Ngay lập tức, Tần Tang vô cùng hối hận
vì đã bày trí phòng ốc mở thoáng thế này. Bây giờ, ngay cả muốn tìm một
căn phòng để trốn cũng không có.
Lý
Vi Nhiên hung dữ trừng mắt liếc nhìn Dung Nham đang dùng ánh mắt mờ ám
đánh giá vợ anh. Dung Nham nhận được tín hiệu trở mặt, phẩy phẩy tay,
chủ động đi lên bắt con chim sáo kia nhốt vào lồng lại.
“Ừ… Gì kia, tiếp tục, tiếp tục ăn cơm…” Lý Vi Nhiên vô cùng lúng túng, cố nén nói ra một câu như thế.
Tiếp theo, không khí tương đối quái dị. Tần Tang vẫn nói cười nhẹ nhàng,
thật như chẳng để chuyện này trong lòng. Ai cũng có thể nhìn ra được,
trong lúc lơ đãng cô liếc về con sáo kia, trong khóe mắt lộ ra sự giết
chóc bừng bừng.
Trần Ngộ Bạch ăn bữa cơm này rất hài lòng. Chỉ có điều, cô bé ngốc An Tiểu
Ly lại muốn đi chọc con sáo kia xem sao. Rốt cuộc anh vẫn kiêng kỵ thủ
đoạn của Tần Tang, chủ động quan tâm cất lời kêu mọi người giải tán sớm.
Tần Tang cho Trần Ngộ Bạch một ánh mắt “coi như anh thức thời”, mỉm cười đưa tiễn ba người bọn họ đến cửa thang máy.
Lý
Vi Nhiên thừa dịp Tần Tang không có ở đây, vội vàng xách cái lồng chim
giấu vào góc bếp. Quả nhiên, Tần Tang vừa đưa khách xong bước vào cửa,
đã đằng đằng sát khí muốn tìm con sáo.
Lý
Vi Nhiên ôm cô đang nỗi giận đùng đùng dỗ dành. Tần Tang hiếm khi mất
mặt như thế, cay cú như một con mèo con, giãy nãy muốn đem con sáo kia
ra hầm canh.
“Ngày mai anh mang nó đi chổ khác là được rồi mà!
Thôi nào, thôi nào … Tang Tang…” Lý Vi Nhiên ôm eo cô, kéo cô đến vừa hôn vừa dỗ dành cô.
“Còn ngại ba người đó nghe không đủ phải không? Còn muốn đưa cho người khác
nghe nữa hả?” Tần Tang cắn mạnh đôi môi của anh, lửa giận ngút trời.
“Vậy… phóng sinh?”
“Phóng sinh gì chứ! Em muốn ném cái lồng này từ trên lầu xuống đất! Đánh chết
nó!” Tần Tang đẩy anh ra, vùng vẫy muốn đi tìm con chim sáo.
Lý
Vi Nhiên cảm thấy cô dã man không nói đạo lý như vậy lại rất đáng yêu.
Cô tức giận anh chỉ cười hì hì, ôm cô lại ngăn cản, thỉnh thoảng thơm
trộm cô, cũng không chịu buông tay.
“Lý, Vi, Nhiên!” Tần Tang gằn từng chữ lớn tiếng. Lý Vi Nhiên đứng nghiêm, tựa như chào theo tiêu chuẩn “Có”
Quả
thật Tần Tang giận đến nghiến răng ken két, nhưng anh bị đánh không đánh lại, bị mắng cũng không mắng lại. Thật sự cô không có biện pháp gì nữa.
Lý
Vi Nhiên lại bảo đảm lần nữa là ngày mai sẽ xử lý con chim sáo sạch sẽ.
Nhưng cả đêm Tần Tang vẫn giận dỗi. Cho đến tối lên giường ngủ cũng còn
tức giận.
Lý
Vi Nhiên tắm rửa xong leo lên giường. Tần Tang quấn chăn nằm yên không
nhúc nhích, giả bộ ngủ. Anh nằm xuống, ôm choàng lấy cô qua lớp chăn,
kéo vào lòng. Tần Tang buồn bực trong chốc lát, không thở nỗi, đẩy chăn
ló đầu ra, đối mặt với Lý Vi Nhiên. Ánh mắt đỏ rực của cô mang theo sự
tức giận, trong nháy mắt đã không còn đôi mắt long lanh như nước nữa,
oán hận nhìn anh.
Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn ngủ treo tường mờ mờ, rèm cửa sổ không kéo
kín, ánh đèn đường màu trắng của tiểu khu chiếu xuyên qua cửa. Ôm người
phụ nữ yêu mến trong lòng, mặc dù cô còn chút rầy rà, nhưng Lý Vi Nhiên
bỗng cảm thấy, màn đêm như thế lại vô cùng dịu dàng.
“Tang Tang. Chúng ta kết hôn đi!”
—————
An Tiểu Ly lên xe vẫn còn cười “Em cá là con chim kia sẽ bị Tần Tiểu Tang trừng trị vô cùng bi thảm”
Hiển nhiên tâm tình Trần Ngộ Bạch cũng tốt, chỉ cười nhìn cô không nói gì.
“Chỉ có điều, từ nhỏ cô ấy đã không thích mấy thứ lông lá, sao lại nuôi một
con chim chứ?” An Tiểu Ly lục lọi đồ ăn vặt trong xe, khẽ nói lầm bầm.
Chiếc xe màu bạc lướt đi trong màn đêm cũng không nhanh, đèn đường cứ từ từ
lui về phía sau, bên ngoài đã rét lạnh. Ven đường vẫn có người mặc áo
thật dày bước đi sóng vai, trong lúc nói chuyện còn thở ra khói trắng.
Không khí trong xe vô cùng ấm áp, An Tiểu Ly mở một ca khúc biết tên
lên, là một giọng hát nữ: Một mình – Cuối cùng vẫn băn khoăn không biết
nên ngủ bên phải hay bên trái. Hai người – cho dù là cải vã cũng vô cùng đáng nhớ. (Một Mình – Thái Y Lâm)
Cô
cúi đầu hát theo, kèm theo tiếng cô xé gói đồ ăn vặt, khiến cho trái tim Trần Ngộ Bạch đó giờ luôn lạnh lùng, bỗng nhiên nổi lên yêu thương.
“Hai người bọn em đã biết nhau từ nhỏ à?” Anh hiếm khi tán gẫu.
Tiểu Ly vừa mới bỏ viên kẹo QQ vào miệng, nghe Trần Ngộ Bạch hỏi như thế, cô hơi cười đắc ý “Ừ, tụi em còn là sinh chung một phòng sanh ở bệnh viện
nữa kìa! Em ra trước cô ấy hai tiếng.” Cô cười ha hả “Chỉ có điều vẫn là cô ấy bảo vệ cho em” Tiểu Ly vô cùng vui vẻ, có người bạn thân như Tần
Tang, chính là một trong những kiêu ngạo không nhiều lắm trong cuộc đời
của cô.
“Thật ra Tần Tang không khó sống chung vậy đâu, cô ấy… luôn phân biệt rõ bạn
bè và xã giao. Thật ra thì lúc nhỏ, cô ấy cũng không phải như vậy. Lúc
tụi em học lớp ba, ba của cô ấy đến đón cô ấy đi. Từ đó cô ấy trở nên
lãnh đạm, mẹ cô ấy….” Bỗng nhiên Tiểu Ly ý thức được mình đã bà tám
chuyện của Tần Tang, vội vàng ngậm miệng lại.
Nhưng Trần Ngộ Bạch như đã biết được gì đó “Sao vậy?”
“Ặc… Tần Tiểu Tang không thích em nói những chuyện này cho những người lạ biết.”
“Anh là người lạ sao?” Trần Ngộ Bạch nói dịu dàng, yên lặng nắm tay cô, cười ôn hòa.
Không phải! An Tiểu Ly lại bị sắc đẹp mê hoặc lần nữa.
Tần
Tang và cô lớn lên cùng nhau tại thành phố R. Mặc dù không có ba, nhưng
lúc nhỏ Tần Tang rất hoạt bát. Thường hay bị thầy cô giáo gọi Tần Tang
và An Tiểu Ly là hai cô bé hề. Nhưng có một ngày, bỗng nhiên Tần Tang bị một chiếc xe hơi màu đen cao cấp đón đi. An Tiểu Ly khóc đến chết đi
sống lại, ngay cả đế giày của cô giáo Trần cũng không rung chuyển được
nước mắt của cô.
Sau
này lớn hơn chút, mới nghe người khác nói, cô giáo Diệp mẹ của Tần Tang, bị một công tử nhà giàu phụ tình. Tần Tang là do bà lén sinh ra, sau đó bị người ta biết, nên đón Tần Tang đi nhận tổ quy tông.
