"Vậy tại sao không nói cho em từ đầu?" "Chân tướng" như vậy khiến An
Tiểu Ly rất vui mừng thỏa mãn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng hừng hồng.
Trần Ngộ Bạch chần chừ một lát, lại bần thần mãi không trả lời. Bát canh đã bị anh uống thấy đáy.
"Trần Ngộ Bạch?" An Tiểu Ly nóng lòng thúc giục, thế nhưng anh vẫn lặng yên.
"Tiểu Bạch?" Giọng nói của cô đã mang vẻ đùa cợt tự đắc.
Cui cùng Trần Ngộ Bạch thẹn quá hóa giận, đưa tay đẩy bát canh gà tới
trước mặt cô, nhướng mày ni lạnh lùng: "Khi ăn khng nói chuyện!"
An Tiu Ly bị anh mắng quen rồi, lề mề vơ lấy tha uống canh, nhưng lại
không cảm thấy mùi vị gì. Rõ ràng là anh đang thổ lộ chân thành, hung
hăng gì chứ!
"Đừng tưởng rằng tỏ vẻ đáng thương là em có thể
tha thứ cho anh!" Cô bắt chước vẻ tàn khốc của anh, "Là anh cần em, em
không cần anh như vậy. Anh không nói rõ đừng cho rằng chuyện em và anh
đã xong rồi."
Trần Ngộ Bạch cố gắng nuốt ngụm canh ngậm trong
miệng, nghẹn tới mức gần nội thương, lườm cô đầy căm hận. Định nói hai
câu tàn nhẫn để trêu tức cô nhưng nhìn dáng vẻ sưng sỉa ngốc nghếch của
cô, chút tức giận liền biến mất.
Cả đêm An Tiểu Ly ngủ không
yên giấc, cảm thấy cánh cửa phòng khách mở ra, một bóng dáng không được
tự nhiên đi vào, dịu dàng ôm lấy cô. . . . . .
. . . . . .
Sau nửa đêm Tần Tang mới tỉnh lại, ánh mắt mơ màng nhìn lên trần nhà.
Cho đến khi Lý Vi Nhiên gục bên giường đau lưng đứng lên hoạt động mới
phát hiện ra cô đã tỉnh.
"Tang Tang. . . . . ." Lý Vi Nhiên
khàn giọng gọi cô, kích động mà lo lắng. Cô chậm rãi quay mặt lại, chỉ
hỏi anh một câu nhưng lại làm trái tim anh tan nát.
"Ai nổ súng vậy?"
Nếu như thật sự yêu thương sâu sắc, càng hiểu nhau, e rằng chỉ có một
cơ hội nhỏ nhoi để khiến em tổn thương, anh sẽ càng căm thù đến xương
tủy.
Nếu như thật sự yêu thương sâu sắc, càng hiểu nhau, anh cần gì dùng những thủ đoạn kia, chúng ta vẫn là của nhau,
không ai có thể cướp đi, càng không có kẻ nào khiến anh phải đối phó.
Nếu như thật sự yêu thương sâu sắc, càng hiểu nhau, nghi ngờ như vậy, làm người ta đau lòng đến nhường nào.
hẳng vào nhau mấy giây rồi anh chậm rãi quay mặt đi, bàn tay nắm tay cô thật chặt cũng buông ra.
"Vi Nhiên. . . . . ." Tần Tang cố gắng vươn người dậy, nhưng chỗ bị thương trên lưng lại đau buốt, cô ngã bịch xuống giường.
Lý Vi Nhiên tiến lên một bước nhưng không kịp đỡ. Thấy cô kêu rên đau
đớn, mặt cũng trắng bệch, anh không phải là không đau lòng. Thế nhưng
thời điểm như vậy cũng không nói được lời nói quan tâm an ủi gì. Lòng
anh hỗn loạn, vừa tức vừa giận, lạnh mặt nhấn mạnh lên chuông báo hiệu
trên giường liên tục.
