The Viscount Who Loved Me

Chương 10




Bữa tiệc ở điền trang là một sự kiện nguy hiểm. Những người đã kết hôn thường thấy mình đang tận hưởng sự gần gũi của một người không phải là vợ hay chồng của mình, và những người chưa kết hôn thường trở về thành phố như những người đã vội vàng làm lễ đính ước.

Tất nhiên, những lễ đính ước đáng ngạc nhiên nhất được thông báo sát gót những quãng thời gian nghỉ ngơi của cuộc sống nơi thôn dã như thế này.

Tạp chí của Lady Whistledown, ngày 2 tháng 5 năm 1814

“Hai người chắc chắn là đã sử dụng thời gian để đến đây.” Colin nhận xét khi Anthony và Edwina đến chỗ nhóm người. “Đây, chúng ta đã sẵn sàng rồi. Edwina, cô lấy màu xanh lục.” Anh đưa cô cây vợt. “Anthony, anh màu hồng.”

“Anh màu hồng và cô ta” - anh chọt một ngón tay về phía Kate - “được giữ cây vợt của tử thần?”

“Em đã cho cô ấy lựa đầu tiên.” Colin nói. “Cuối cùng thì, cô ấy là khách của chúng ta.”

“Anthony luôn luôn lấy màu đen.” Daphne giải thích. “Thật ra, chính anh ấy là người đặt tên cho nó.”

“Ngài không nên lấy màu hồng,” Edwina nói với Anthony. “Nó không hợp với ngài chút nào. Đây” - cô đưa cái vợt của cô ra - “tại sao chúng ta không đổi?”

“Đừng có ngu ngốc thế.” Colin chen vào. “Chúng ta đặc biệt quyết định cô nên lấy màu xanh. Cho hài hoà với màu mắt cô.”

Kate nghĩ cô nghe Anthony rên rỉ.

“Anh sẽ lấy màu hồng,” Anthony tuyên bố, chộp lấy cây vợt đáng ghét hơi mạnh bạo từ tay Colin, “và anh sẽ vẫn chiến thắng. Bắt đầu thôi, được chứ?”

Sau khi sự giới thiệu cần thiết được thực hiện giữa ngài công tước, nữ công tước và Edwina, họ đều thả tõm những quả banh gỗ của họ xuống gần điểm bắt đầu và chuẩn bị chơi.

“Liệu chúng ta có nên chơi từ người trẻ nhất đến người lớn tuổi nhất không?” Colin đề nghị, với một cái cúi mình đầy hào hiệp về phía Edwina.

Cô lắc đầu. “Tôi nên tham gia cuối, để tôi có thể có cơ hội quan sát những người khác có kinh nghiệm hơn tôi.”

“Một phụ nữ khôn ngoan.” Colin thì thầm. “Vậy chúng ta sẽ bắt đầu từ người lớn tuổi nhất đến người trẻ nhất. Anthony, em tin anh là người cổ lỗ nhất trong chúng ta.”

“Xin lỗi, em trai yêu quý, nhưng Hastings hơn anh vài tháng.”

“Tại sao,” Edwina thì thầm vào tai của Kate, “em lại có cảm giác là em đang ở trong một trận cãi vã gia đình nhỉ?”

“Chị nghĩ những người nhà Bridgerton xem Pall Mall rất nghiêm túc.” Kate thì thầm lại. Cả ba người nhà Bridgerton đã khoác lấy vẻ mặt của những con chó bun[5], và họ đều có vẻ chỉ-một-ý-định trong đầu là phải thắng.

[5] Giống chó bull của Pháp

“Ê ê ê!” Colin mắng, lúc lắc một ngón tay vào họ. “Không cho phép bất kỳ sự câu kết nào.”

“Chúng tôi còn không biết được nên bắt đầu câu kết từ đâu,” Kate bình phẩm, “vì không có ai đã thấy cần phải giải thích luật chơi cho chúng tôi.”

“Chỉ cần theo sát thôi.” Daphne nói nhanh nhẩu. “Cậu sẽ hiểu ra khi cậu bắt đầu.”

“Chị nghĩ,” Kate thì thầm với Edwina, “rằng mục đích chính là nhấn chìm những quả banh của những người khác vào cái hồ.”

“Thật sao?”

“Không. Nhưng chị nghĩ đó là cách mà người nhà Bridgerton nhìn nhận trò chơi này.”