Nhà
giàu, Sở Hạo Nhiên, Tần Tang. Khó trách tại sao Dung Nham nói nhìn cô ta quen mắt. Trần Ngộ Bạch liếc nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, nhếch khóe
miệng mỉm cười. Lão Ngũ, lần này cậu thật thảm rồi.
——————
“Anh hi vọng chiều nào khi tan sở cũng thấy em ở nhà chuẩn bị cơm nước. Anh
hi vọng mỗi buổi tối cũng có thể ôm em ngủ. Anh muốn nghe em gọi anh là
ông xã. Muốn em sinh cho anh một bé gái giống hệt như em, mỗi ngày ngọt
ngào gọi anh là ba. Tang Tang, chúng ta kết hôn được không?” Một bàn tay của Lý Vi Nhiên nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt của cô. Cụng trán vào trán cô, nói vô cùng chân thành.
Tần Tang ngơ ngác nhìn anh hồi lâu, lông màu chau lại “Anh đừng hòng nói một hai câu ngọt ngào để em tha cho con chim kia.”
Thâm tình của Lý Vi Nhiên trong nhất thời đổi thành sự bất đắc dĩ, ngắt
chiếc mũi nhỏ của cô, oán giận “Em cứ tiếp tục giả ngu với anh đi”
Anh trở mình, nắm góc chăn giở mạnh lên, chui vào trong chăn, nằm chung với cô. Bây giờ, đến phiên anh giả bộ ngủ.
Tần
Tang biết anh thật lòng. Cách đây hay ngày anh đã nói, nhân dịp năm mới
sẽ dẫn cô về gặp ba mẹ anh. Không phải là Tần Tang không muốn, chỉ có
điều khuyến cáo của Trình Hạo vẫn còn văng vẳng bên tai. Cô cũng đau khổ gấp trăm lần. Kỳ hạn nửa năm còn chưa trôi qua một nửa, cô lại thật
không kiềm chế được nữa rồi.
“Vi Nhiên…” Tần Tang quấn lấy anh, nhỏ giọng kêu anh mấy tiếng. Anh vẫn nhắm mắt không nhúc nhích.
Làm
sao Tần Tang có thể mặc anh không để ý đến cô chứ. Cô đưa tay ôm lấy
anh, vùi đầu vào lòng anh, chân dài cọ qua nơi đang lặng lẽ biến hóa của anh. Lý Vi Nhiên mới chống đỡ được một phút đã không nhịn được nữa.
Xoay người áp đảo cô xuống phía dưới, cởi đồ hai người sạch sẽ, mãnh
liệt hôn cô.
“Chờ chút…” Tần Tang hổn hển không ngừng. Lý Vi Nhiên đã binh đến dưới thành từ lâu, căn bản là không nghe cô nói. Dứt khoát rướn người hoàn toàn
chiếm lấy cô. Tần Tang không chịu nỗi sự vội vã của anh. Cho dù hàng đêm xuân tiêu, nhưng cho đến bây giờ cô vẫn còn đau. Bình thường anh luôn
dịu dàng, nhưng lúc trên giường lại hoàn toàn khác hẳn. Mỗi lần cô cũng
hoảng sợ rút lui, nhưng lại bị anh giữ quá chặt, cô chỉ biết van xin
không ngừng dưới ham muốn mãnh liệt của anh.
“Con chim kia…. rốt cuộc… ở đâu….” Tần Tang bị anh trêu ghẹo lúc nông lúc
sâu đến mê man, nhưng vẫn sợ con chim kia lại bép xép, cất tiếng nói đứt quãng.
“Anh bít hai lỗ tai nó lại rồi, em yên tâm đi.” Lý Vi Nhiên nói với cô cho
có lệ. Tối nay, anh vô cùng điên cuồng, bế cô vẫn còn trong chăn lên,
thả lên ghế salon. Loay hoay xoay người cô đưa lưng về phía anh, quỳ gối trên ghế salon. Anh đi vào từ phía sau, một chân anh đứng trên mặt đất, một chân quỳ phía sau cô. Mỗi lần tấn công đều làm cô bổ nhào trên ghế, anh lại đưa tay choàng ra phía trước, nắm lấy bộ ngực đẫy đà của cô,
dốc sức vân vê.
Anh
cứ như thế rất lâu, trong lúc Tần Tang đã co giật nhiều lần. Vào lúc
cuối, Lý Vi Nhiên mút lấy cổ cô, đê mê gọi tên của cô “Em là của anh…”
—————–
Tiểu Ly tắm rửa xong, định đi tìm Tuyết Bích chơi, lại bi Trần Ngộ Bạch khiêng về phòng ngủ.