Bên ngoài phòng lập tức vang lên tiếng
đẩy xe hỗn loạn, một nhóm y tá bác sĩ ùa vào. Lý Vi Nhiên lạnh giọng dặn họ chăm sóc cô cẩn thận rồi cầm áo khoác rời đi.
Tần Tang vẫn
gọi với theo anh, giọng nói chìm trong tiếng thăm hỏi của bác sĩ nghe
rất yếu ớt. Lý Vi Nhiên sải bước ra ngoài nghe thấy vậy thì trái tim như bị kim đâm mà đau âm ỉ.
Lý Vi Nhiên rời đi chưa tới mười lăm
phút, Tần Tống là chạy vội tới. Thấy Tần Tang hồn bay phách lạc, anh hơi lúng túng sờ gáy, "Anh năm bảo không yên tâm để em một mình, bảo anh
tới xem em thế nào. Em có muốn ăn gì không?"
Tần Tang ngơ ngác
nhìn anh. Mấy ngày nay cô cũng ít khi liên lạc với anh, lúc này lại cảm
thấy anh cực kỳ thân thiết. Sự tủi thân sau sợ hãi cuối cùng cũng bộc
phát, cô không kiềm chế được mà bật khóc.
Cô khóc làm cho trái
tim Tần Tống ngừng đập. Anh ngồi xổm trước giường bệnh, ngẩng mặt lên
nhìn cô ngồi bó gối trên giường, nhỏ giọng dỗ dành: "Tang Tang ngoan,
đừng khóc. . . . . . Nào, anh nói đừng khóc nữa mà!"
Tần Tang hỏi anh trong tiếng nức nở: "Trình Hạo. . . . . . sao rồi?"
Tần Tống vội gật đầu, "Anh ta không sao, nhìn khủng khiếp nhưng thật ra bị thương có tẹo, chảy chút máu, thật sự không có chuyện gì. Ngược lại
là em đó. Vừa nãy bác sĩ nói em ngã không nhẹ, bị thương phần mềm gì đó. Em đừng khóc nữa, khóc cũng mất chất dinh dưỡng. Phí mất chỗ đường
glucô vừa nãy đấy, như vậy không phải mất không một chai dịch à!"
Tần Tang nhớ lại bóng lưng quyết tuyệt rời đi của Lý Vi Nhiên lúc vừa
nãy, trong lòng vô cùng đau đớn. Cô nói xong cũng biết mình đã sai lầm,
Vi Nhiên của cô không phải là người như thế. Nhưng khi thấy Trình Hạo
trúng đạn, điều đầu tiên cô nghĩ đến lày câu nói "chịu trách nhiệm hoàn
toàn" của Lý Vi Nhiên.
"Tần Tống, nói tất cả những gì anh biết cho tôi." Sau khi khóc xong, Tần Tang tỉnh táo lại, nói với Tần Tống đang luống cuống.
Tần
Tống lộ ra ánh mắt mờ mịt, lập tức cúi đầu che giấu, nói bằng giọng rất
bình tĩnh: "Công tác bảo án của Lương thị do anh tư Kỷ Nam phụ trách,
nhưng đến bây giờ chỗ em vẫn chưa có tin tức gì cả. Điều này rõ ràng chỉ có hai trường hợp, hoặc là thế lực của người này trên tầm Lương thị,
hoặc người này. . . . . . rất hiểu Lương thị."
Anh nói rất
khéo, Tần Tang nghe thấy vậy mà rét lạnh. Rất hiểu có nghĩa là — — Đó là người trong nội bộ Lương thị, thậm chí còn ở cấp cao.
"Lúc em
mê man Tần Dương cũng tới. Anh năm làm loạn rất căng thẳng, sau đó cha
em tới thăm em rồi đi luôn." Tần Tống nói qua về những chuyện xảy ra khi cô hôn mê, "Tiểu Ly đi cùng anh ba, hình như làm lành rồi."
Tần Tang cười gượng, đưa tay bóc băng tính trên mu bàn tay ra, rút kim truyền rồi xuống giường mặc quần áo.
"Em đi đâu thế?" Tần Tống sốt ruột, vươn tay ra giữ lấy vai cô.
