Thêm Một Lần Yêu

Chương 19: Chữa bệnh (H)




- Anh bỏ gì vào đồ ăn?

Tôi nói chuyện trong tiếng thở dốc, cơ thể cứ nóng rần lên, đặc biệt là " chỗ đó", còn lại một chút lí trí cuối cùng tôi đã lắng nghe thật kĩ những lời Trung Tuấn nói:

- Anh đâu có bỏ gì lạ vào đồ ăn đâu, không lẽ em bị đau bụng để anh gọi bác sĩ!

- Không...không cần. Trong lúc nấu anh có bỏ gì lạ vào không? Cố nhớ lại đi!

Trung Tuấn nhắm mắt hồi tưởng một hồi lâu mới nói:

- À, lúc anh ướp thịt thì hết nước tương. Anh lục trong tủ bếp thấy chai nước tương để trong đó nên anh ướp luôn. Mùi của nước tương đó hơi kì nhưng em ăn vẫn ngon mà!

Cái gì!!!!!! Anh ta vừa nói cái chai nước đó làm gia vị để ướp đồ ăn cho tôi á? Đúng là rước hoạ vào thân, đáng ra nên vứt đi từ lúc được tặng mới đúng, giờ thân thể đã ra thế này còn làm cái gì được nữa....

- Em bị sao vậy? Chai nước tương đó có gì lạ à? Mặt em càng ngày càng đỏ có cần anh giúp gì không?

Đầu óc tôi mơ hồ, chân tay bủn rủn không thể nhất lên chắc có lẻ phải nhờ đến sự giúp đỡ của anh ta rồi. Chắc khi làm xong, mỗi lần nhìn thấy mặt Trung Tuấn thì phải lấy tro bôi vào mặt.... Đúng là chai thuốc khốn kiếp....

- Anh...chính anh đã hại tôi ra thế này thì mau chịu trách nhiệm đi!!!

- Em đang nói gì vậy? Anh hại gì em?

- Chai nước tương đó chính là...thuốc...kích dục...

Trung Tuấn nhìn tôi mà há hốc mồm:

- Cái gì? Thuốc kích dục? Tự dưng em mang thứ đó về nhà làm gì?

- Mang hay không không quan trọng bây giờ anh mau đến giúp tôi đi...tôi thấy khó chịu quá...

Trung Tuấn bất đắt dĩ tiến lại gần tôi, chẳng bao lâu sau quần áo trên người đã được cởi sạch. Cái vật phía dưới của tôi đã cương đến độ cứng ngắt, tôi chỉ muốn anh ta có thể dùng tay giúp nhưng lại không ngờ anh ta lại sử dụng miệng. Cơ thể thấm thuốc mất hết lí trí, điều mà bây giờ tôi có thể cảm nhận được là sự kích thích. Trung Tuấn càng làm thì cơ thể tôi càng nóng, cự vật phía dưới được chăm sóc tử tế nhưng tôi vẫn chưa thấy thoả mãn, tôi rơi vào trạng thái mơ hồ cho đến khi xuất ra. Bạch dịch dính đầy trên miệng và mặt Trung Tuấn, đây chính là loại độc dược trong truyền thuyết đó sao? Thường thường tôi không thể nào cương nhanh đến như vậy, cơ thể thể hiện tại đã không còn là của tôi....

Sau khi suất, Trung Tuấn cũng bắt đầu có cảm giác. Anh ta nằm phía trên nghịch nhũ hoa của tôi, tay của anh chạm đến đâu tôi liền có cảm giác đến đó! Sau đó, tiếng xẹt va tia vang lên, trong đầu có chút sợ hãi nhưng cơ thể lại phản ứng ngược lại. Nơi hậu nguyệt bắt đầu bị xâm nhập, cái con quái vật to bằng cái bàn tay đã đưa vào, chẳng mấy chốc đã nằm gọn trong hậu nguyệt tôi. Nằm phía dưới chỉ còn biết rên la những tiếng kiêu dâm đãng, Trung Tuấn càng ngày càng làm mạnh hơn dù là thuốc nhưng cũng không thể làm tôi bớt đau phân nào cả, tôi vừa rên vừa nài nỉ cầu xin:

- A...a...xin anh...dừng lại...đau...

Người đàn ông ở phía trên cứ tiếp tục công việc, lưng kịch liệt ma sát với ra giường, cơn đau cứ đến mà chưa dừng lại. Trung Tuấn hôn nhẹ vào má tôi thì thầm:

- Anh đã lỡ làm em như vậy thì anh phải chịu trách nhiệm! Bảo bối à, ngoan tí sẽ không còn đau.

Sau lời nói ấy tôi mơ hồ mà ngất đi, cứ vừa tỉnh là còn thấy Trung Tuấn còn tiếp tục. Cứ tỉnh rồi lại ngất cứ như vậy cho đến khi tôi thật sự không thể nghe thêm âm thanh nào nữa...

---- Sáng hôm sau ----

Chả biết hôm qua làm bao nhiêu lần mà sáng thức dậy cảm giác đầu tiên là đau là nhức. Còn tên cầm thú kia có vẻ rất mệt vì khi tôi tỉnh hắn vẫn chưa dậy, tối qua tôi tưởng không còn được thấy bình minh nữa rồi, cũng may còn lại một chút lương tâm mà lau người cho tôi. Đến công ty, tôi phải ráng đi làm sao cho bình thường hết mức có thể...tôi thề về nhà sẽ vứt ngay cái thứ cái thứ khiến tôi thành ra như vậy.