Cả đêm không chợp mắt, sáng sớm hai cô
gái đều ngủ rất say. Diệp Thụ thấy bên ngoài tuyết rơi, nhiệt độ rất
thấp, cũng không đánh thức Tần Tang, bà lên lớp luôn.
Không biết là do lạ giường hay là thiếu người nào đó, cả đêm Trần Ngộ Bạch
ngủ cực kỳ không yên ổn. Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh ôm chặt người trong
lòng mình, hai tay lại trống rỗng, mới ý thức được cô ngốc kia còn đang ở dưới lầu giận dỗi.
Có
gì mà phải ầm ĩ đâu? Khi Trần Ngộ Bạch rửa mặt nhìn quầng thâm nhạt dưới mắt mình trong gương, không khỏi hơi phát cáu. Quả nhiên phụ nữ không
thể nuông chiều. Hình như An Tiểu Ly dần dần có tính xấu hở ra là cố
tình gây sự của Cố Yên rồi.
Gọi
điện thoại cho cô thì vẫn tắt máy. Anh đợi tới hơn chín giờ, thật sự
không nhịn nổi nữa, đành gọi điện thoại cho Tần Tang, vậy mà cũng tắt
máy. Trần Ngộ Bạch thấy cô giáo Trần và An Bất Tri đều đã tới khu giảng
dạy chấm bài thi cuối kỳ, nhớ lại Diệp Thụ chắc là cũng không ở nhà,
liền mặc áo khoác, xuống lầu dưới gõ cửa.
Khi
Tần Tang mở cửa, cô khoác áo lông, dưới lớp áo ngủ dày cộm là hai cẳng
chân bóng loáng săn chắc. Trong nháy mắt Trần Ngộ Bạch nhớ tới con chim
không biết hậu sự thế nào kia, xấu hổ quay mặt qua chỗ khác, ho lên hai
tiếng, “Tiểu Ly đâu?”
Tần Tang đang buồn ngủ mông lung, nhức đầu mơ màng, “Đang ngủ.”
Trần Ngộ Bạch thấy vẻ mặt không có vẻ thông minh lanh lợi lạnh lùng hiếm hoi của cô, giọng điệu cũng mềm mại hơn chút: “Có thể phiền cô đến phòng
khác ngủ được không? Tôi muốn nói chuyện với Tiểu Ly.”
“Không thể.” Tần Tang dụi đôi mắt buồn ngủ nở nụ cười trừ, xoay người trở về phòng tiếp tục ngủ bù.
Trần Ngộ Bạch đợi một lúc lâu, Tần Tang cũng không xuất hiện, lúc này mới rõ cô gái này vẫn để lại một đường cho anh.
Ngồi trong phòng khách nhà Tần Tang tới một giờ trưa. Cơn giận của Trần Ngộ
Bạch đã làm ấm cả phòng khách không bật điều hòa. Diệp Thụ mở cửa về,
đối mắt với không khí tàn bạo, lại nhìn thấy người đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, không phải là cháu trai nhà cô giáo Trần sao?
“Sao lại ngồi như vậy? Bọn Tang Tang đâu?” Diệp Thụ kinh ngạc hỏi anh.
Trần Ngộ Bạch kiềm chế cơn giận, khẽ mỉm cười, trả lời với tác phong nhanh
nhẹn: “Cháu tới tìm Tiểu Ly, cô cháu dặn cháu dẫn cô ấy đi mua đồ gì đó
để dùng cho năm sau. Nhưng Tần Tang còn chưa tỉnh ngủ, không sao đâu,
cháu chờ chút cũng được.” Anh nhìn đồng hồ đeo tay, “Còn sớm, không
vội.”
Diệp Thụ lập tức nhíu mày, xin lỗi bảo anh chờ chút. Bà đặt túi xuống, vào
phòng ngủ của Tần Tang, chỉ trong chốc lát liền xốc Tần Tang và Tiểu Ly
dậy.
Tính tình của Tần Tang, từ nhỏ đến lớn rất ít khi bị người lớn quở trách.
Cho nên khi Diệp Thụ quát cô sao lại không lịch sự như vậy, cô liền biết cái tên Trần Ngộ Bạch lòng dạ hẹp hòi kia lại giở trò gì rồi.
