hiện bên ngoài có người nói chuyện.
Lệ Tri liếc nhìn cung nữ cảnh cáo:
“Vào đi… Không cần nói ta tới đây.”
Cung nữ không dám trái lời, hành lễ rồi vội vàng đi vào trong viện.
“Liên Tử, ngươi đang nói chuyện với ai ở bên ngoài vậy?”
“A, Thải Nữ nghe lầm rồi, là nô tỳ đang hát thôi. Sao Thải Nữ lại ra khỏi phòng?”
“Ta muốn uống nước…”
Cung nữ thất kinh nói: “Thải Nữ, đừng nhúc nhích, để nô tỳ lấy cho!”
Lệ Tri ở bên ngoài nghe ngóng một hồi, xác định cung nữ này trong thời gian ngắn sẽ không dám làm bậy, liền xoay người rời khỏi Tĩnh Lan Các.
Chọc giận Long Nhan, có lẽ là một chuyện tốt.
Ít nhất trong một thời gian ngắn, Tạ Thận Tòng sẽ không tìm nàng ấy thị tẩm.
Tuy rằng phi tần thất sủng rất khó sống trong hậu cung, nhưng có nàng che chở, biết đâu lại là một loại bình yên ổn định.
Lệ Tri hy vọng rằng sự bình yên này có thể kéo dài lâu hơn.
…
Phượng Vương Phủ, Thiên Bộ Đình.
Tạ Phượng Thiều nới lỏng tay phải, mũi tên bắn ra như sao băng, nhắm thẳng vào hoàng tâm.
“Phượng Vương tiễn thuật cao siêu, ta cam bái hạ phong.” Tạ Lan Tư cười nói.
“Đừng nhận thua trước, lên rồi hãy nói.” Tạ Phượng Thiều nói rồi ném trường cung trong tay cho Tạ Lan Tư.
Tạ Lan Tư bắt lấy trường cung, lấy một mũi tên dài từ người hầu của Phượng Vương Phủ và đặt nó lên cây cung.
Mũi tên xé gió bay đi, nhưng mũi tên này của Tạ Lan Tư chỉ trúng rìa hoàng tâm.
“Đáng tiếc.” Tạ Phượng Thiều nhìn mũi tên đang run rẩy.
Tạ Lan Tư cười không nói gì.
“Đi thôi, trở về phòng khách uống một chén trà. Mấy ngày trước Phụ hoàng vừa mới thưởng cho ta đại hồng bào tốt nhất.” Tạ Phượng Thiều nói.
Những lời này nếu là do mẫu phi Di Quý Phi nói ra, nhất định là muốn khoe khoang thịnh sủng mênh mông cuồn cuộn của mình, nhưng khi Tạ Phượng Thiều nói ra, đó lại là một thiếu niên khoái ngôn khoái ngữ, không có tâm kế.
Theo quan điểm của Tạ Lan Tư, hắn thẳng thắn không giống như một hoàng tử.
Đây là một chuyện tốt với Tạ Lan Tư.
Đã có sự xa lánh và công kích của Tạ Kính Đàn, Tạ Lan Tư thuận thế đảo hướng nhập vào trận doanh của Tạ Phượng Thiều. Tạ Phượng Thiều không nghi ngờ gì về thành ý của hắn, dễ dàng tiếp nhận hắn.
Để điều tra ra kẻ tung tin đồn ở kinh đô và hoàng cung cần rất nhiều nhân lực, Tạ Lan Tư không phải không có nhân lực, nhưng người có thể vạch trần sự thật lại không nhiều.
Việc một Lang Gia Quận Vương không quen thuộc với địa phương tìm ra độc thủ đã tung tin đồn thất thiệt sẽ kém thuyết phục hơn nhiều so với việc Phượng Vương, người được hoàng đế vô cùng sủng ái, xuất lực giúp hắn tìm ra.
Lần này Tạ Lan Tư đến cửa bái phỏng là vì mục đích này.
Nhưng Tạ Phượng Thiều lại tâm huyết dâng trào, cứ khăng khăng muốn tỷ thí bắn tên với hắn trong vương phủ.
“Khi còn ở Minh Nguyệt Tháp, mỗi ngày ngươi làm cái gì?” Tạ Phượng Thiều vừa đi về phía phòng khách vừa hỏi.