“Hai người vẫn thì thầm kìa!” Colin gọi to mà không liếc một cái về phía họ. Rồi, với ngài công tước, anh quát. “Hastings, đập trái banh chết tiệt đi. Chúng ta không có cả ngày đâu.”

“Anh Colin,” Daphne chêm vào, “đừng có nguyền rủa. Có các quý cô ở đây.”

“Em thì không tính.”

“Có hai quý cô ở đây không phải là em kìa.” Cô nghiến răng.

Colin chớp mắt, rồi quay sang chị em nhà Sheffield. “Hai người có phiền không?”

“Không hề.” Kate trả lời, hoàn toàn bị mê hoặc. Edwina chỉ lắc đầu.

“Tốt.” Colin quay lại sang ngài công tước. “Hastings, anh di chuyển đi.”

Ngài công tước đẩy trái banh của anh về phía trước một tí khỏi những trái banh khác. “Mọi người cũng biết,” anh nói mà chẳng nhằm vào ai cụ thể, “rằng tôi chưa bao giờ chơi Pall Mall trước đây chứ?”

“Chỉ cần đánh mạnh vào trái banh theo hướng đó, anh yêu.” Daphne nói, chỉ về hướng cái cửa xoay đầu tiên.

“Chẳng phải đó là cánh cửa cuối sao?” Anthony hỏi.

“Nó là cánh cửa đầu.”

“Nó phải là cánh cửa cuối.”

Cằm Daphne chĩa ra. “Em đã sắp đặt lộ trình, và nó là cánh cửa đầu.”

“Em nghĩ chuyện này có thể đổ máu.” Edwina thì thầm với Kate.

Ngài công tước quay sang Anthony và chớp vào anh một nụ cười méo mó. “Tôi tin là tôi sẽ nghe theo lời Daphne thôi.”

“Cô ấy thật sự đã sắp đặt lộ trình mà.” Kate c

Anthony, Colin, Simon và Daphne đều nhìn cô sửng sốt, cứ như thể họ không thể tin được cô có đủ can đảm để mà tham gia vào cuộc trò chuyện.

“À, cô ấy đã làm thế.” Kate nói.

Daphne khoác tay cô. “Mình tin là mình rất thích cậu, Kate Sheffield.” Cô tuyên bố.

“Chúa cứu giúp con.” Anthony lầm bầm.

Ngài công tước đưa cây vợt về phía sau, quật mạnh, và trái banh màu cam bị húc băng qua thảm cỏ.

“Đánh hay lắm, anh Simon!” Daphne hét lên.

Colin quay lại và nhìn vào em gái với sự coi thường. “Một người không bao giờ cổ vũ đối thủ trong Pall Mall.” Anh nói láu cá.

“Anh ấy chưa bao giờ chơi trước đây.” Cô nói. “Anh ấy chắc chắn là sẽ không thắng.”

“Không quan trọng.”

Daphne quay sang Kate và Edwina rồi giải thích. “Tinh thần phi thể thao là một yêu cầu của trò chơi Pall Mall nhãn hiệu Bridgerton, mình e là thế.”

“Mình cũng đoán thế.” Kate nói khô khan.

“Đến lượt của tôi.” Anthony quát lên. Anh liếc nhìn trái banh hồng đầy khinh bỉ, rồi đập mạnh vào nó. Nó lăn rất đẹp qua bãi cỏ, chỉ để húc vào một cái cây và rớt như một cục đá xuống nền đất.

“Tuyệt quá!” Colin thốt lên, chuẩn bị cho lượt của anh.

Anthony lầm bầm vài thứ gì đó dưới hơi thở, chẳng có điều nào trong đó phù hợp với những đôi tai nhạy cảm.

Colin đẩy quả bóng vàng đi về hướng cánh cửa xoay đầu tiên, rồi đứng sang một bên để Kate thử tay ngh

“Liệu tôi có thể đánh thử không?” Cô hỏi dò.

“Không.” Nó là một từ không rất to, đến từ ba cái miệng.

“Tốt thôi.” Cô càu nhàu. “Đứng lùi lại, mọi người. Tôi không muốn phải chịu trách nhiệm nếu tôi làm ai đó bị thương vào lần thử đầu đâu.” Cô vung cây vợt ra sau với tất cả sức lực của mình, thúc mạnh vào quả banh. Nó băng qua không trung trong một vòng cung đầy ấn tượng, rồi đập vào đúng cái cây đã phá hoại Anthony và rơi tõm xuống đất ngay bên cạnh banh của anh.

