Trên đời này, còn có chuyện gì mất mặt hơn việc lăn ra sốt sau một đêm làm tình chứ?
Lý Vi Nhiên trong cơn mê man cảm thấy, không có, tuyệt đối không có.
Lúc
Tần Tang bưng khay thức ăn cười tủm tỉm bước vào, Lý Vi Nhiên ngả trên
gối cúi đầu thở dài một tiếng, kéo chăn qua che mặt mình.
Thực sự là con mẹ nó mất mặt quá đi!
Tần Tang đặt khay lên tủ đầu giường, nhảy lên giường, kéo lớp chăn anh đang quấn chặt ra.
“Được rồi được rồi, em sẽ chịu trách nhiệm với anh! Đừng xấu hổ nữa mà!” Tần Tang xoa mái tóc lộ ra khỏi chăn của anh, cười nói.
Lý
Vi Nhiên xốc mạnh chăn, bắt lấy Tần Tang thét chói tai, xoay người đè cô trên giường. Bởi vì bị sốt, mặt anh đỏ rực, mắt anh rất sáng, nghiến
răng hung dữ trừng mắt nhìn Tần Tang, nhìn dáng vẻ cười hì hì không sợ
chết của cô, anh tức giận trong lòng, đưa tay phủ lấy bầu ngực không mặc nội y của cô, dùng ba phần sức lực bảy phần kỹ sảo, từ từ vuốt ve,
“Vậy, chịu trách nhiệm với anh thêm một lần được không?”
Tần
Tang không sợ anh, trái lại ưỡn ngực hưởng thụ, rên rỉ vài tiếng, đôi
chân dài nhiệt tình quấn trên thắt lưng anh, giãy dụa theo bản năng,
“Thật ra em nghĩ rằng e rằng anh làm một lần sốt một lần, lỗ nặng đấy. . .”
Lý
Vi Nhiên oán hận ngứa cả răng, vén áo ngủ của cô lên, nhanh chóng lột
quần trong của cô, ngón tay linh hoạt luồn vào khiêu khích nơi non mềm
của cô, “Anh cho em thử xem rốt cuộc có lỗ hay không!”
Nhiệt độ trên người anh hơi nóng, Tần Tang cũng trêu đùa anh, đâu có chịu cho anh thật sự làm “thể lực sống” lần nữa.
“Tha thứ cho em, tha thứ cho em!” Tần Tang cười trốn anh, vặn vẹo dưới thân
anh, thỉnh thoảng xoa vật căng cứng của anh, Lý Vi Nhiên nhất thời như
tên đã lên dây, nóng ruột cởi quần trong của mình, bị Tần Tang đè tay
lại.
“Được rồi. . . Em biết anh không lỗ, rất lời. . . ” Cô cười lấy lòng, vươn
đầu lưỡi ra khẽ liếm trên môi anh, động tác của tay ở dưới thân càng lúc càng mờ ám, “Em vẫn hơi đau, cầu xin Ngũ thiếu gia giơ cao đánh khẽ
buông tha tiểu nữ có được không?”
Lý
Vi Nhiên thích nhất nghe cô mềm giọng cầu xin tha thứ, lại nghĩ đến vết
máu lớn như nắm tay trên giường đêm qua, anh cũng không nỡ.
“Hầu hạ bản thiếu gia cho tốt!” Anh hung dữ nghiêm mặt, ôm chặt cô xoay người, nằm lại trong chăn.
“Vâng, thiếu gia!” Tần Tang dịu dàng đáp lại anh, nghiêng người tựa lên ngực
anh, bị anh vân vê mà thở hồng hộc, tay vừa trượt lên xuống vừa nhẹ
nhàng xoay tròn, nhưng anh lại vẫn không có dấu hiệu gì.
“Được chưa đây. . .” Cô ngửa cổ lên, bị anh vuốt ve hơi ẩm ướt, ngứa ngáy yếu mềm.
Lý
Vi Nhiên cắn dái tai như ngọc trắng của cô, không vui lẩm bẩm, “Nhiều
‘tư liệu sống’ như vậy để xem không thôi à? Bản thân không biết góp chút sức à?”
