Nhà ở của giáo viên đều theo một khuôn
mẫu, hai phòng ngủ một lớn một nhỏ, một thư phòng, một phòng khách, một
phòng bếp, một phòng tắm. Tần Tang ngủ chung với mẹ, nhường một phòng
cho Lý Vi Nhiên. Nhưng Trần Ngộ Bạch vừa tới, An Tiểu Ly lại không có
chỗ ngủ. Cô giáo Trần thiên vị công khai đuổi cô xuống chui rúc cùng hai mẹ con Tần Tang. Tiểu Ly ôm con búp bê Tiểu Bạch Thỏ của mình, mặc đồ
ngủ hình hoa ngây thơ đứng trong phòng khách không chịu xuống. Cô giáo
Trần thấy dáng vẻ thê thảm đó của cô, không nhịn được lại vươn tay ra
đẩy đầu cô.
Trần Ngộ Bạch vừa ra khỏi phòng đã nhìn thấy cô tủi thân bị đánh. Tuy người
đánh cô là cô ruột của mình, anh cũng hơi tức giận. Nhưng không đợi đến
lúc anh tới gần, khóe mắt của An Tiểu Ly liếc thấy anh liền lập tức ôm
búp bê chạy nhanh như làn khói. Đến cửa cô vấp chân đá đổ giá để giày,
trong tiếng gầm thét của cô giáo Trần, cô chạy như bay tới nhà Tần Tang.
Trần Ngộ Bạch lôi bà cô nổi giận của mình, nói giọng đều đều: “Trần Thế Nhàn, càng ngày cô càng quá đáng rồi.”
Cô
giáo Trần xoay người lại, ngón tay chỉ chỉ lên đầu Tiểu Bạch, “Cháu
không biết đâu, con nhóc này hôm nào không đánh thì ngứa da. Tức chết đi mất, cái đồ chân tay vụng về.”
“Không phải cô nói, cô ấy là thiên sứ sao?” Trần Ngộ Bạch nhớ tới năm đó bà
miêu tả con gái riêng của chồng cho anh nghe, vẻ mặt đầy hạnh phúc.
Khi
đó cô giáo Trần khăng khăng phải lấy người đồng nghiệp góa vợ và có một
đứa con gái riêng. Cả nhà ầm ĩ long trời lở đất, cô giáo Trần mạnh mẽ
đấu tranh không có kết quả, dọn đồ rời đi, thề đoạn tuyệt quan hệ với
người nhà.
Là
hai kẻ lạc loài trong nhà họ Trần, thuở nhỏ Trần Ngộ Bạch không thể bỏ
được đồng minh, cái đêm cô giáo Trần rời đi, nói chuyện với anh cả đêm.
Về lý tưởng đời người, về định nghĩa hạnh phúc, về người đàn ông bà yêu, về —— An Tiểu Ly.
“Tiểu Ly không giống với cháu…… Không đúng, Tiểu Ly chẳng giống đứa trẻ nào
cả. Cô bé là thiên sứ nhỏ bé, không biết gì cả, nhưng lại biết tất cả.”
Cô giáo Trần trẻ trung thời đó, cụng ly với Trần Ngộ Bạch, ngửa đầu uống một hớp rượu lớn.
Trần Ngộ Bạch chán nhất là luận điệu thanh niên văn nghệ của bà, cũng không tiếp lời bà, chỉ uống từng hớp rượu mà không nói gì.
“Con bé rất vui vẻ, An Bất Tri dạy con bé rất tốt, hiểu chuyện, lễ phép,
tinh khiết như đám mây trên trời. Nhưng cô cũng có thể nhìn thấy những
lo lắng về cuộc đời gian khổ từ ánh mắt trong sáng đó. Lo lắng…. Lo lắng rất ngây thơ, con bé biết rõ ràng thế giới này không phải không gió
không mưa, nhưng con bé có thể làm cho bầu trời của mình sáng sủa không
một đám mây. Những người ở xung quanh con bé cũng cảm thấy ấm áp….. An
Bất Tri cũng là người như vậy. Ngộ Bạch, con bé và ba nó, khiến cô cảm
nhận được chuyện đời đơn giản chưa từng thấy. Cô chỉ muốn ở bên hai
người, cuộc sống có khó khăn hơn nữa, cô cũng luôn vui vẻ. Nên cô nhất
định phải đi, cháu có hiểu không?”
Cậu
nhóc Trần Ngộ Bạch không hiểu. Khi đó anh đã bắt đầu quan sát thị trường chứng khoán, thể hiện tài năng chớm nở. Đối với anh mà nói, chuyện đời
đơn giản hơn, chỉ chia làm hai loại: thứ anh muốn, thứ anh không muốn.
