Trung Tuấn hấp hối nhìn tôi với ánh mắt rủ mệt, giọng nói yếu ớt cố thốt ra từng chữ:
- Anh...yêu...em, đáng tiếc chúng ta không thể yêu nhau trọn kiếp này. Anh xin lỗi, vĩnh biệt em...người con trai anh yêu.
Nước mắt tôi dàn giụa, gào khóc trong đau khổ. Miệng không ngừng gọi tên anh.
- Trung Tuấn, đừng bỏ em. Trung Tuấn...
Tít...tít...tít........
Tiếng máy phát nhịp tim vang lên làm tim tôi muốn ngừng đập, quay sang chỉ còn lại đường thẳng chạy băng qua và người nằm ở bên cạnh tôi đây đã mãi mãi không còn nữa.
- Trung Tuấn.......
•
•
Mở mắt tỉnh dậy, tôi thấy khung cảnh bệnh viện. Thì ra là một cơn ác mộng, thật khủng khiếp! Mồ hôi đổ đầy trên người tôi, từ trán đến lưng đều thấm đầy mồ hôi lạnh. Mơ hồ một chút, tôi quay sang về phía cửa sổ. Có người nằm ở đấy, là Trung Tuấn. Anh ấy vẫn ổn đúng không? Sau cơn ác mộng kia, trong lòng tôi có một sự bất an về Trung Tuấn, cái cảm giác đó rất kì lạ giống như là...tôi sắp đánh mất Trung Tuấn mãi mãi.
Đi nhè nhẹ đến giường anh ấy, con người này vẫn ngủ say sưa không biết gì. Nhìn nét mặt ngây thơ, vô tội ấy đang ngủ sâu làm tôi tức điên lên:
-Cái tên này, ngay cả lúc ngủ cũng không cho tôi yên, anh thật quá đáng. Mà anh chưa chết thật đâu ha.
Tuy biết mình ngốc thiệt nhưng muốn chắc ăn nên tôi để ngón tay vào mũi Trung Tuấn. Có hơi thở nóng thổi ra chạm ngón tay tôi, vậy là anh ấy còn sống rồi! Mừng ghê. Nhưng khoan, đông lạnh cả tiếng đồng hồ ở đấy không biết " con truym bé nhỏ " của Trung Tuấn có bị co lại không thể nào hoạt động được nữa không? Không lẽ cả đời Trung Tuấn sẽ phải nhờ đến sự giúp đỡ của tôi mà không làm được gì cả, hay là tôi phải đảo chính. Nếu vậy chắc chết quá, nhất định không được...
Nghĩ vậy tôi leo lên người ngồi trên bụng Trung Tuấn lấy tay mò thử " của quý " của anh ấy đang ở đâu. Mò một hồi cũng trúng được, kiểm tra độ lớn một chút thì mới thấy cái " của quý " đó chẳng hề nhỏ bé một chút nào, nó giống khủng long hơn, chẳng hiểu sao có thể nhét vừa chỗ ấy của mình mà mình còn sống vậy. Đúng là thế giới không cần bụt hay tiên mà mọi thứ cũng có thể xảy ra.
- Em đang làm cái gì vậy?
Tiếng nói quen thuộc ấy vang lên làm tôi hồn bay phách tán, theo bản năng vội la lên:
- Á...anh...anh tỉnh hồi nào vậy?
Tay tôi vội rút ra khỏi quần Trung Tuấn, chân nhanh nhẹn leo xuống người anh. Mặt mày chắc có lẽ là đỏ hơn tôm luộc nữa. Tỉnh lúc nào không tỉnh lại tỉnh ngay lúc này, nhục quá! Tôi cúi mặt không dám ngẩng lên, Trung Tuấn vẫn nằm yên trên giường không nhúc nhích nhưng miệng thì lúc nào cũng hoạt động:
- Em vừa làm gì anh vậy? Tự nhiên mò " cậu nhỏ" anh làm gì? Bộ gần đây không làm nên nhớ à?
- Anh có bị điên không? Chỉ là...chỉ là tôi thấy con thằng lằn bò vào trỏng nên có ý tốt không muốn " cậu nhỏ " của anh bị thương nên lấy ra thôi. Còn không cảm ơn tôi còn nghi ngờ cái gì?
- Thằng lằn, mình đang ở phòng VIP đâu ra thằng lằn. Bệnh viện này người ta vệ sinh sạch sẽ lắm đấy.
- Chưa chắc phòng VIP đã tốt, tôi đã nói có thằng lằn thì nghe vậy đi. Mệt quá! Mà tôi tưởng anh đi chầu ông bà rồi chứ, coi bộ sống cũng dai quá ha!
- Anh bảo vệ em như vậy mà em trù anh chết. Em vô tâm vừa vừa thôi.