Tần
Tang tủi thân xoay thắt lưng, nhấc một chân lên ôm lấy thắt lưng anh, ma sát chậm rãi, chọc Lý Vi Nhiên nổi giận, lại đè cô xuống dưới thân,
hung hăng hôn lấy.
Rất
lâu rất lâu, anh mới ngậm môi cô run mạnh một hồi, thứ nóng nóng phun
lên lòng bàn tay cô. Tần Tang rốt cuộc vẫn xấu hổ, đến khi hô hấp của
anh dần dần đều lại, đỏ mặt đẩy anh ra vào phòng tắm.
. . .
Ở bên Trần Ngộ Bạch, bữa sáng là Cola Cao và bánh trứng.
Đêm
qua anh nói là không “ăn no”, nhưng vẫn giày vò đến tận khuya. Sáng sớm
Tiểu Ly không dậy nổi, bữa sáng cũng chỉ qua loa như vậy.
Nếu
như nói bữa tối hôm qua vẫn còn trong phạm vi nhẫn nại của Trần Ngộ
Bạch, như vậy bữa sáng hôm nay đã vượt qua đường ranh giới rồi.
“Anh không muốn uống cái này!” Anh bực bội đẩy cốc đồ uống nóng với vị ngọt
ngấy bay lượn đó ra, “Gọi điện mua đồ ăn ở ngoài, anh muốn ăn cháo thịt
gà nấm hương.”
“Anh lớn như vậy rồi mà không biết gọi điện thoại hả?” Tiểu Ly giả vờ nghi hoặc hỏi.
Sắc mặt Trần Ngộ Bạch thoáng cái đã lạnh hẳn xuống, “An Tiểu Ly! Em ngứa da có phải không?”
“Ơ
hay! Cái này không phải rất ngon sao! Tiểu Bạch anh thật sự ngày càng
trẻ con rồi, ăn bữa sáng thôi còn cần em đút sao?” Cô đứng dậy, bưng cốc Cola Cao của anh lên, cầm muỗng làm bộ như muốn đút cho anh thật. Trần
Ngộ Bạch hung hăng giơ tay cản cô lại, bưng lấy cốc uống một hơi cạn
sạch, lạnh lùng liếc mắt nhìn cô, đứng dậy vào phòng ngủ thay quần áo.
Tiểu Ly nhìn bóng lưng anh lắc đầu bất đắc dĩ, thật là, đứa trẻ này ngày càng khó chiều rồi.
Đây là mùa thề thốt, Tiểu Ly thề, cô thật sự chỉ thuận miệng nói bừa thôi, không ngờ lại triệu mẹ của đứa trẻ khó chiều đến.
Trần phu nhân rất biết chăm sóc sắc đẹp, nhìn qua chỉ như hơn bốn mươi tuổi. Tóc vấn không rối một sợi, quần áo rất hợp với công việc.
An
Tiểu Ly thật sự cảm thấy mình ngày càng thông minh, vừa nhìn thấy một
phụ nữ trung niên xinh đẹp mở cửa bước vào, cầm chìa khóa trong tay như
vậy, cô lập tức ý thức được đây là mẹ của Tiểu Bạch.
Quả nhiên, phụ nữ trung niên xinh đẹp mở miệng rất khí chất, “Xin chào, tôi là mẹ của Trần Ngộ Bạch. Cô là?”
Tiểu Ly cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh nuốt bánh trứng trong miệng xuống, cười long lanh với bà, trả lời rất có khí chất: “Chào bác ạ. Cháu là An Tiểu Ly.”
Bà Trần rất biết kiềm chế mỉm cười gật đầu, trong lòng lại không vui vẻ như vậy.
Con gái con đứa, răng đính đồ ăn còn cười lớn như vậy làm gì?
Lúc
này Trần Ngộ Bạch xuất hiện, thấy người phụ nữ trung niên xinh đẹp, hình như anh không phản ứng gì nhiều, hờ hững gọi mẹ một tiếng, sau đó thuận miệng hỏi một câu: “Sao mẹ lại đến đây?”
“Lâu lắm rồi con không về nhà, mẹ đến gặp con.” Bà Trần đối mặt với con trai, cười từ đáy lòng, “Hôm nay có việc bận à?”
