“Nàng có bản lãnh thì làm ta kiếp này cũng như kiếp trước, đều không thoát khỏi đoạn tơ hồng của nàng đi.”
Hừ, ta là rất có bản lãnh nga!
Theo đuổi Hiên Trì...Ta đem vấn đề này cẩn thận suy nghĩ...Phiến Vũ ta dung mạo có thể thanh xuân tươi trẻ, nhưng tâm hôn đích thị là lão lão mười mấy vạn tuổi rồi, chẳng lẽ lại ngày ngày đứng trước mặt y, lảm nhảm ta yêu chàng, ta thích ngắm chàng, ôm ôm ấp ấp, dính chặt như keo, nửa bước không rời...Nghĩ mà xanh mặt. Da mặt ta không mỏng, nhưng cũng không tới mức độ yêu chết đi sống lại kia. Hừm, phải làm thế nào mới ổn đây?
Ta ngồi ngây ngốc cả ngày trời, rốt cuộc cũng nghĩ ra bước đầu tiên của kế hoạch.
Chuyện là hai vạn năm qua ta không ở bên cạnh Hiên Trì, y lại nổi bật như vậy, đánh chết ta cũng không tin hoa thơm không dẫn dụ ong bướm. Điển hình như mấy vị tiên tử hôm trước, dung mạo cũng khá, lại có tâm tư với y. Cho nên, trước nhất cần dẹp bỏ phường oanh yến kia đã.
Nghĩ là làm, ta lấy cớ muốn ở lại Cửu Trùng Thiên thăm thú, thay đổi không khí, tìm kiếm niềm vui, Thiên đế liền sắp xếp cho ta ở điện Thừa Nguyên, gần cung Điệp An của Trích Nhạc. Cũng tốt, ta có thể dựa vào cái miệng của Trích Nhạc, moi ra tin tức về Hiên Trì những năm qua, lại thuận tiện bám đuôi hắn tới thăm Hiên Trì. Chính là một mũi tên trúng hai con chim, lại được tặng thêm một phần lợi lộc!
Ta bám dính Trích Nhạc một buổi chiều, thu hoạch được không ít.
Hiên Trì quả nhiên là một bông hoa tốt, còn là hoa tốt trong số hoa tốt. Tiên nhân trên Cửu Trùng Thiên, hoặc là nữ nhân, hoặc là nam nhân có khuynh hướng đặc biệt, đều ái mộ Hiên Trì. Có người ái mộ dung mạo phi phàm, có người say mê khí chất, có người yêu thương giọng nói, có người thần tượng tiếng đàn...thậm chí tới cả cách buộc tóc cũng có người yêu thích. Trích Nhạc còn bảo:
“-Phu quân của Thượng thần sức phòng thủ cũng thật cao. Điển Hy Tiên tử bế nguyệt tu hoa theo đuổi hắn trăm năm, hắn cũng không có để vào mắt, lại dứt khoát từ chối. Tiểu bối trộm nghĩ hắn có phải cũng là khuynh hướng đặc biệt không?”
“-Ngài thử xem là biết, trước mặt Hiên Trì thoát y ra, hắn không đem ngài đạp ra ngoài thì chính là có khuynh hướng đặc biệt.”
“-À, ta sẽ thiến hắn!”
Hiên Trì nhàn nhạt buông một câu. Ta sặc trà. Chết tiệt! Càng ngày càng vô sỉ!
------------------------Phân cách tuyến huyền thoại----------------------
Ta sau khi nghiên cứu kỹ càng quyển sách “Chân tình chi luyến” của Nguyệt Lão, thấm thía ba mươi câu chuyện tình ‘nữ theo đuổi nam’ của nữ tử phàm trần, đúc kết lại thành một hình tượng mẫu mực:
Phàm là nữ theo đuổi nam, nội tâm phải cứng rắn, tác phong tấn công nam tử phải nhanh-gọn-chắc, cần áp dụng điêu luyện bốn bí kíp “Lạt mềm buộc chặt” “Như gần như xa” “Mỹ nhân kế” “Chai mặt kế”. Ngoài ra cần thông thạo hình tượng “Tiểu bạch thỏ” và hình tượng “Yêu hồ mị hoặc”.