Là
một cậu nhóc tự đại, anh không giữ lại người cô thân thiết với anh nhất
nhà. Và là một cậu nhóc thù dai, anh khắc sâu nhớ kỹ một cô gái tên “An
Tiểu Ly”.
Thiên sứ ư?
Tôi rất tò mò, thiên sứ có dáng vẻ thế nào.
Cậu
nhóc dùng ánh mắt lạnh lẽo che giấu sự miễn cưỡng trong lòng giống bản
thân mình không lâu về trước. Trần Ngộ Bạch nhìn giá để giầy bị đổ ngoài cửa, chợt bật cười, thiên sứ nhỏ ở đâu chứ, rõ ràng là đồ ngốc.
Cô
giáo Trần tung hoành nhiều năm trong giới giáo dục như vậy, chuyện tới
nước này đương nhiên là bà nhìn ra chút manh mối. Tuy hằng năm bà và đứa cháu này có gặp nhau qua loa vài lần, nhưng bà vẫn hiểu rõ bản tính của anh. Bà chưa từng thấy anh nở nụ cười dịu dàng như vậy. Thầm thở dài
một hơi, cô giáo Trần vỗ vai anh, “Cô cũng chỉ nói mấy câu linh tinh về
nó, nuôi nấng nhiều năm như vậy, nó chẳng khác gì đứa con cô sinh ra, cô tất nhiên không muốn thấy nó đau lòng khổ sở.”
Trần Ngộ Bạch nghe ra ý thăm dò trong lời bà nói, nhưng anh cũng không thừa nhận, chỉ hờ hững “Dạ…” một tiếng.
Lúc
này An Bất Tri vừa bưng chén trà, cầm bàn cờ đi ra từ thư phòng. Bộ “Bất Thành Kính Ý” được Trần Ngộ Bạch tặng làm quà năm mới đó khiến ông hết
sức hết sức khoan khoái, nghiên cứu một tối, cơn nghiện cờ lập tức trào
dâng.
“Cô
giáo Trần à, gọi điện thoại xuống lầu cho tôi, bảo thằng nhóc nhà Diệp
Thụ kia lên chơi với tôi hai ván.” Ông cười tít mắt bày bàn cờ.
Trần Ngộ Bạch cực kỳ khiêm tốn ngồi xuống điềm đạm, “Dượng, gần đây cháu học chơi cờ vua, hay là dượng dạy cho cháu vài nước?”
An
Bất Tri thích nhất là bề dưới ôn hòa chất phác như vậy, gật đầu liên
tục. Cô giáo Trần không hiểu thái độ của cháu mình, tâm trạng hoảng
loạn. Nhìn dáng vẻ ngây thơ không biết gì của chồng mình, lại càng bức
tức. Bà xốc bàn cờ lên, quát hai người đàn ông đang ngơ ngác nhìn nhau:
“Ăn no rửng mỡ hả?! Đi ngủ hết cho tôi!”
. . . . . .
Lý
Vi Nhiên đi rất vội vàng, khoác áo xỏ giầy, cầm chìa khóa xe rời đi. Tần Tang nói muốn tiễn anh xuống dưới lầu, bị anh ngăn lại.
“Công ty có chút việc gấp, anh đi về, anh ba có thể nán lại thêm hai ngày.
Bây giờ hai người họ rối loạn như vậy, em ở lại đây qua năm mới đi, giúp họ chút, chúng ta liên lạc qua điện thoại nhé?”
Trong giọng nói của anh có thay đổi rất nhỏ, lòng Tần Tang trống rỗng, càng
lúc càng hoảng, ôm thắt lưng anh ra vẻ trẻ con nhõng nhẽo không chịu
buông tay.
Tiếng lẹt xẹt truyền đến từ cầu thang, An Tiểu Ly mặc áo ngủ hoa dúm dó, chảy nước mắt và sụt sùi nước mũi bước xuống từng bước một, thấy hai người
họ ôm ấp quấn quýt, cô u oán phi vào nhà Tần Tang.
Những chuyện lo lắng đều kéo tới liên tiếp, Tần Tang vẫn luôn bình tĩnh cũng hơi muốn khóc.
Lý
Vi Nhiên hôn nhẹ lên trán cô, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô: “Trời càng lúc
càng tối, hội anh hai còn đang chờ anh, Tang Tang ngoan, ngày mai anh
gọi điện cho em, có được không?
Tần Tang cũng biết như vậy là quấn lấy anh, rất hẹp hòi, nhưng sao cô lại có linh cảm buồn đau rằng tình cảm không còn nữa?