“Con bận lắm.” Giọng điệu của Trần Ngộ Bạch hờ hững, liếc mắt nhìn đồng hồ
đeo tay, hơi dịu sắc mặt xuống, vỗ vai mẹ thể hiện sự thân thiết, “Con
phải về tổng công ty đây, hai ngày nay bận suốt, hôm nay con thật sự
không rảnh, tối con về sớm một chút, mẹ hầm canh cho con được không?”
Bà
Trần nghe anh nói bận, trong lòng không hài lòng, nhưng không thể hiện
ra mặt. Tuy nhiên nghe con trai nói muốn uống canh bà hầm, bà lại vui
hẳn lên, gật đầu, nói dịu dàng: “Vậy mẹ đợi con ở đây, con về sớm nhé!”
Trần Ngộ Bạch gật đầu, lại chỉ An Tiểu Ly đang ngây ngốc mất hồn nhìn hai
người mẹ hiền con thảo, “Mẹ, đây là Tiểu Ly, hôm nay cô ấy sẽ ở nhà với
mẹ!”
“Em
cũng đừng đến công ty nữa, hôm nay cho em nghỉ, ngoan ngoãn ở nhà với
mẹ.” Trần Ngộ Bạch vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, bỗng nhiên cúi người ôm lấy cô, “Lấy cặp tài liệu cho anh, anh đi làm đây.”
“Mẹ, con đi đây.”
“Ừm, tối nay về sớm nhé.”
Bà
Trần mỉm cười đáp lời. Trần Ngộ Bạch mỉm cười đi về phía cửa. An Tiểu Ly bởi vì động tác dịu dàng hiếm hoi của Trần Ngộ Bạch, xấu hổ mỉm cười đi lấy cặp cho anh.
. . .
Lý
Vi Nhiên nói rằng thà chết vì sốt còn hơn chết vì mất mặt, tuyệt đối
không đi bệnh viện. Tần Tang không thể làm gì hơn là lấy thêm một tấm
chăn, đắp lên cả người đầy mồ hôi của anh. Anh ăn hết cháo nặng nề thiếp đi, Tần Tang nằm trên giường với anh, giảm tiếng ti vi.
Lúc
điện thoại của An Tiểu Ly gọi tới, Lý Vi Nhiên đã ngủ say, nhưng Tần
Tang vẫn sợ làm ồn đến anh, che điện thoại chạy ra ban công nghe.
“Cứu trợ khẩn cấp!”
“Nói đi” Gió ngoài ban công thổi vù vù, Tần Tang lạnh run lên, nhả ra hai chữ từ kẽ răng.
“Mẹ Tiểu Bạch đến, hiện giờ ở trong bếp cách tớ một trăm mét, Tiểu Bạch đi làm, bảo tớ ở nhà với — mẹ.”
“Đồ nhát gan.” Tần Tang lầm bầm một câu, Tiểu Ly không nghe rõ, hỏi lại: “Cái gì?”
“Không có gì. Cậu tự nghĩ ra cách gì rồi?”
“Ừm. . . Tớ vẫn thích bà mẹ thẳng tính như cô giáo Trần nhà tớ hơn, bà mẹ phu nhân kiểu này tới không thích — “
“– Nói ý chính! Tớ ở ngoài ban công, lạnh chết rồi!”
“A? Vậy cậu làm gì mà không vào nhà?”
“Vi Nhiên đang ngủ.”
“Tần Tiểu Tang! Các người! Các người! Các người — “
” —
Đúng đúng đúng! Bọn mình đến bước cuối rồi. Cậu nhanh lên đi, còn việc
gì không?” Tần Tang phóng khoáng, trái lại An Tiểu Ly nghẹn họng nói
không ra lời.
“An Tiểu Ly!”
“A — a! Tớ đây!” An Tiểu Ly thật vất vả mới hoàn hồn trở lại, từ trong phòng tắm chìa đầu ra nhìn vào bếp, bà Trần vẫn đang vui vẻ làm việc, “Tang
Tang, đến tối Tiểu Bạch mới về! Bây giờ bác ấy đang chuẩn bị, cậu nói
xem, bác ấy có phải là kiểu bà mẹ coi mình là kẻ xâm lược không? Giống
cái bà trong ‘Khổng tước bay về Đông Nam’* đó.”