Ai nha, tóm tắt thì đơn giản quá. Phiến Vũ ta kinh nghiệm theo đuổi nam tử bằng không, dù thọ cao thì phương diện tình cảm nam nữ có khi còn yếu kém hơn mấy cô nương bây giờ. Có chút nhức đầu đây! Hừm, xem ra, ta chỉ có thủ đoạn “Như gần như xa” là áp dụng được!
Như gần như xa...
Ta cố tình theo Trích Nhạc tới cung Thiên Tỏa của Hiên Trì, lý do vô cùng khéo léo:
“-Nghe nói Thiên Tỏa cung của chàng cảnh vật đặc sắc, không tới một lần sẽ hối hận, hôm nay ta tiện đường theo Trích Nhạc tới thăm thú một chút, chàng có nhã hứng dẫn ta đi dạo không?”
Hiên Trì phong độ cười nhẹ. Ta vô cùng cao hứng, không thèm so đo với Trích Nhạc đang bĩu môi khinh bỉ sau lưng. Hừ, bản Thượng thần không thèm làm quân tử nữa, cảm giác làm tiểu nhân thật không tồi!
Ta sóng vai bước theo Hiên Trì, bày ra bộ dáng dịu dàng hiền thục, nhấc chân nhấc tay đều có phong phạm thục nữ đoan trang, trái ngược hoàn toàn với nội tâm bát nháo đang kêu gào: Dẹp đi. Ngươi không phải muốn chà đạp y sao? Giả bộ làm cái gì???. Thôi đi. Bản thượng thần kiềm chế được!
Ta cứ thế luẩn quẩn quanh Hiên Trì bảy ngày liền, không ngày nào không gặp. Sau đó liền lặn mất tăm mất tích, ngoan ngoãn tới Nguyệt Duyên Điện của Nguyệt Lão đọc “Tình sử”.
Hai ngày sau, Hiên Trì cuối cùng cũng tới tìm ta.
Ta vui, rất vui, rất rất vui. Ngoài mặt vẫn duy trì như cũ điềm đạm bình tĩnh. Nhẹ giọng hỏi:
“-Chàng tới hệt như gió xuân, không biết tìm ta có việc gì?”
Đôi mắt lưu ly của Hiên Trì sáng rõ, thản nhiên bảo:
“-Bỗng dưng nhớ tới nàng thôi...”
Tức thì gò má ta phiếm hồng, sóng mắt nhu hòa như nước, giả bộ ngại ngùng hỏi:
“-Chàng nói nhớ ta ư? Chàng đang đùa phải không?”
“-Ừ. Nói nhớ nàng thì chính là nhớ nàng. Nghiêm túc đấy!”
Ta lơ là cảnh giác, không phát hiện một tia giảo hoạt trong mắt Hiên Trì. Liền mím môi nói:
“-Ta không tin. Chàng sao có thể nhớ ta được!”
Y tức khắc cười lớn, mắt hoa đào híp lại, vỗ vỗ vai ta, vờ như an ủi:
“-Ừ. Mấy hôm trước nàng tới nhà ta, chăm sóc Thiên khuyển tốt quá, mấy hôm nay lại không tới nữa, nó rất nhớ nàng!”
Cơ mặt ta cứng đờ, khóe miệng giật giật. Căm phẫn, chính là vô cùng vô cùng căm phẫn:
“-Không phải chàng nhớ ta mới tới ư?”
“-Hóa ra Phiến Vũ còn thích tự mình đa tình sao?”
Khóe môi y treo tiếu ý hoan hoan hỉ hỉ. Ta tức tới bốc hỏa!
‘Tự mình đa tình...’ Hay cho câu tự mình đa tình. AAAAAAAAAAAAAA! Ta cư nhiên lại bị đem ra đùa giỡn. Ta không can tâm!!!!!