“Ôi, thôi rồi.” Daphne nói, nhắm vào trái banh của cô bằng cách giương cây vợt ra sau vài lần mà không thật sự đánh vào trái banh.

“Tại sao lại ‘ôi, thôi rồi’?” Kate hỏi đầy lo lắng, không được làm an lòng bởi nụ cười thương hại của nữ công tước.

“Cậu sẽ thấy.” Daphne sử dụng lượt đánh của mình, rồi đi thẳng về hướng trái banh của cô.

Kate nhìn sang Anthony. Anh trông rất, rất hài lòng với diễn biến của sự việc.

“Ngài sẽ làm gì với tôi?” Cô hỏi.

Anh nghiêng người tới trước vẻ quỷ quái. “Tôi sẽ không làm gì với cô mới có thể là một câu hỏi đúng.”

“Em tin rằng đến lượt em.” Edwina nói, bước tới điểm xuất phát. Cô đập vào quả banh một cú đánh yếu ớt, rồi rên rỉ khi nó chỉ đi được một phần ba chặng đường của những quả banh khác.

“Thêm một chút sức lực vào lần tới.” Anthony nói trước khi hiên ngang đi đến chỗ trái banh của anh.

“Đúng rồi.,” Edwina lầm bầm sau lưng anh. “Tôi sẽ không bao giờ hiểu ra được điều đó.”

“Hastings!” Anthony la lên. “Tới lượt cậu.

Trong khi ngài công tước đập quả banh của anh đến cánh cửa xoay tiếp theo, Anthony dựa vào cái cây với đôi cánh tay khoanh lại, cây vợt màu hồng lố bịch của anh trong một bàn tay, và chờ Kate.

“Ồ, Miss Sheffield.” Cuối cùng anh gọi to. “Chơi trò chơi này đòi hỏi phải đi theo trái banh của mình!”

Anh ngắm cô cuốc bộ đến bên cạnh anh. “Đấy.” Cô làu bàu. “Giờ thì sao nào?”

“Cô thật sự nên đối xử với tôi tôn trọng hơn.” Anh nói, tặng cho cô một nụ cười chậm chạp, láu cá.

“Sau khi ngài chậm trễ với Edwina?” Cô đốp lại. “Những gì mà tôi nên làm là moi ruột và phanh thây ngài ra.”

“Đúng là một cô ả khát máu.” Anh trầm ngâm. “Cô sẽ phù hợp với Pall Mall... đến lúc cuối.”

Anh ngắm, hoàn toàn thích thú, khi mặt cô trở nên đỏ, rồi trắng bệch. “Ngài có ý gì?” Cô hỏi.

“Vì tình yêu của Chúa, Anthony,” Colin la lên. “Sử dụng lượt đánh chết tiệt của anh đi.”

Anthony nhìn xuống chỗ những trái banh nằm hôn lên bãi cỏ, của cô màu đen, của anh màu hồng. “Đúng rồi.” Anh thì thầm. “Không muốn Colin yêu quý, ngọt ngào phải chờ.” Và với câu đó, anh đặt chân lên trái banh của anh, vung cái vợt ra sau - “Ngài đang làm gì thế?” Kate hét lên. - và vụt tới trước. Trái banh của anh vẫn nằm tại chỗ dưới chân anh. Trái banh của cô lăn như bay xuống đồi tới khoảng vài dặm.

“Ngài, đồ độc ác.” Cô gầm gừ.

“Tất cả đều công bằng trong tình yêu và chiến tranh.” Anh châm chích.

“Tôi sẽ giết

“Cô có thể thử,” anh chế nhạo, “nhưng cô sẽ phải bắt kịp với tôi trước.”

Kate xem xét cây vợt tử thần, rồi cân nhắc chân anh.

“Đừng có mà nghĩ về chuyện đó.”Anthony cảnh báo.

“Nó rất, rất khiêu khích.” Cô gầm gừ.

Anh nghiêng người tới trước đầy đe doạ. “Chúng ta có nhân chứng.”

“Và đó là điều duy nhất cứu mạng ngài bây giờ đấy.”

Anh chỉ mỉm cười. “Tôi tin là banh của cô ở dưới đồi, Miss Sheffield. Tôi chắc chúng tôi sẽ gặp cô trong khoảng nửa tiếng nữa, khi cô theo kịp.”