[*
孔雀东南飞
Hán
Việt: Khổng tước Đông Nam phi, là một bài nhạc phủ thời Hán do Từ Lăng, một
người nước Trần biên soạn. Bài nhạc phủ kể về Lan Chi đi làm dâu cho nhà họ Tiêu nhưng bị đuổi về nhà mẹ, sau bị anh trai ép tái giá. Đêm tân
hôn Lan Chi nhảy xuống nước tự sát, chồng là Tiêu Trọng Khanh cũng tự tử mà chết. Bài nhạc phủ dài 1775 chữ, là bài thơ tự sự đỉnh cao nhất kể
cả về nghệ thuật lẫn tư tưởng trong nhạc phủ thời Hán. Năm 2009 đã được
dựng thành phim cùng tên.]
Tần
Tang một tay ôm vai, lạnh rụt cổ lại, “Làm mẹ ai cũng có phần như vậy,
cậu đó, mạnh mẽ chút đi, ra oai phủ đầu với bà ấy chút.”
“Vì sao?! Không phải ai cũng tỏ vẻ dịu dàng ngoan ngoãn trước, chờ đến khi lấy nhau rồi mới tác oai tác quái sao?”
“Cậu xác định lấy anh ta hả?”
“Hừ! Mình không thèm lấy nhá!”
“Nói thật,” Tần Tang cắt đứt trò đùa, “An Tiểu Ly, nhớ lấy tám chữ châm ngôn này: Không kiêu không hèn, có tiến có lùi. Cậu có hiểu không?”
Tiểu Ly lại thò ra nhìn vào bếp, rụt đầu lại, cô lắc đầu.
Tần
Tang đương nhiên không nhìn thấy, thế nhưng cô có thể đoán được. Đang
nghĩ muốn nói thêm, bỗng nhiên trong nháy mắt một linh cảm xuất hiện,
nhớ tới việc lần trước trong quán bar, người đàn ông của ai đó vô tình
vô nghĩa nhìn người đàn ông của cô bị đánh. Tần Tang cười ha ha, giọng
nói vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, “Thật ra, An Tiểu Ly, nếu để bà ấy dần
dần phát hiện ra cậu không tốt, không bằng để bà ấy dần dần phát hiện ra cậu không tệ như vậy. Cậu cứ theo phong cách hiền lương thục đức vốn có của bản thân, phát huy trọn vẹn sự thông minh tài trí của mình. Tin
mình đi, Tiểu Ly, cậu được mọi người thích như vậy, mẹ của Tiểu Bạch sẽ
không ghét cậu đâu. Đừng nghĩ gì cả, chỉ bằng trực giác vô địch của cậu, cứ dũng cảm tiến tới, OK?”
Hiếm lắm Tần Tang mới nói thuận theo cô, An Tiểu Ly nhất thời cảm thấy cuộc
nói chuyện này cực kỳ dễ nghe, mừng khấp khởi gác điện thoại.
. . .
Bà Trần chuẩn bị món ăn tối xong, liền bật bếp xào vài món thức ăn, làm một món canh, ngồi đối mặt ăn trưa với Tiểu Ly.
Trình độ nấu nướng của An Tiểu Ly chỉ giới hạn trong việc nấu chín cơm và
thức ăn, hoặc là làm từng bước theo sách dạy nấu ăn. Cho nên trong số
này, cô ngoại trừ rửa rau và làm mấy việc vặt, không giúp đỡ được việc
gì khác. Điều này trong mắt bà Trần, lại bị rớt thêm một hạng.
“An tiểu thư.” Đang ăn cơm, bà Trần mỉm cười lên tiếng.
An Tiểu Ly mỉm cười thân thiết, “Bác gọi Tiểu Ly đi ạ!”
Bà Trần buông đũa xuống, uống nước với dáng vẻ cao quý, “Trong nhà An tiểu thư có những ai?”
Tiểu Ly thầm thở dài, mỹ phẩm gì đó vẫn không chống lại được thời gian, nếp
nhăn trên mặt không có bao nhiêu, nhưng trí nhớ rốt cuộc vẫn không tốt,
bảo gọi Tiểu Ly, chớp mắt đã quên rồi.
“Trong nhà có ba và mẹ ạ. Cháu là con một.” Cô trả lời thật thà.