Vào
trong phòng, An Tiểu Ly đã tự động làm tổ trên giường cô. Tần Tang vào
phòng mẹ ôm chăn ra, tiện thể nói chuyện Lý Vi Nhiên có việc gấp phải về trước. Diệp Thụ vẫn lãnh đạm, gật đầu ý bảo biết rồi, cũng không nói gì nữa.
Hai
cô gái đều không ngủ được. Đầu óc An Tiểu Ly suy nghĩ loạn xị như cuộn
len. Tần Tang lại càng nghiêm trọng hơn, những điều lo lắng cũng không
thể nói cho bất kỳ ai biết được. Tuy đã dặn An Tiểu Ly đừng nói chuyện
của cô cho người khác từ trước, nhưng Tiểu Ly ngốc như vậy, ai biết có
bị Trần Ngộ Bạch moi được điều gì hay không.
Hai người đều im lặng, lúc tiếng chuông điện thoại vang lên lại càng cực kỳ chói tai.
Hai
chữ “Tiểu Bạch” lấp lóe trên màn hình. Hình ảnh cô chụp trộm lúc anh
ngủ, cô rúc trong lòng anh làm dấu chữ V chiến thắng, anh ngủ say, khóe
miệng không biết cong cong vì điều gì.
Hình ảnh đó là sự châm chọc sắc nhọn trong buổi đêm áp lúc này, khiến An Tiểu Ly không tự chủ được mà nhấn nút từ chối cuộc gọi.
Nghĩ lại tính khí của anh, chắc chắn là vẫn gọi tiếp. Tiểu Ly liền gửi tin nhắn cho anh.
“Có chuyện gì vậy? Tang Tang ngủ rồi.”
“Có chuyện muốn nói với em, ra ngoài đi.”
“Không. Em lạnh.”
Im
lặng rất lâu, trong lúc An Tiểu Ly chờ đợi, lặng lẽ sắp xếp là đống
hoang tàn sụp đổ trong lòng mình từ hồi chiều, cứ từng viên gạch, từng
cây cột.
Cô
như thể chợt bừng tỉnh, thứ bị câu nói “cô” của Tiểu Bạch đốn ngã, là
chút tín nhiệm không còn bao nhiêu của cô đối với anh. Đàn ông cho dù
xuất sắc hơn nữa, bây giờ là của bạn, nhưng về sau thì không chắc, không có cảm giác tín nhiệm, dù thích hơn nữa thì cũng biết phải làm sao?
Huống chi, cô tự nhận là chỉ thích anh mà thôi.
Trần Ngộ Bạch lại gọi điện tới, lại bị cô từ chối.
Lại là khoảng chờ đợi dai dẳng.
“An
Tiểu Ly!” Trần Ngộ Bạch gửi tin nhắn đến, một dấu chấm than, An Tiêu Ly
có thể tượng tượng ra dáng vẻ cau mày không kiên nhẫn lúc này của anh.
“Ừm.”
“Anh không cố tình nói dối em, lúc trước không biết phải nói thế nào. Bây giờ em cũng biết rồi, đừng giận nữa.”
“Em không giận.”
“Vậy ngày mai anh nói với cô chuyện của chúng ta nhé?”
“Chuyện gì?”
Trong sự đối chọi của văn từ, An Tiểu Ly dường như cực kỳ bình tĩnh. Trần Ngộ Bạch lại im lặng rất lâu. Sau một khoảng thời gian, cuối cùng anh vẫn
gửi tin tới, sáu chữ ngắn gọn — — “Chuyện kết hôn của chúng ta.”
An
Tiểu Ly không hề có cảm giác vui sướng trong từ “rốt cuộc”, ngược lại,
cô cảm thấy cực kỳ mệt mỏi. “Không, đừng để bố mẹ biết chuyện của chúng
ta. Em mệt rồi, mai nói sau. Ngủ ngon.” Cô cảm thấy độ kiên quyết của
mình đã ngã về không, nói tiếp chắc chắn lại chịu thiệt, càng phải dứt
khoát tắt máy.
Tần Tang nghe thấy tiếng kêu tắt mắt, hỏi trong bóng tối sâu thẳm: “Nghĩ xong rồi?”
“Đang nghĩ.”
“Cứ suy nghĩ từ từ, nghĩ cẩn thận, nghĩ cho rõ ràng.”
“Ừm.”
. . . . . .
Con
đường đầy những mảng tuyết đóng thành băng rất trơn. Lý Vi Nhiên chạy xe như bay, bánh xe hơi khó khống chế trái phải, cảm giác lâng lâng phóng
thích cảm giác phiền muộn trong lòng anh.