An
Tiểu Ly mơ mơ màng màng bị Tần Tang xốc lên, đầu bù tóc rối giống hệt
con sóc nhỏ, dụi mắt, đang ngáp ngắn ngáp dài, chợt phát hiện Trần Ngộ
Bạch đứng trong phòng khách, khoanh tay nhìn cô như cười như không.
“Anh tới làm gì?” Tiểu Ly nhớ tới chuyện ngày hôm qua, nhất thời nhìn thấy anh cũng cảm thấy chán ghét.
Dường như Trần Ngộ Bạch thở dài một hơi, đi đến trước mặt xử lý mái tóc dài
của cô, nhẹ nhàng nhéo lên má cô, thấp giọng nói: “Anh tới giải thích,
xin lỗi, đều là anh không tốt. Em đừng giận, có được không?”
Hiếm lắm anh mới có giọng điệu nhân nhượng vì đại cục như vậy. An Tiểu Ly
nhất thời im lặng. Lúc này Tần Tang mặc áo ngủ đi qua, bước tới phòng
tắm rửa mặt.
Tiểu Ly ổn định tinh thần, nghĩ rằng không thể nói rõ ràng trong chốc lát
được, huống chi dì Diệp cũng ở nhà, không tiện lắm, liền nói với anh:
“Anh lên lầu trước đi, đợi lát nữa em lên chúng ta nói sau.”
Trần Ngộ Bạch muốn nói lại thôi. Tần Tang lại mặc áo ngủ nhẹ nhàng bước ra
từ phòng tắm, đi thẳng về phòng. Tiểu Ly rõ ràng bởi vì Tần Tang nên
càng có quyết tâm kiên định hơn, vẻ mặt càng thêm lãnh đạm.
Trần Ngộ Bạch tự nhận đã cúi đầu đến mức cùng cực, lạnh mặt đi ra ngoài.
Tần Tang, vốn còn muốn nhắc nhở cô về hành tung của Tiểu Ngũ, lần này cô bất nhân, đừng trách tôi bất nghĩa.
. . . . . . .
Nửa
giờ sau Tiểu Ly mới lề mề lên lầu. Trần Ngộ Bạch ngồi trong phòng khách, mặt không cảm xúc chờ cô. Cô cũng không chột dạ như bình thường, bình
tĩnh vào phòng thay quần áo buộc tóc, lúc ra thì lại đi vào bếp làm no
mình bằng cốc sữa nóng trước.
“Anh muốn nói gì với em?” Cô bình tĩnh hỏi, như vậy đã có thắng lợi nhỏ về khí thế.
Trần Ngộ Bạch chưa bao giờ phải đè nén như vậy. Nhưng suy cho cùng thì là
người sai trước. Anh hít sâu mấy hơi, dịu giọng mở miệng: “Xin lỗi, anh
không nên gạt em chuyện quan hệ giữa anh và cô giáo Trần.”
Tiểu Ly gật đầu, “Em chấp nhận giải thích của anh, còn việc gì không?”
Trần Ngộ Bạch nhíu mày, “Em không muốn biết. . . . . .Anh nhận ra em từ lúc nào sao?”
“Nếu anh không muốn nói, em có hỏi nữa cũng vô dụng. Điều này em đã lĩnh
giáo cực kỳ rõ ràng rồi.” An Tiểu Ly mượn động tác uống sữa tươi, cúi
đầu né tránh ánh mắt thấu triệt lòng người của anh. Cô vốn không phải là người bình tĩnh, nếu bị anh nhìn chằm chăm như vậy, chắc chắn cô sẽ bị
lộ tẩy trong thoáng chốc.
Trần Ngộ Bạch cười lạnh lùng, hỏi lãnh đạm: “Tần Tang còn dạy em cái gì nữa?”
“Anh chắc chắn IQ của em thấp đến mức cần nhờ người khác mới có thể nghĩ rõ ràng việc này ư?”
Lần này, Trần Ngộ Bạch thực sự nghẹn họng.