Chỉ vừa lúc đó Daphne đi ngang qua, theo banh của cô, vừa băng ngang qua chân họ mà không biết. “Đó là tại sao mình lại nói ‘ôi, thôi rồi’.” Cô nói - hơi không cần thiết, theo ý kiến của Kate.

“Ngài sẽ phải trả giá vì điều này.” Kate rít lên với Anthony.

Nụ cười tự mãn của anh nói nhiều hơn là từ ngữ có thể.

Và rồi cô đi xuống đồi, bật ra một tiếng nguyền rủa to và không hề quý phái chút nào khi nhận ra trái banh của cô bị kẹt dưới một bờ giậu.

* * *

Nửa tiếng đồng hồ sau, Kate vẫn ở sau người chơi cuối hai cửa xoay. Anthony đang thắng, làm cô thấy khó ưa không chịu được. Cứu cánh duy nhất vào lúc này là cô đã ở quá xa đằng sau cô không thể thấy khuôn mặt hả hê của anh.

Rồi khi cô đang nghịch ngón cái của mình và chờ đến lượt cô (chẳng có gì quý báu để làm trong khi chờ đến lượt cô, vì chẳng có người chơi nào đang ở gần cô), cô nghe Anthony thốt ra một tiếng la to khổ sở.

Điều này ngay lập tức thu hút sự chú ý của

Cười rạng rỡ với sự hân hoan về cái chết có thể xảy ra của anh, cô nhìn háo hức xung quanh cho đến khi cô thấy một trái banh hồng bay qua bãi cỏ, thẳng vào cô.

“Oái!” Kate nói líu ríu, nhảy lên và tránh sang một bên nhanh chóng trước khi cô mất một ngón chân.

Nhìn lên lại, cô thấy Colin nhảy lên trên không trung, cây vợt của anh vung vẩy hoang dã trên đầu, khi anh hét lên đắc chí, “Ú-hú!”

Anthony trông như thể anh sẽ mổ bụng em trai ngay tại chỗ.

Kate sẽ nhảy một điệu chiến thắng - nếu cô không thể thắng, điều tuyệt nhất sẽ là biết được anh ta cũng sẽ không thắng - chỉ trừ là giờ khi anh bị kẹt lại đằng sau với cô trong vài lượt. Và trong khi sự cô độc của cô không quá gây hứng thú, nó sẽ tốt hơn là phải trò chuyện với anh ta.

Dù vậy, vẫn thật khó để mà trông không có dù chỉ một tí ngạo mạn khi anh đi nặng nề tới phía cô, cau có như là một cơn giông bão vừa mới trú trong não vậy.

“Không may mắn đấy, thưa ngài.” Kate thì thầm.

Anh trừng mắt nhìn cô.

Cô thở dài - chỉ là để có hiệu ứng, tất nhiên. “Tôi chắc là ngài vẫn còn có thể xếp hạng hai hoặc ba.”

Anh nghiêng người tới trước đầy đe doạ và làm một âm thanh mà nghe cứ như một tiếng gầm gừ.

“Miss Sheffield!” Tiếng la mất kiên nhẫn của Colin có thể nghe được từ trên đồi. “Đến lượt cô!”

“Thế đấy.” Kate nói, phân tích những khả năng của cô. Cô có thể nhắm vào cánh cửa xoay tiếp theo hoặc cô có thể phá hoại Anthony thêm nữa. Không may, trái banh của anh không chạm vào trái banh của cô, nên cô không thể dùng chiêu chân-trên-banh như anh đã dùng được. Mà lại là điều tốt nhất. Với sự may mắn của cô, cô sẽ kết thúc là đánh trượt hoàn toàn quả banh và thay vào đó làm gãy ngón

“Quyết định, quyết định.” Cô thì thầm.

Anthony khoanh tay. “Cách duy nhất mà cô có thể phá huỷ cuộc chơi của tôi là cô cũng phải phá huỷ cuộc chơi của chính mình.”

“Đúng vậy.” Cô thừa nhận. Nếu cô đẩy anh vào thảm bại, cô cũng phải đẩy cô đến đó luôn, bởi vì cô phải đánh banh của cô đập vào banh của anh với tất cả sức mạnh để cho nó di chuyển. Và bởi vì cô không thể giữ banh của cô ở nguyên vị trí, có trời mới biết cô sẽ kết thúc ở đâu.