Trở
lại thành phố C đã quá nửa đêm. Mọi nhà đều đã tắt đèn, chỉ còn anh đang đi trên con đường mưa sa gió giật. Để chạy đi giải thích với anh cả về
người bạn gái mà đến bây giờ anh mới biết sơ qua về lai lịch.
Giải thích gì đây? Trong điện thoại, anh hai nói anh cả liên hệ chuyện này
với động tĩnh kỳ lạ ở phía Tây. Nhưng anh có thể nói gì đây?
— — Tang Tang . . . . . . . Không phải người như vậy?
Nhưng bây giờ anh cũng không biết Tang Tang của anh là loại người gì nữa.
Tam
tiểu thư của nhà họ Tần phía Tây thành phố. Ha ha, bạn gái thần bí trong lời đồn của con trai độc nhất nhà họ Trình. Lý Vi Nhiên châm một điếu
thuốc, hít sâu một hơi, hơi thuốc là xộc thẳng vào phổi, vẫn thấy buồn
bực, lại dụi tắt, mặt không biểu tình chạy xe như bay.
Tần Tang, Tần Tang, Tần Tang. . . . . . .
Trong phòng khách Lương trạch. Tần Tống và Kỷ Nam đều uống rất nhiều, một
người chợp mắt trên sô pha, người kia tựa lên vai Dung Nham ngủ. Lý Vi
Nhiên tiến vào với vẻ mệt mỏi vì đường xa. Dung Nham vội vàng ra hiệu
đừng nói gì, từ từ đặt Tiểu Tứ đã bắt đầu chảy nước miếng lên sô pha, kê gối đắp kín thảm lông cho cô. Dung Nham đứng dậy nhẹ nhàng, ra hiệu bảo Lý Vi Nhiên đi cùng anh.
Hai
người đi thẳng lên thư phòng trên lầu, Lương Phi Phàm chờ ở đó, thấy hai người họ tiến vào, anh rót rượu cho họ, tỏ ý bảo mọi người ngồi xuống.
Mặt Lý Vi Nhiên đầy mệt mỏi, cầm lấy ly uống một hơi cạn sạch, “Tin tức là thật sao?”
Lương Phi Phàm không nói gì, Dung Nham gật đầu, “Đã xác nhận rồi, Tần Tang là con gái thứ ba của Tần Uy, nhưng không phải do bà Tần sinh ra, là con
gái riêng của Tần Uy. Mẹ của Tần Tang — — “
“Em biết rồi.” Lý Vi Nhiên thật sự không nghe nổi nữa, ngắt lời Dung Nham mà nói, “Tiểu Lục biết chưa?”
Lương Phi Phàm gật đầu, đêm nay Tần Tống cũng chịu kích thích không nhỏ. Uống say không còn biết gì, náo loạn bữa tiệc không ngừng. Cả đêm Dung Nham
đều rất bực mình, vốn là điểm yếu trước mặt mọi người của anh cả, cuối
cùng Tiểu Lục mượn rượu la lối om sòm, buổi tiệc anh dày công chuẩn bị,
lại kết thúc không trọn vẹn như vậy. Không phải chỉ là phụ nữ sao? Nhìn
xem dáng vẻ không có tiền đồ của từng đứa đi!
“Các anh đừng nghĩ nhiều, em đảm bảo Tần Tang không rắp tâm tiếp cận em và
Tiểu Lục đâu. Cô ấy. . . . . . là cô gái tốt.” Bản thân Lý Vi Nhiên cũng cảm thấy lời mình nới rất thiếu sức sống.
“Bữa tiệc mồng ba của nhà Tần Uy, Tần Dương đã mời chúng ta để đáp lễ. Không có Lão Tam ở đây, anh muốn đi cùng Cố Yên và bốn người các chú.” Lương
Phi Phàm giải quyết nhanh chóng, đưa thiếp mời cho Lý Vi Nhiên, tất cả
đều ra do anh mà ra.
Sắc mặt Lý Vi Nhiên xám xịt, Dung Nham không nói gì, vỗ vai anh.
“Ba người chúng ta đi.” Lý Vi Nhiên vẫn che chở Tần Tống, “Không liên quan gì tới TIểu Lục, đừng liên lụy đến cậu ấy nữa.”