“Em
ngủ không được” An Tiểu Ly làm nũng với anh, vẫn còn muốn chuồn đi chơi. Hôm nay thưởng thức con chim sáo nhà Tang Tang biểu diễn, cô càng thích Tuyết Bích hơn.
Dĩ
nhiên Trần Ngộ Bạch không để cô đi, lôi cô nhét vào chăn. Anh cởi quần
áo của mình trước, sau đó tiến vào chăn cởi quần áo của cô xuống. Tiểu
Ly không chịu được chuyện anh mỗi đêm đều hành hạ cô, khua tay múa chân
nho nhỏ phản kháng. Trần Ngộ Bạch lại càng thêm hăng hái, càng muốn cô
nhiều tư thế hơn. Tiểu Ly bị anh nhào nặn càng lúc càng giống diễn viên
tạp kỹ, cố gắng kiềm nén tiếng rên rĩ.
Trần Ngộ Bạch xấu xa liếm khắp người cô “Yên tâm đi, Tuyết Bích không biết nói, em có la lớn tiếng cũng chẳng sao…”
Tiểu Ly liếc anh, rụt thân lại cố gắng kẹp chặt lấy anh. Trần Ngộ Bạch sơ
suất thiếu chút nữa không kiềm chế được, bàn tay đang xoa người cô càng
mạnh, lực tấn công cũng lớn hơn, khiến Tiểu Ly vội vàng cần xin tha thứ. Trần Ngộ Bạch khẽ khàng nói nhỏ bên tai cô “Thật ra thì… Tiểu Ly nhà
mình cũng rất chặt…”
Anh
vừa nói, vừa cố ý mút vào nơi thịt non mẫn cảm nhất của cô. Tiểu Ly giật mình, vừa thẹn vừa giận vì anh giở trò lưu manh, đôi tay ôm anh không
buông, hai chân quấn anh càng chặt. Anh cắn cô, cô cũng không buông ra,
hai người kịch liệt quấn quýt, cuối cùng, không ai nhịn được nữa, cùng
nhau run lên.
————–
Vào trận tuyết đầu đông, Tần Tang dẫn Lý Vi Nhiên đến thành phố R.
Bỗng nhiên con gái dẫn một người con trai trẻ tuổi anh tuấn về nhà, Diệp Thụ thật sự kinh hãi. Ăn xong bữa tối, Lý Vi Nhiên biểu hiện tốt đẹp xung
phong đi rửa chén. Tần Tang lôi kéo mẹ đi sửa sang lại phòng mình cho
anh ở.
Hai
mẹ con cùng nhau thay ra giường, lại thu dọn chút đồ đạc trong phòng.
Diệp Thụ xếp ra giường bỏ vào tủ, vỗ vỗ giường ý bảo Tần Tang ngồi
xuống.
“Người này chính là người lần trước con nó muốn quên sao?”
Tần Tang gật đầu, lại mỉm cười e thẹn.
Diệp Thụ nhìn cô thật lâu, vuốt tóc cô “Hình như không tệ, không nghĩ rằng con lại thích người con trai như vậy.”
Tần Tang đợi thật lâu, nhưng mẹ cô vẫn không nói gì nữa.
“Trình Hạo nói anh ấy sẽ chủ động hủy bỏ hôn ước. Nhưng mà, muốn con chờ nửa năm.” Tần Tang vẫn chủ động nói ra.
Diệp Thụ nghe ý ở ngoài lời của, cũng chỉ cười thản nhiên “Tự con quyết định là được rồi.”
Bà
vỗ vỗ vai con gái, sau đó đi ra ngoài, để lại Tần Tang ngồi trong phòng
một mình. Tần Tang khẽ thở dài, đứng lên đi đến cửa sổ, nhìn những bông
tuyết bay trắng xóa ngoài kia, lòng của cô cũng hơi lạnh lẽo.
May
là cuối cùng cô không chọn lầm người, Trình Hạo cũng đồng ý giúp cô. Nếu như chuyện không thuận lợi, e rằng mẹ cô cũng sẽ không vì hạnh phúc của cô mà chịu đến gặp ba cô rồi.
Thật sự lại hận như vậy sao? Hận đến mức trời nam đất bắc, hận đến mức ngay cả tình yêu cũng nhạt nhòa.
Nếu như đổi lại là cô, có thể hận Lý Vi Nhiên vậy không? Tần Tang kinh ngạc mỉm cười, sẽ không, tuyệt đối sẽ không như vậy.