“Anh cũng chưa từng hứa hẹn với em gì cả, cho nên em nghĩ em không cần nói
chia tay gì đó nghiêm túc với anh. Trần Ngộ Bạch, em cực kỳ nghiêm túc
báo cho anh biết. Từ lúc này trở đi, em và anh chỉ còn lại quan hệ anh
em họ. Nếu ba mẹ em không biết, thì đừng nói cho họ. Có muốn ở lại nhà
em qua năm mới hay không thì tùy anh. Chúng ta coi như là thân thích,
tiếp đón anh vài ngày cũng không có vấn đề gì.” Tiểu Ly nói rất trôi
chảy, vẻ mặt vô cùng tự nhiên.
Trần Ngộ Bạch nở nụ cười lạnh, trong bụng dâng lên cơn đau nóng rát. Sau đó
dường như bộ phận trên dạ dày kia cũng đau đớn theo, chua xót như thể có ai đó bóp chặt. Anh sẵng giọng, ánh mắt giống một con dao ép An Tiểu Ly không dám nhìn thẳng, “An Tiểu Ly, anh không phải là người không có
nguyên tắc, em đừng quá đáng.”
“Em
cũng là người có nguyên tắc, anh cũng đừng quá đáng.” Trên mặt An Tiểu
Ly thì hờ hững, thật ra sau lưng mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng.
Ánh mắt của Tiểu Bạch. . . . Thật đáng sợ. . . . . .
Gió
tuyết đập vào cửa sổ, có tiếng “vù vù” truyền đến. Vì không mở điều hòa
nên trong phòng hơi lạnh. Hai người yên lặng đóng băng, trong lòng mỗi
người đều cảm thấy cơn lạnh lan tràn khắp người. Rốt cuộc Trần Ngộ Bạch
mới ý thức được lần này cô ngốc tức giận thật sự. Tuy bây giờ anh hận
không thể giữ lấy cô đánh cho một trận, rồi lại yêu thương từ đầu đến
chân một phen. Nhưng cũng không dám ra tay tùy tiện. Ánh mắt của An Tiểu Ly, có loại dứt khoát làm cho anh sợ hãi.
Đúng vậy, lần đầu tiên trong đời Trần Ngộ Bạch có cảm giác sợ hãi. Mà cả
cuộc đời này, Trần Ngộ Bạch cũng không gặp được người thứ hai có ánh mắt làm cho anh đau lòng mà sợ hãi như vậy.
“Em
muốn thế nào. . . . . . ” Anh thỏa hiệp, từ từ ngồi xuống, có phần mệt
mỏi hỏi An Tiểu Ly. Cô ấy. . . . . muốn thế nào thì thế đấy, có được
không?
An Tiểu Ly gần như dao động vì vẻ mệt mỏi của anh. Tiểu Bạch của cô, có lúc nào mệt mỏi như vậy. . . . . .
Nhưng Tiểu Bạch, tuy em không thông minh lắm, nhưng em cũng không ngốc. Em
vẫn có thể đoán được anh không thể trao cho em hạnh phúc mà em muốn, hơn nữa em lại mong có hạnh phúc. Cho nên, xin lỗi anh.
“Em
muốn — — Trần Ngộ Bạch, em không cần anh nữa.” Cô âm thầm nắm tay lại,
vẫn nói ra, “Em muốn rời khỏi anh, tìm một người thích hợp với em hơn
anh. Không cần phải đẹp trai nhiều tiền như anh, chỉ cần đối tốt với em
hơn anh, có thể cho em hạnh phúc nhiều hơn anh.”
Cô có thêm can đảm nói xong những lời này, lách tới đằng sau sô pha, chờ anh nổi giận.
Trái tim tự nhận là đã đóng băng của Trần Ngộ Bạch, lại tan ra dòng nước lạnh lẽo nhất, làm ngực anh buốt giá.
“Rất tốt, rất xuất sắc.” Anh vỗ tay hai lượt, “An Tiểu Ly, tiền đồ của em sáng lạng rồi.”
“Vậy được, em đi tìm hạnh phúc của em đi. Anh không cản em.”
Anh
đứng lên đi về phòng. An Tiểu Ly thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhưng sao lại cảm thấy có thứ gì đó buồn bực, vẫn không thoải mái.