Tần Tang gạt tay anh ra, nói nhẹ nhàng mà kiên định: "Về nhà."
. . . . . .
Buổi sáng đồng hồ báo thức kêu vang, An Tiểu Ly bực mình đưa ta ra chụp lấy, nhưng khi chạm đến thì cảm giác lại khác hẳn. Cô nhớ ra đây không
phải là phòng mình, đồng hồ báo thức chui từ đâu ra vậy?
Mở mắt ra, thấy Trần Ngộ Bạch như cười như không ngồi trên đầu giường cô. Tay
cô đặt lên tay anh còn trong tay anh là cái đồng hồ báo thức hình quả
táo mà không thể tìm thấy lúc dọn đồ.
"BEI BI", An Tiểu Ly mở miệng lẩm bẩm không rõ lắm.
Trần Ngộ Bạch hơi đỏ mặt, khẽ ho một tiếng, đứng dậy, "Ăn sáng, dậy đi."
"Hôm nay là chủ nhật mà. . . . . ." An Tiểu Ly vùi đầu vào trong chăn, lười biếng không muốn nhúc nhích.
Trần Ngộ Bạch đối mặt với cảnh tượng này, thậm chí có cảm giác quen
thuộc được sống lại làm người. Anh đưa tay nhấc tấm chăn mềm của cô lên, để lộ cái đầu nho nhỏ của cô ra ngoài, bắt chước cô giáo Trần dùng ngón tay chọc vào mặt cô, "Là chủ nhật nhưng anh muốn đi làm, em phải đi
theo anh."
"Tổng giám đốc Trần, em không còn là thư ký của anh
nữa rồi!" An Tiểu Ly bị tay của anh làm phiền, hét lên tức giận, đưa tay ra đánh anh nhưng lại bị anh dựng dậy, ôm vào trong ngực làm bộ muốn
lột đồ ngủ của cô. Cô vội vàng cầu xin tha thứ, có được tự do rồi lại
lật lọng, nằm xuống cuốn chăn quanh người không nhúc nhích giả chết.
Trần Ngộ Bạch hít sâu một hơi, nằm sấp lên người cô cách một lớp chăn,
cọ xát đầy nguy hiểm, nói chậm rãi bên tai cô: "An Tiểu Ly, anh không
ngần ngại dùng cách thức kịch liệt hơn gọi em dậy đâu. . . . . ."
Mắt An Tiểu Ly vụt sáng. Hồi còn ở bên nhau, những buổi sáng anh không
vội đi làm, những cách thức và tư thế gọi cô dậy kịch liệt kia, mấy lần
nhớ lại cô vẫn còn thất sợ. Vội đẩy anh ra, bất đắc dĩ rời giường thay
quần áo rửa mặt.
Lúc ăn sáng cô vẫn nhẫn nhịn cơn tức do phải
dậy sớm, không thèm liếc nhìn anh, chỉ chăm chăm uống sữa tươi. Lâu rồi
Trần Ngộ Bạch mới có buổi sáng vui vẻ thế này, không so đo với cô, nhàn
nhã ăn sáng đọc báo. Trong khoảng thời gian ngắn, hai người thư thể trở
lại buổi ban ban đầu.
"Bắt đầu từ hôm nay, em đi theo anh, không phải đi đâu cả. Chỗ Vi Nhiên anh xin nghỉ hộ em." Trần Ngộ Bạch chợt nói.
Cuối cùng An Tiểu Ly cũng tìm được dịp xả giận, nhướng mày kháng nghị:
"Em chính thức thông báo cho anh biết, em không định làm lành(1) với anh, anh đừng tưởng nói mấy câu chẳng chua cũng chẳng ngọt là đuổi được em đi!"
Trần Ngộ Bạch "à" một tiếng thật dài, đặt báo xuống bưng cà phê lên, "Theo lời em nói thì chúng ta. . . . . .đã làm lành(2) rồi?"
(1) Nguyên văn là phá kính trùng viên: gương vỡ lại lành.