“Nhưng,” cô nói, nhìn lên anh và cười ngây thơ, “tôi thật sự không có cơ hội nào để thắng cả.”

“Cô có thể về hạng nhì hoặc ba.” Anh cố thử.

Cô lắc đầu. “Không thể, ngài không nghĩ vậy sao? Tôi ở quá xa phía sau, và chúng ta đang gần kết thúc cuộc chơi.”

“Cô không muốn làm thế này đâu, Miss Sheffield.” Anh cảnh cáo.

“Ôi.” Cô nói với cảm giác tuyệt vời nhất. “Tôi có. Tôi thật sự, thật sự có.” Và rồi, với cái cười toét miệng ma quái nhất mà môi cô từng làm được, cô vung cây vợt ra sau và đập mạnh banh cô với tất cả mọi cảm xúc dâng tràn. Nó tung vào banh của anh với sức mạnh đến sửng sốt, làm nó văng đi còn xa hơn là xuống đồi.

Xa hơn...

Xa hơn.

Thẳng vào cái hồ nước.

Há hốc miệng ra với sự hân hoan, Kate chỉ nhìn chằm chằm trong một lúc khi trái banh hồng chìm vào hồ. Rồi có gì đó dâng lên trong cô, một cảm xúc kỳ lạ và nguyên thuỷ, và trước khi cô biết cô đang định làm gì, cô đã nhảy lên nhảy xuống như một người điên, hét lên, “Vâng! Vâng! Tôi thắng rồi!”

“Cô không thắng.” Anthony

“Ôi, nó cảm giác như tôi đã thắng.” Cô say sưa.

Colin và Daphne, vừa lao xuống từ ngọn đồi, ngừng lại ngay trước họ. “Làm tốt lắm, Miss Sheffield!” Colin thốt lên. “Tôi đã biết là cô sẽ xứng đáng với cây vợt của tử thần mà.”

“Tài giỏi thật.” Daphne đồng ý. “Tuyệt đối tài giỏi.”

Anthony, tất nhiên, không có lựa chọn nào khác ngoài khoanh tay và cau có hết sức.

Colin đập cô một cái tâm đắc vào lưng. “Cô có chắc cô không phải là một người Bridgerton cải trang không? Cô thật sự đã sống với tinh thần của trò chơi này đấy.”

“Tôi đã không thể làm thế nếu không có anh.” Kate nói duyên dáng. “Nếu anh đã không đánh banh của ngài ấy xuống ngọn đồi...”

“Tôi đã hy vọng cô sẽ cầm lấy dây cương cho sự huỷ diệt của anh ấy.” Colin nói.

Ngài công tước cuối cùng cũng đi đến, Edwina đi bên cạnh. “Một kết thúc rất choáng váng cho trò chơi này.” Anh bình luận.

“Nó chưa kết thúc mà.” Daphne nói.

Chồng cô liếc nhìn cô thích thú. “Tiếp tục chơi bây giờ sẽ là tụt dốc từ cực điểm, em không nghĩ vậy sao?”

Ngạc nhiên làm sao, Colin đồng ý. “Tôi chắc chắn là không thể hình dung được điều gì có thể vượt qua được nó.”

Kate cười rạng rỡ.

Ngài công tước liếc nhìn lên trời. “Hơn nữa, trời bắt đầu kéo mây rồi. Tôi muốn đưa Daphne vào nhà trước khi bắt đầu mưa. Tình trạng tế nhị, mọi người biết đấy.”

Kate nhìn ngạc nhiên vào Daphne, người đang bắt đầu đỏ mặt. Cô ấy trông chẳng có chút gì là đang mang thai cả.

“Được thôi.” Colin nói. “Chúng ta kết thúc trò chơi và tuyên bố Miss Sheffield người thắng cuộc.”

“Tôi ở sau mọi người mà.” Kate bác bỏ.

“Dù vậy,” Colin nói. “bất cứ đấu thủ thực sự nào của trò Pall Mall nhãn hiệu Bridgerton đều hiểu rằng quẳng Anthony vào hồ còn quan trọng hơn là thật sự tung banh của mình qua hết tất cả các cửa xoay. Điều đó làm cho cô trở thành người thắng cuộc của chúng ta, Miss Sheffield.” Anh nhìn xung quanh, rồi thẳng vào Anthony. “Có ai không đồng ý không?”