Tạ Lan Tư đối với câu hỏi như vậy cũng không có gì lạ. Đối với Minh Nguyệt Tháp cũng có không ít người tò mò, ai nấy cũng đều kinh ngạc vì hắn có thể từ địa ngục như vậy đi trở về.
Họ không hề biết rằng bản thân Minh Nguyệt Tháp là một nơi mộng ảo Tiên cảnh.
“Không có gì, lúc mới đến Minh Nguyệt Tháp, ta dưỡng bệnh ở Đô Hộ phủ. Sau khi khỏi bệnh, liền đến mã tràng trên thảo nguyên để nuôi ngựa.” Tạ Lan Tư nói, ” Mỗi ngày ta đều làm theo yêu cầu của quản sự, mang ngựa đến quặng mỏ hoặc binh doanh”
“Ngươi có quen Lệ cô nương không?”
Tạ Lan Tư dừng bước.
Khi Tạ Phượng Thiều nhìn hắn, hắn đã khôi phục lại bước đi bình thường, mỉm cười:
“Phượng Vương đang nói đến Lệ cô nương nào?” “Là người lớn.” Tạ Phượng Thiều hoàn toàn không phát hiện ra sự khác thường của hắn, “ Lệ Tri, Lệ cô nương, ngươi quen nàng sao?”
“Kề vai chiến đấu, đương nhiên quen biết.” Tạ Lan Tư nói, “Tại sao Phượng Vương đột nhiên lại hỏi Lệ cô nương?”
“Trước kia có vài lần gặp mặt.” Tạ Phượng Thiều nói.
Tạ Lan Tư nhận thấy rằng có rất nhiều sự che giấu trong câu nói này.
Sự thật có lẽ không đơn giản như vậy.
“Nếu không phải vì Lệ Thị phát sinh biến hóa lớn, hôm nay bà mối có lẽ đã san bằng ngưỡng cửa của Lệ Phủ.” Tạ Lan Tư chỉ ra.
“Con không dạy lỗi của cha, nhưng lỗi của cha không liên quan gì đến con.” Tạ Phượng Thiều giận tái mặt, “Nếu không phải Lệ Kiều Niên đại nghịch bất đạo, thì người Lệ Gia đã không phải chịu khổ nhiều như vậy.”
“Phượng Vương tựa hồ có chút bất bình với Lệ Kiều Niên?”
“Ta chỉ cảm thấy thương tiếc cho những người vô tội bị liên lụy mà thôi.”
Phượng Vương tránh nặng tìm nhẹ nói.
Đến tột cùng là thương tiếc cho người vô tội bị liên lụy, hay là thương tiếc cho Lệ Tri vô tội bị liên lụy.
Trong lòng Tạ Lan Tư đã nắm chắc.
Cùng ngày, hắn rời khỏi Phượng Vương phủ, xe ngựa vòng quanh thành vài vòng, vứt bỏ những cái đuôi theo sau, tiến vào phố nhỏ Hồ Lô.
Lệ Tri tan trực về nhà, thì trông thấy Tạ Lan Tư đang ngồi trong phòng ngủ của nàng, bình tĩnh uống trà.
Mặc dù nhìn hắn giống như bình thường, nhưng Lệ Tri theo bản năng phát giác được một chút nguy hiểm.
Nàng đi đến phía sau Tạ Lan Tư, cúi xuống cổ hắn và nói vào tai hắn thân mật hơn bình thường.
“A Lý, ngài chờ ta sao?”
“Ta ở nhà nàng, không phải chờ nàng, chẳng lẻ là chờ Hắc Hỏa?” Tạ Lan Tư lành lạnh nói.
Vừa nghe giọng điệu quái gở này, Lệ Tri biết rằng trong lòng của hắn đang kìm nén sự không vui.
Sự không vui này chắc chắn có liên quan đến bản thân nàng.
“Ai ở bên ngoài đã chọc giận ngài?” Lệ Tri cười nói: “Chẳng lẽ là điều tra không tốt sao?”
Tạ Lan Tư nhìn vào mắt nàng, tránh trả lời.
” Ta đói rồi.”
“Ta sẽ cho hạ nhân chuẩn bị bữa tối…”
Tạ Lan Tư nhìn thẳng vào nàng: “Nàng đã nói, trù nghệ của nàng rất tốt.”