Tôi thấy cũng có lí, nếu không nhờ anh ta chắc mình là người đi chầu ông bà rồi.
- Ukm...anh tỉnh khi nào vậy? Sau vụ đó anh có bị biến chứng gì không?
Trung Tuấn nhìn tôi trìu mến, vương tay xoa đầu tôi.
- Khi được đưa tới đây ý thức anh chưa mất hoàn toàn nên anh cũng chưa gọi là bất tỉnh, chỉ là ngủ để lấy lại sức thôi nhưng đang ngủ mà thấy " chỗ đó " của mình nó bị đụng chạm nên anh tỉnh dậy thì thấy chính em là người sàm sỡ anh. Em cũng gan lắm, anh mà khoẻ lại thì em biết tay. Sau tai nạn đó, cũng may anh cũng không bị biến chứng gì cả. Thượng đế cũng còn thương anh đó chứ!
Cái tên này, vậy mà làm tôi lo đến mức gặp ác mộng luôn, đúng là thứ sức trâu. Biết vậy lúc đó tôi kiu anh lột áo ra cho anh chết cóng cho rồi.
- Này, Dương Dương
Tiếng gọi làm dập tất mọi suy nghĩ của tôi:
- Chuyện gì?
Tay Trung Tuấn vỗ vào chỗ nằm còn trống trên giường anh ấy.
- Nằm ngủ với anh đi, hình như anh còn hơi lạnh từ nhà băng tới giờ đó!
- Xạo, tự ngủ đi.
- Anh bảo vệ...
Tôi vừa nghe hai chữ " bảo vệ " đã lập tức cắt lời:
- Được rồi, tôi nằm, tôi nằm.
Rồi sau đó tôi ngoan ngoan đi đến chỗ trống ấy nằm ngủ, haizz....nếu không thật anh ta dùng cả tính mạng mình để cứu mạng tôi thì còn lâu tôi mới nghe lời.
Vài phút sau, tôi đã chìm vào trong giấc ngủ trong vòng tay ấm áp của Trung Tuấn.
---- Một Tuần Sau ----
Tôi và Trung Tuấn đã được xuất viện. Vừa xuất viện, Trung Tuấn đã một mạch chở tôi đến chỗ nào đấy. Ngồi trên đấy tôi chỉ biết đoán già đoán non chả biết anh ta sẽ chở tôi đi đâu, chịu đựng sự tò mò vậy cho đến khi Trung Tuấn nói " Đến nơi ". Bước xuống, tôi thấy xung quanh là hàng rào còn treo trên những hàng rào đó là những cái ổ khoá cùng với những lời ước nguyện.
- Anh chở tôi đến đây làm gì?
- Đến đây cầu nguyện chứ làm gì.
- Anh cũng tin vào mấy thứ này nữa hả?
- Không tin hay tin gì anh cũng phải thử.
Sau đó, Trung Tuấn nắm tay tôi lựa một cái ổ khoá bắt tôi cầm lấy, đến bây giờ tôi cũng không biết nên làm gì chỉ có thể nghe theo những gì anh ta nói. Vài phút sau, tôi cùng Trung Tuấn khoá cái ổ đấy lại rồi Trung Tuấn nắm tay có giữ chìa khoá của tôi:
- Dương Dương, khi anh làm vậy có nghĩa bây giờ tình duyên của chúng ta đã được khoá lại nên không có bất kì thứ gì có thể mở được cái ổ khoá này cả. Kể cả anh và em cũng vậy, anh yêu em nhiều lắm, Dương Dương.
Rồi Trung Tuấn dựt chìa khoá trên tay tôi dục đi, đến tận giờ phút này tôi cũng không biết nên làm gì, mọi chuyện quá đột ngột nhưng thật sự nếu như lời Trung Tuấn nói là đúng thì tôi đang rất hạnh phúc. Tôi mỉm cười nhìn Trung Tuấn trong hạnh phúc, chỉ vài phút sau môi tôi và môi anh ấy đã gắn chặt với nhau dưới ánh hoàng hôn đã dần lặng xuống.
---- Ở một nơi khác ----
- Thưa chủ tịch Hạ, đúng là cậu chủ nhà ta đang qua lại với cái người đó. Đây là hình mà tôi mất công theo dõi ạ. Hôm đó tôi đã giả thành nhiếp ảnh để giả chụp bằng chứng và có vẻ họ không nghi ngờ.
Một giọng nói đàn ông vang lên làm không khí chìm vào sự im lặng rùng mình:
- Được, tôi sẽ chuyển khoản cho anh. Giờ anh đi ra ngoài đi.... Tiểu Dương con đã hứa với ta những gì mà giờ con lại như vậy, con thật sự làm ta quá thất vọng.