Không có ai, mặc dù Anthony trông gần đến mức sử dụng bạo lực.

“Tuyệt.” Colin nói. “Trong trường hợp đó, Miss Sheffield là người thắng cuộc của chúng ta, và Anthony, anh là người thua cuộc.”

Một tiếng động lạ, bị bóp nghẹt thoát khỏi miệng Kate, nửa cười nửa nghẹn.

“À, ai đó phải thua thôi.” Colin nói mà cười toe toét. “Nó là truyền thống mà.”

“Đúng vậy.” Daphne đồng ý. “Chúng tôi là một lũ khát máu, nhưng chúng tôi thích tiếp nối truyền thống.”

“Các người đều bị điên trong đầu hết cả rồi.” Ngài công tước nói nhã nhặn. “Và giờ, Daphne và tôi phải chào tạm biệt thôi. Tôi rất muốn đưa cô ấy vào trong trước khi trời mưa. Tôi tin không có ai phiền lòng nếu chúng tôi đi mà không phụ dọn dẹp chứ?”

Không ai phiền lòng, tất nhiên, và ngài công tước cùng nữ công tước lên đường quay về Aubrey Hall.

Edwina, người nãy giờ giữ yên lặng (mặc dù cô đã nhìn từng người Bridgerton cứ như họ vừa trốn khỏi trại điên), bỗng nhiên hắng giọng. “Mọi người có nghĩ là chúng ta nên thử vớt trái banh không?” Cô hỏi, liếc về phía cái hồ.

Những người còn lại chỉ nhìn chằm chằm vào làn nước yên ắng cứ như là họ chưa bao giờ xem xét vấn đề kinh khủng

“Nó không phải đang ở giữa hồ.” Cô thêm. “Nó chỉ lăn vào thôi. Chắc chắn là nó chỉ ở bên mép hồ.”

Colin gãi đầu. Anthony chỉ tiếp tục gầm gừ.

“Chắc chắn các ngài không muốn mất thêm một trái banh nữa chứ.” Edwina cứ dai dẳng. Khi không có ai trả lời, cô vứt cây vợt xuống và vung tay lên trời, nói, “Được rồi! Tôi sẽ lấy cái quả banh cũ kỹ ngu ngốc đó.”

Điều đó chắc chắn là đánh thức họ khỏi trạng thái sững sờ, và họ nhảy tới để giúp cô.

“Đừng có ngu ngốc thế, Miss Sheffield.” Colin nói hào hiệp khi anh bắt đầu đi bộ xuống ngọn đồi. “Tôi sẽ lấy nó.”

“Vì tình yêu của Chúa.” Anthony lầm bầm. “Tôi sẽ lấy trái banh chết tiệt đó.” Anh sải chân xuống đồi, nhanh chóng vượt khỏi em trai. Trong tất cả sự giận dữ của mình, anh không thể đổ lỗi cho Kate vì những hành động của cô được. Anh cũng sẽ làm điều như thế, mặc dù anh sẽ đánh nó đủ mạnh để nhấn chìm trái banh của cô vào giữa hồ.

Dù vậy thật là nhục nhã khi bị đánh bại bởi một người phụ nữ, đặc biệt là cô.

Anh đến mép hồ và nhìn vào. Trái banh hồng quá sáng nó phải nhìn thấy được từ trong hồ, với điều kiện là nó nằm ở một chỗ không quá sâu.

“Anh có thấy nó không?” Colin hỏi, ngừng lại bên cạnh anh.

Anthony lắc đầu. “Nó là một màu ngu ngốc. Chẳng có ai muốn lấy màu hồng cả.”

Colin gật đầu đồng ý.

“Ngay cả màu tím còn tốt hơn.” Anthony tiếp tục, di chuyển vài bước sang phải để anh có thể nhìn một vùng khác của đáy hồ. Anh ngước lên đột ngột, nhìn trừng trừng vào em trai. “Cái quái quỷ gì đã xảy ra với trái banh tím vậy?”

Colin nhún vai. “Em chắc là em biết.”

“Và anh chắc,” Anthony lầm bầm, “là nó sẽ xuất hiện lại một cách thần kỳ trong giỏ Pall Mall vào tối mai.”

“Anh rất có thể đúng.” Colin nói hân hoan, di chuyển hơi vượt qua Anthony một tí, giữ cho mắt anh ở trên mặt nước. “Có thể ngay vào chiều nay, nếu chúng ta may mắn.”