Thời điểm bị lưu vong Lệ Tri đã nói điều này. Tạ Lan Tư vừa nói ra, nàng liền nhớ.
“Vậy thì ăn sủi cảo đi, nước chấm sủi cảo ta làm, ai ăn cũng khen ngon.”
Lệ Tri quay người đi đến phòng bếp nhỏ ở đông khóa viện, Tạ Lan Tư giống như một cái đuôi cá chép sáng màu, chậm rãi đi sau lưng.
Sau khi thuyết phục Gia Tuệ muốn giúp đỡ rời đi, Lệ Tri tự mình nhóm lửa.
Là một thứ nữ không được sủng ái, nàng thường phải tự mình làm nếu muốn no bụng.
Loại chuyện nhóm lửa nhỏ nhặt này, đối với nàng mà nói chỉ đơn giản như một bữa ăn.
Đông chí vừa qua không lâu, trong nhà vẫn còn rất nhiều sủi cảo làm sẵn, Lệ Tri đổ mười mấy cái sủi cảo sống trắng trắng mập mập vào nồi, bọn chúng liền trở nên mềm thơm.
Dưới ánh mắt mong đợi của Lệ Tri, Tạ Lan Tư gắp một cái sủi cảo, nhúng nhẹ vào đĩa nước chấm rồi cho vào miệng.
“Thế nào?”
Tạ Lan Tư dè dặt gật đầu.
” Không tồi.”
Hắn đưa cho nàng chiếc đũa dài trên tay.
“Nàng cũng ăn đi.”
“Thôi, ta vừa mới chạm vào củi lửa, còn chưa tắm rửa…”
Lệ Tri còn chưa nói xong, Tạ Lan Tư đã gắp một cái sủi cảo nhúng vào nước chấm rồi đưa về phía nàng.
“A…” Hắn nói.
“A…” Lệ Tri không tự chủ được há miệng.
Cái sủi cảo mũm mĩm rơi vào miệng nàng, dưới ánh mắt của Tạ Lan Tư, nàng không chút do dự khen ngợi: “Sủi cảo mà A Lý đút cho ta ăn ngon hơn bình thường rất nhiều.”
” Vậy ăn nhiều một chút.”
Tạ Lan Tư cũng không chút keo kiệt mà gắp sủi cảo đút cho nàng, thẳng đến khi nàng xin ngưng mới thôi.
Ngươi đút ta một cái, ta đút ngươi một cái, một bàn sủi cảo rất nhanh đã thấy đáy.
“Đã lâu không trở lại kinh đô, nàng có gặp lại bằng hữu cũ không?” Tạ Lan Tư giống như vô tình hỏi.
“Bằng hữu?” Lệ Tri sững sờ, “Ngài là nói khuê trung sao?”
” Nam nữ đều tính.”
“A Lý đang chế giễu ta sao?” Lệ Tri cười khổ, “ Chủ mẫu sẽ không mang theo một thứ nữ như ta đi thăm người thân bạn bè, còn những đích nữ đến Lệ Phủ lại càng không muốn giao hảo với một thứ nữ. Nếu nói hảo hữu, ta chỉ có mấy người tỷ muội trong nhà thôi.”
“Nhưng ta nghe nói, ” Tạ Lan Tư thần sắc vi diệu, ánh mắt dò xét nhìn Lệ Tri, “ Lệ Kiều Niên định đưa nàng vào cung, ngày thường cố ý bảo Vương Thị đi ra ngoài thì mang nàng đi cùng.”
Trái tim của Lệ Tri đập lỡ một nhịp.
Sơ hở.
Nàng phải sửa chữa những sơ hở này ngay lập tức, nếu không một lời nói dối sẽ dẫn đến một lời nói dối khác, ngọn lửa cuối cùng sẽ đốt cháy tờ giấy bọc.
“Chủ mẫu không thích ta, đối với mệnh lệnh của phụ thân, cũng chỉ là bằng mặt không bằng lòng mà thôi. Mỗi khi ra ngoài, ta bị đối xử như một con rối. Làm sao ta có thể thực sự kết bạn?” Lệ Tri nói.