“Ừm,” Bà Trần gật đầu, lại không để lộ nét mặt, “Cha cháu làm việc ở đâu?”
“Dạ vâng, ba mẹ cháu đều là nhà giáo.”
“Con nhà thư hương nhỉ,” Bà Trần nở nụ cười, giọng điệu sâu xa, “Thảo nào An tiểu thư có khí chất như vậy! Nào giống nhà chúng tôi, mấy đời đều làm
việc buôn bán, Ngộ Bạch từ nhỏ cũng không thích đọc sách lắm, à, thế này lại là trèo cao rồi.”
Tiểu Ly vội vã lắc đầu, hết sức chân thành: “Bác yên tâm, cháu không ghét bỏ anh ấy đâu!”
Bà
Trần đang chống cằm mỉm cười cao quý, nghe thấy câu trả lời của An Tiểu
Ly, ngón tay tinh tế bưng chén trà run lên, nụ cười nhất thời có chút
cứng ngắc.
. . .
Buổi tối Trần Ngộ Bạch trở về, bà Trần đang ở trong bếp, Tiểu Ly ở bên cạnh
giúp đỡ. Trong khói dầu nghi ngút và tiếng xoong nồi va chạm hỗn loạn,
có một ý nghĩa ấm áp.
Trần Ngộ Bạch đứng ở cạnh cửa một lúc, kêu một tiếng mẹ êm ái. Bà Trần thấy
anh đã trở về, rất vui mừng đưa cái xẻng cho Tiểu Ly, còn mình thì kéo
con trai ra ngoài nói chuyện.
Trần Ngộ Bạch nói chuyện phiếm với bà vài câu, rốt cuộc cũng chờ tới điều anh muốn nghe.
“Đứa con gái này, con có nghiêm túc không?” Bà Trần nhỏ giọng hỏi con trai.
Trần Ngộ Bạch liếc nhìn vào bếp, cười cười, chậm rãi gật đầu. Anh ngước mắt
nhìn mẹ, lại phát hiện vẻ mặt của mẹ cũng không vui vẻ như anh tính
trước.
“Mẹ
không thích cô ấy.” Bà Trần thở dài, “Con suy xét cẩn thận nhé. Người
nhà chúng ta như vậy, không tính đến chuyện trèo cao, nhưng cũng phải là con gái hiền lành nết na. Chuyện này, tạm thời mẹ chưa nói cho ba con.”
Trần Ngộ Bạch nghe xong lời mẹ nói, yên lặng chốc lát, lạnh lùng bỏ lại một câu, đứng đậy đi vào bếp.
“Con sẽ tự nói cho ba biết.”
. . .
Không lâu sau bữa tối, bà Trần đi về. Sắc mặt Trần Ngộ Bạch sa sầm xuống.
Tiểu Ly thu dọn bát đũa, ngoan ngoãn tránh xa anh, vào phòng xem TV.
Thế nhưng anh theo vào, yên lặng một lúc, lạnh lùng hỏi cô: “Hôm nay ở nhà với mẹ anh có vui không?”
“Tàm tạm.” Tiểu Ly nghĩ ngợi, “Mẹ của anh rất tốt, cười với em suốt.”
Trần Ngộ Bạch “ờ” một tiếng, “Còn gì nữa?”
Tiểu Ly khó hiểu nhớ lại, “Còn có. . . Không có gì đâu. Buổi sáng lúc anh đi rồi thì bác đi mua đồ, buổi trưa cùng ăn cơm, buổi chiều bác ngủ, em
lên mạng xem tiểu thuyết. Không nói chuyện gì cả, à, bác hỏi chuyện
trong nhà em, có mấy người, ba mẹ làm gì. Mẹ anh khiêm tốn lắm, còn nói
anh trèo cao đấy.”
Cô cười hì hì, Trần Ngộ Bạch thì không thể nào vui nổi.
“Mẹ
anh nói anh không chăm chỉ đọc sách, nhà của em là dòng dõi thư hương.”
Tiểu Ly hơi đắc ý, “Nhưng mà em nói, em không ghét bỏ anh.”
Trần Ngộ Bạch, hoàn toàn không còn gì để nói.