“Vi
Nhiên, nếu việc của chú và Tần Tang xử lý không tốt, kẻ bị liên lụy
không chỉ riêng gì Tiểu Lục.” Lương Phi Phàm nghĩ thật kỹ rồi nói ý nghĩ của mình cho Lý Vi Nhiên, “Cha của chú sắp nhậm chức, đây chẳng hề là
chuyện tốt gì đối với mấy nhà phía Tây. Hiện giờ bọn họ cực kỳ đề phòng
xem Lương thị có mượn cơ hội xem lật đổ thế lực của họ hay không. Mà
quan hệ của chú với Tần Tang, đối với mấy nhà bọn họ mà nói, rất có thể
là đòn phá vỡ cục diện đắc lực nhiều năm của họ, nhất là nhà họ Trình.”
Dung Nhị gật đầu, vẻ nghiêm túc hiếm có: “Huống chi người lớn nhà cậu cũng sẽ không thích cô gái có bối cảnh như Tần Tang.”
Vẻ
mặt Lý Vi Nhiên không mang cảm xúc gì. Những điều họ nói anh đều biết,
“Tần Tang là người của em, xảy ra chuyện gì em đều chịu trách nhiệm. Các anh không cần nhúng tay vào, em có chừng mực.”
. . . . .
Bóng đêm là thuốc an thần dịu dàng nhất trên đời.
Ba giờ sáng, An Tiểu Ly thở dài một tiếng, Tần Tang cũng thở dài một tiếng ngay sau đó.
“Mình muốn chia tay với anh ấy.”
“Mình muốn nói thật với anh ấy.”
“Cái gì?” Hai người hỏi đối phương cùng một lúc.
Tần Tang xoay người lại, nhấc người dậy trong chăn, “Tiểu Ly, cậu nghiêm túc chứ?”
An
Tiểu Ly bị Tần Tang hỏi liền quên luôn lời Tần Tang vừa nói, “Mình cảm
thấy mình ỷ lại vào Trần Ngộ Bạch hơn là thích. Lúc mình hoàn toàn không biết gì về tương lai, anh ấy xuất hiện, công việc, nhà cửa, tất cả đều
thu xếp cho mình. Anh ấy đẹp trai, có tiền, mình liền mê mẩn. . . . .
Tang Tang, mình quá yếu đuối rồi.”
“Mình thích anh ấy, nhưng anh ấy lại không hợp với mình. Trong lòng anh, mình và anh ấy không ngang hàng. Có lẽ anh ấy cũng thích mình, nhưng có lẽ
không yêu mình được cả đời. Ngay cả chuyện cô giáo Trần là cô anh quan
trọng như vậy, cũng không nói cho mình biết, thật ra anh ấy vốn cảm thấy mình có cũng được mà không có cũng không sao. Tang Tang, mình cũng chỉ
có thể sống mấy chục năm như vậy, cần gì phải chịu đựng anh ấy? Mình
muốn tìm một người rất tốt với mình.”
Tần
Tang yên lặng nghe một lúc lâu, mặt mày dãn ra, từ trong chăn vươn tay
ra ôm vai An Tiểu Ly, “Thì ra cậu đã hiểu chuyện như vậy rồi.”
An
Tiểu Ly cười ngây ngô, “Tang Tang, mình muốn chia tay với anh ấy. Giống
như cậu nói lúc trước, thà rằng Sở Hạo Nhiên nhớ mình cả đời. Mình muốn
ích kỷ thêm một lần, thà rằng Trần Ngộ Bạch cũng nhớ mình cả đời. Anh ấy bắt nạt mình lâu như vậy, mình cũng không quá đáng lắm, có phải không?”
Tần
Tang bị lời cô nói chọc cười, Sở Hạo Nhiên nào có cùng cấp bậc với Trần
Ngộ Bạch, ánh mắt hai người nhìn An Tiểu Ly thậm chí còn không giống
nhau. Chia tay với Trần Ngộ Bạch, sao có thể đơn giản như chia tay Sở
Hạo Nhiên, thật sự hơi khó rồi.
“Tang Tang.” An Tiểu Ly nhỏ giọng gọi tên bạn tốt, “Trần Ngộ Bạch khó đối phó, cậu phải giúp mình.”
“Nếu như cậu thật sự không thích anh ta, chia tay rất đơn giản. Điều khó
nhất trong tình yêu, mãi là cửa ải bản thân. Tiểu Ly, mình ủng hộ quyết
định của cậu, nhưng, cậu phải suy nghĩ thật kĩ.”
Nghe ngữ điệu dịu dàng của Tần Tang mà Tiểu Ly muốn khóc, nghĩ đến trong
cuộc đời cô không còn một người tên Tiểu Bạch, nước mắt cô liền trào
dâng, nhưng cú sốc ngày hôm nay quá lớn, cô đã thật sự hạ quyết tâm phải rời khởi người đàn ông khiến cô thất vọng kia. “Ừm, mình nghĩ kỹ rồi.
Chia tay với anh ấy.”