Nàng không biết liệu những lời này có chiếm được lòng tin của Tạ Lan Tư hay không, giống như Tạ Lan Tư không thể biết được những điều nàng nói với hắn điều nào là thật, điều nào là giả.
Lý trí của hắn rõ ràng đã quyết định tin nàng, nhưng bản năng của hắn đang nhắc nhở rằng hình ảnh thuần khiết mà nàng dành riêng cho hắn có một điều gì đó bất hòa.
Ngày hôm sau, Tạ Lan Tư mang theo những nhân thủ do Phượng Vương Phủ cung cấp, nhanh chóng mở cuộc điều tra, không kiêng nể mà bắt giữ những kẻ tung tin đồn thất thiệt trên khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Lời đồn đãi luôn luôn có nguồn góc, lần theo manh mối, trong ngục Đại Lý Tự đã có thêm một số người khả nghi.
Đối với những tên lưu manh rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt này, Tạ Lan Tư đã đích thân dụng hình tra tấn.
Lần trước lúc thẩm vấn giáo thư tiên sinh, hắn đã xem các kỹ xảo dụng hình thuần thục của Cao Thiện, thu hoạch được rất nhiều, vừa vặn thí nghiệm một phen.
Kỳ thật hắn đã biết rõ ai là người đứng đằng sau và ai là người thực hiện, nhưng hắn biết vẫn chưa đủ, hắn còn cần chứng cớ để cho Hoàng Đế xem.
Mọi người thường không tò mò về những gì họ đã biết.
Mặc dù phạm nhân đang la hét thảm thiết, nhưng Tạ Lan Tư đã thần du thiên ngoại, trở về mùi thơm sủi cảo đêm qua.
Đêm qua, hắn vẫn chưa hỏi được những gì hắn muốn hỏi.
Vẫn chưa biết được giữa Phượng Vương và Lệ Tri cuối cùng là có duyên phận gì.
Hắn ngắm nàng nghiêng đầu mỉm cười khó hiểu, giống như đang hỏi tại sao hắn lại hỏi như vậy, lần đầu tiên hắn cảm thấy có thứ gì đó mất kiểm soát.
Hắn không thể tin, nhưng rồi lại không muốn hoài nghi.
Hắn không cách nào rời đi, nhưng rồi lại không muốn hãm sâu vào.
Thế giới rộng lớn như vậy, nhưng hắn lại hy vọng trong mắt của nàng chỉ có thân ảnh của một mình hắn.
Trước đây hắn chưa bao giờ nghĩ tới, một ngày nào đó ánh mắt của Lệ Tri sẽ rơi trên thân người khác.
Nhưng giờ nghĩ lại thì…
Sách tín đao(*) bằng ngọc bích trong tay Tạ Lan Tư đột nhiên đâm mạnh vào ngực của phạm nhân, có lẽ nghĩ rằng Tạ Lan Tư sẽ nổi điên muốn moi tim hắn ra, nên tên phạm nhân bị trói trên cây thập tự giá sợ hãi kêu lên một tiếng kinh hoàng.
“A, ta không chú ý.” Tạ Lan Tư rút sách tín đao ra, cười nói: “Thực có lỗi.”
(*)Sách tín đao: dụng cụ mở thư thường giống như con dao.
Phạm nhân nước mắt giàn giụa, bật khóc.
” Ta nói… Ta nói…”
Tạ Lan Tư nhìn chữ Lệ bất tri bất giác đã khắc trên ngực phạm nhân đến xuất thần, lâm vào trầm tư.
Một lúc sau, hắn bước đến chậu than và lấy thanh sắt đỏ thẫm ra.
Phạm nhân toàn thân run rẩy, trên mặt tràn đầy tuyệt vọng: “Đừng, đừng, ta nói! Ta nói hết! Có người thu mua chúng ta, chính là ….a a a!”
Trong phòng giam tối tăm và ẩm thấp, có tiếng thịt nướng xì xèo.
Tạ Lan Tư xắn tay áo lên, mặt không biểu tình đứng trong phòng giam nhuốm máu, trong tay là thanh sắt đang ấn mạnh vào lồng ngực của phạm nhân đang kêu thảm thiết.
Màu đỏ thẫm đốt cháy trái tim đang sôi trào của hắn.
Lệ Tri chỉ có thể thuộc về hắn.
Sách tín đao