Cô chạm lên khóe mắt, rốt cuộc không nhịn được mà rơi lệ, vỗ vỗ lên ngực mình, đi về phía ngược lại với Trần Ngộ Bạch.
. . . . . . . . .
Từ
lúc ngủ dậy, Tần Tang cứ ngẩn ngơ, cũng chẳng muốn ăn gì, cũng không
muốn đọc sách viết chữ, chỉ chăm chú vào điện thoại trong tay.
Có
phải Vi Nhiên biết được gì rồi không? Nhưng cô rất ít khi xuất hiện ở
các cuộc gặp gỡ, ngoại trừ có lúc qua lại với hội Sở Hạo Nhiên – Trình
Hạo. Mấy nhà ở thành Tây đều có rất ít người biết tam tiểu thư nhà họ
Tần có dáng vẻ thế nào.
Lương thị. . . . . .Thế lực của họ hình như đối địch với cha và mấy nhà ở
thành Tây, cũng không qua lại trên thương trường. Nếu cha biết chuyện
giữa cô và Vi Nhiên, có giận tím mặt hay không?
Trình Hạo nói muốn cô chờ nửa năm, nhưng nửa năm sau liệu có thể thật sự
quang minh chính đại ở bên Vi Nhiên không? Anh có để bụng không? Có thể
cha vẫn không tán thành hay không?
Tần
Dương sẽ không giúp cô vấn đề mang tính nguyên tắc này. Tần Liễu căn bản thì chẳng biết gì cả. Tiểu Hòe thì cũng còn cả đống rắc rối của mình.
Nói cho cùng Vương Di cũng không cùng huyết thống với cô, cho dù nói
giúp cô thì chưa chắc cha đã nghe. Mẹ. . . . Mẹ nhất định không bằng
lòng.
Rốt cuộc có ai có thể giúp mình không?
Tần Tang nhắm mắt lại, thở một hơi thật dài.
Diệp Thụ đang chuẩn bị đồ ăn mừng năm mới, bưng ra đĩa sườn xào chua ngọt,
đúng lúc lại nghe thấy cô thở dài ủ rủ, không nhịn được cười: “Còn chưa
đến hai mươi bốn giờ, đã tương tư thành bệnh rồi hả?”
Tần Tang lại nhìn điện thoại, vẫn không có cuộc gọi nào, chợt cảm thấy mình sắp điên rồi.
“Con muốn về thành phố C!” Cô xốc chăn xuống giường, thay quần áo nhanh
chóng. Diệp Thụ ở bên cạnh mút sốt sườn xào chua ngọt trên tay, khẽ mỉm
cười.
“Mẹ, con muốn đi tìm Lý Vi Nhiên.” Tần Tang cuốn khăn quàng cổ bằng len thô
lên, chỉnh lại túi xách mang bên người, cầm lấy tay Diệp Thụ nhõng nhẽo. Dù sao ngày mai đã là giao thừa, đã nói năm nay đón Tết cùng mẹ, rời đi như vậy hình như quá bất hiếu rồi.
Diệp Thụ cũng rất lạnh nhạt, “Đem một ít sườn lợn và dưa cải đi ăn không?”
Tần Tang vui vẻ gật đầu.
Tuyến đường xe buýt phải chạy một vòng qua những thị trấn ven thành phố. Cho
nên lúc đến thành phố C đã sắp tối. Từ bến xe, Tần Tang bắt xe đến thẳng dưới lầu nhà Lý Vi Nhiên. May mà cô có mang chìa khóa bên người, mở cửa vào nhà luôn.
Anh
có ở nhà. Tần Tang vừa vào cửa liền biết anh có nhà. Nơi có Vi Nhiên của cô, ngay cả không khí cũng có hơi ấm khác hẳn như vậy.
Lý
Vi Nhiên tưởng rằng đang nằm mơ, hơn tám giờ sáng mới đi ngủ, sao lại
ngủ tới mức trong lòng có thêm một người? Anh nhìn cô với ánh mắt buồn
ngủ mông lung, hàng lông mày Tang Tang cong cong, cô cười với anh ngọt
ngào, anh khẽ cười, nghiêng người lười biếng áp lên cô.