(2) Nguyên văn là chữ viên (chữ cuối cùng trong phá kính trùng viên) và cũng có nghĩa là viên phòng :-“
An Tiểu Ly sửng sốt, nhưng ngay sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn đủ bừng lên,
tức giận đến mức ngực không ngừng phập phồng. Mắt Trần Ngộ Bạch lơ đãng
liếc qua, vẻ mặt thêm phần căng thẳng.
"Em không muốn đi theo anh! Em muốn đi làm!" An Tiểu Ly từ chối dứt khoát.
Hôm nay lịch trình của Trần Ngộ Bạch rất gấp rút, thấy đã đến giờ nên
không đùa cô nữa, nói nghiêm túc: "Chuyện Trình Hạo trúng đạn nếu không
phải là khổ nhục kế của anh Tần Tang thì là do một thế lực lớn mạnh khác trong thành phố. Bọn họ muốn dấy lên chiến tranh giữa Lương thị và
thành Tây, từ đó đạt được mục đích. Bây giờ anh nghi ngờ chuyện Tần Tang hôm qua chỉ là màn mở đầu mà thôi. Em ở một mình rất nguy hiểm, trước
khi anh tìm ra chân tướng sự việc thì hãy đi theo anh, anh sẽ bảo đảm an toàn cho em."
An Tiểu Ly lắc đầu, "Quan hệ giữa anh và em chưa đến khiến mức kẻ thù của anh tới ám sát, anh không cần phải làm em sợ."
Trần Ngộ Bạch đang muốn nổi cáu, nhưng nhìn cô vênh cằm, dáng vẻ không
hề sợ hãi. Anh mềm lòng, khẽ thở dài, "Nếu có người định đối phó với
anh, chỉ cần bắt em đi, anh bằng lòng đổi tất cả mọi thứ. Cho nên. . . . . .em ngoan ngoãn chút."
Buổi sáng cuối đông hơi âm u, đèn
trong phòng sáng rực, người đàn ông cúi đầu không thấy rõ vẻ mặt, đường
cong khóe môi lại dịu dàng đẹp đẽ. Cô gái chấn động, ngây người nhìn
anh.
Năm tháng yên ả trôi đi, đời này cho dù không yên ổn, có anh ở đây cô không sợ gì nữa.
Thật ra lúc này An Tiêu Ly muốn gửi cho Tang Tang một tin nhắn. Tang
Tang à, hình như tớ không già mồm cãi láo được nữa. Anh ấy nói đến nước
này, hình như tớ cũng hài lòng rồi.
. . . . . .
Buổi sáng Tần Uy vừa thức dậy người giúp việc đã nói cho ông biết Tam tiểu thư đã chờ ở ngoài cửa từ lâu rồi.
Nửa đêm Tần Tang chạy về, đến cửa thì trăm mối cảm xúc ngổn ngang,
không dám đi vào. Tần Tống ngồi trong xe với cô đến khi trời hửng sáng,
khi cô vào nhà thì anh mới đi.
Tần Uy xuống lầu, Tần Tang ngồi ở góc sô pha nghe thấy tiếng bước chân thì lập tức đứng lên. Thấy sắc mặt tái nhợt của con gái, Tần Uy nhíu mày, "Vào ăn sáng đã."
Tần
Tang biết điều đi tới ngồi xuống, cầm một tách trà nóng, gần như không
ăn gì cả. Mãi mới đợi được cha ăn xong, cô khẽ mở miệng: "Ba, có chút
chuyện con muốn nói với ba."
"Về Trình Hạo và Lý Vi Nhiên của Lương thị sao?"
". . . . . . Vâng ạ." Tần Tang do dự, "Chúng ta tới thư phòng được không ạ?"
"Con thích ai?" Tần Uy không định lên lầu vào thư phòng, bình thản hỏi con gái.
"Lý Vi Nhiên." Tần Tang rất dứt khoát.
"Nếu như ba nói con phải lấy Trình Hạo thì sao?"
Tần Tang đau xót trong lòng, không nói nên lời.
Tần Uy đợi rất lâu, rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn cô, nói hờ hững: "Tần Tang, con thật sự làm ba thất vọng."