Tiểu Ly kéo ống quần anh, anh cũng ngồi xuống, ngồi sóng vai với cô đối diện với ti vi trên sàn nhà.
“Cái này có gọi là gia trưởng không?” Tiểu Ly dựa đầu lên vai anh, ngọt ngào hỏi anh.
Trần Ngộ Bạch lại cười nhạt một tiếng, chọc Tiểu Ly hung hăng véo anh. Thật
sự là véo hơi đau, Trần Ngộ Bạch nắm lấy tay cô, hơi mạnh tay, lạnh lùng lên tiếng: “An Tiểu Ly, lá gan của em ngày càng lớn. Sau khi anh xóa
nợ, em ngày càng không biết sợ.”
Cả
người An Tiểu Ly nhào vào trong lòng anh, “Không phải là sau khi anh
không cần đòi tiền em nữa, là sau khi phát hiện ra anh thật sự thích em, em mới ngày càng không sợ anh.”
Trần Ngộ Bạch sửng sốt, không nhịn nữa mà quay đầu qua chỗ khác bật cười.
Tiểu Ly càng thêm vui vẻ, giãy khỏi tay anh, nắm lấy cằm anh quay mặt
anh lại, “Nào, cười lần nữa cho đại gia xem!”
Vẻ mặt thô tục của cô chọc Trần Ngộ Bạch vừa bực mình vừa buồn cười, khóe miệng cong cong cười thật sự.
“An
Tiểu Ly. . .” Anh ôm cô vào trong lòng, gác cằm lên đỉnh đầu cô, vỗ vỗ
người trong lòng, anh thở dài, “Đôi khi, anh thật sự hoài nghi em thật
ra có phải là thông minh tuyệt đỉnh không.”
“Hử?”
“Người khôn giả ngốc.” Trần Ngộ Bạch giải thích đơn giản.
An
Tiểu Ly vòng vo một hồi mới cảm thấy cái này hình như là đang mắng cô
ngốc. Trần Ngộ Bạch nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô, lại thở dài, đẩy cô ngã xuống, ngậm lấy môi cô, anh nói không rõ ràng, “Không sao cả, đồ
ngốc nghếch. . . Có anh ở đây. . .”
Lúc
này An Tiểu Ly dường như cũng bắt đầu hiểu ra, bà Trần có vẻ không thích cô. Thế nhưng không đợi cô phát hiện ra đầu mối chính, Trần Ngộ Bạch đã lột cô sạch sẽ, nguy hiểm ngăn chặn lại, cô kích động không nghĩ ra
điều gì cả.
Đêm
đó anh hưng phấn khác thường, triền miên cả đêm, dùng hết các loại tư
thế, cuối cùng đỡ nửa người cô lăn lộn từ trên xuống dưới.
Vọt
lên một phen, mới gào thét hưng phấn, cuối cùng lại phóng ra. Sau khi
chấm dứt, An Tiểu Ly ngả lên giường, người nào đó đè trên người vẫn còn
chưa thỏa mãn. Cô thở yếu ớt đếm khăn giấy chậm rãi bị thấm ướt trên mặt đất, hoa hết cả mắt, cảm thấy mình ngốc hệt mấy ngôi sao đó, cô thì
thầm vài câu, bất chấp kẻ đè nặng trên người đã rục rịch ngóc đầu dậy,
cuối cùng ngủ mê mệt.
Trong bóng đêm mơ màng, Trần Ngộ Bạch nhẹ nhàng hôn lên cái cổ trắng như
tuyết của cô, liếm rồi lại liếm, vuốt ve rồi lại vuốt ve, mắt phát ra
ánh sáng lấp lánh.
Tuy
rằng đấu với ông già thông thái rởm trong nhà kia thật sự là việc rất
chán nản, nhưng vì đồ ngốc ngon lành này, cũng. . . coi như đáng giá.
Nhớ
tới cảnh tượng bà mẹ luôn kêu ngạo kia, bị đồ ngốc dưới thân chọc không
nói nên lời, Trần Ngộ Bạch lại nở nụ cười. Nhẹ nhàng trở mình khỏi người cô bé đang ngủ, ôm cô vào trong vòng ngực, cứ như vậy, khóe miệng cong
cong đi vào giấc ngủ.