Giấc mơ chân thật quá, như thể Tang Tang của anh thật sự ở ngay dưới thân
anh. Làn da cô hơi lạnh, làm dịu đi thân thể nóng bừng của anh. Cảm giác mát lạnh tê dại len lỏi từ dưới chân lên, cả người như bị điện giật.
Anh lập tức kích động, thẳng lưng đưa dục vọng vững chắc của mình dán
lên phần đùi nhẵn nhụi láng mịn của cô.
Người trong lòng rên rĩ, âm thanh thật sự quá rõ ràng, lúc này Lý Vi Nhiên
mới tỉnh táo. Anh chống người lên, kinh ngạc nhìn Tần Tang tràn đầy ý
cười, “Tang Tang?!”
Tần
Tang đã cởi sạch, quần lót của anh cũng vừa mới bị cô cởi ra. Vì vậy cô
cong chân, từ khe hở tách ra giữa hai người, dán sát đường cong bên
người anh rồi trượt lên. Mu bàn chân thon gầy khiêu khích ma xát thứ
cứng rắn của anh, “Vi Nhiên. . . . . muốn em, nhanh lên. . . . . .”
Lý
Vi Nhiên còn đang sững sờ. Cô đã ôm lấy mông anh hướng lên trên mình
nhích hông đón lấy lửa nóng của anh. Bàn tay nhỏ lướt qua bờ lưng trần
của anh đi thẳng xuống, vươn vào giữa hai chân anh từ phía sau, nắm lấy
anh đưa vào nơi ướt át mềm mại của mình. Sự nhiệt tình bất ngờ của cô
làm Lý Vi Nhiên mê muội vẫn còn chưa tỉnh táo, anh hướng xuống rồi thuận thế đi vào. Tần Tang cất tiếng rên rỉ, vươn đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt ra
liếm nhẹ trên môi trên má anh, chọc cho anh nhiệt huyết sôi trào, va
chạm từng lượt càng sâu hơn.
“Vi
Nhiên. . . . . . . Mạnh hơn chút, xé nát em ra. . . . . .” Giọng nói mềm mại quyến rũ của cô vang lên đứt quãng bên tai anh, không ngừng khiêu
khích kích thích điểm mấu chốt của anh. Làm tình một lúc, hai người đã
mồ hôi đầm đìa, không ngừng rên rĩ kích động giữa hoàng hôn ngày đông
rét lạnh.
Chăn rơi xuống đất, drap giường nhăn nhúm, cuốn lung tung quanh cơ thể hai
người. Lý Vi Nhiên đã điên rồi, anh đè Tần Tang trên giường, không ngừng va chạm mãnh liệt với cô từ phía sau. Trong phòng chỉ có tiếng thở dốc
gấp hơn và tiếng đụng chạm của hai người. Tần Tang không chống đỡ được
nữa, yếu ớt dựa lên gối đầu. Một bàn tay mềm mịn thon dài chống lên cột
trên đầu giường, gắng gượng giữ cho mình không bị anh thúc ngã ra trước. Lúc này cô lại biết cầu xin tha thứ, nhưng Lý Vi Nhiên đâu còn kiềm chế được. Động tác càng lúc càng mạnh, một bàn tay nắm chặt lấy eo cô, một
bàn tay giữ lấy vai cô, khống chế khiến cô không thể nhúc nhích, chỉ có
thể nâng cao mông để anh tận hứng, rên rỉ ngâm nga, thi thoảng mềm giọng cầu xin anh nhanh hơn chút.
Đường cong ở lưng cô cực đẹp. Mồ hôi thấm ướt làn da trắng như tuyết. Nơi bị
anh xâm nhập đã sưng đỏ, nhưng lại hấp dẫn anh không muốn buông ra. Mỗi
lần Tần Tang đều vùng vẫy co giật rên lên từng tiếng. Từng cơ thịt non
co rút làm cho lông tơ trên lưng anh đứng thẳng. Dần dần cô không kêu
nổi nữa, thấy sắp sửa bị anh giày vò mà ngất đi. Anh vuốt ve bờ vai mượt mà của cô, một cú thúc thật mạnh khiến cô ngẩng phắt đầu lên không rên
rỉ ra tiếng. Rồi anh rút ra, chất lỏng nóng bỏng tưới lên chiếc mông
tròn của cô.