“Một ngày nào đó,” Anthony nói kiểu sự-thật-là-thế, “anh sẽ giết em.”

“Về việc đó thì em không nghi ngờ gì.” Colin nhìn lướt khắp mặt nước, và đột nhiên chỉ bằng ngón trỏ. “Em nói mà! Nó đây rồi.”

Đúng vậy, trái banh hồng đang nằm ở mực nước nông, khoảng hơn nửa mét từ mép hồ. Nó trông như chỉ sâu một tất hoặc hơn. Anthony chửi thề dưới hơi thở của anh. Anh phải gỡ bỏ giày và lội vào. Có vẻ như Kate Sheffield luôn buộc anh phải cởi giày và lội vào trong nước.

Không, anh nghĩ mệt mỏi, anh đã không có thời gian để cởi bỏ giày khi anh lao vào hồ The Serpentine để cứu Edwina. Đôi giày da đã bị hư vĩnh viễn. Người hầu của anh đã gần như ngất xỉu vì kinh hãi.

Với một cái rên rỉ anh ngồi xuống phiến đá và cởi bỏ giày. Để cứu Edwina anh nghĩ nó xứng đáng với một đôi giày tốt. Để cứu một trái banh Pall Mall hồng ngu ngốc - thành thật mà nói, nó còn chẳng đáng để anh ướt chân.

“Anh có vẻ đang làm tốt,” Colin nói, “vậy em sẽ đi giúp Miss Sheffield gỡ những cái cửa xoay.”

Anthony chỉ lắc đầu cam chịu và lội vào nước.

“Nó có lạnh không?” Một giọng nữ hỏi.

Lạy Chúa lòng lành, đó là cô ta. Anh quay lại. Kate Sheffield đang đứng ở bên bờ.

“Tôi nghĩ là cô đang gỡ những cánh cửa.” Anh nói, hơi có tí cáu kỉnh.

“Đó là Edwina.”

“Quá nhiều Miss Sheffield đáng nguyền rủa.” Anh lầm bầm dưới hơi thở. Nhất định phải có một điều luật chống lại việc để cho chị em gái cùng ra mắt vào một mùa vũ hội.

“Tôi xin thứ lỗi?” Cô hỏi, nghiêng đầu về một bên.

“Tôi nói nó lạnh cóng.” Anh nói dối.

“Ôi, tôi rất tiếc.”

Điều đó thu hút sự chú ý của anh. “Không, cô không tiếc.” Anh nói.

“Well, không,” cô thừa nhận. “Không vì sự thua cuộc của ngài. Nhưng tôi không có ý định để cho ngài lạnh cóng chân đâu.”

Anthony bỗng nhiên bị cầm giữ bởi một mong ước điên loạn là nhìn thấy ngón chân của cô. Nó là một suy nghĩ kinh khủng. Anh không có vịêc gì mà khao khát người phụ nữ này. Anh còn không thích cô ta.

Anh thở dài. Điều đó không đúng. Anh cho rằng anh thật sự thích cô ấy ở một khía cạnh kỳ lạ và không bình thường nào đó. Và anh nghĩ, thật lạ lùng, rằng cô có thể đang bắt đầu thích anh cũng trong cùng thái độ đó.

“Ngài cũng sẽ làm thế nếu ngài là tôi.” Cô gọi to.

Anh không nói gì, chỉ tiếp tục lội chầm chậm.

“Ngài sẽ làm thế!” Cô dai dẳng.

Anh nghiêng tới trước và lượm trái banh lên, làm cho tay áo anh bị ướt. Khỉ thật. “Tôi biết.” Anh trả lời.

“Ồ.” Cô nói, nghe kinh ngạc, cứ như là cô đã không mong anh thừa nhận điều đó.

Anh lội vào bờ trở lại, thầm biết ơn nền đất được nện cứng, và bụi sẽ không dính vào chân anh được.

"Đây.” Côđưa ra một cái gì trông như cái khăn. “Nó nằm trong túp lều. Tôi đã ghé qua trên đường xuống đây. Tôi đã nghĩ là ngài sẽ có thể cần đến thứ gì đó để lau khô chân.”

Anthony mở miệng, nhưng thật kỳ lạ, chẳng có âm thanh nào thoát ra. Cuối cùng, anh cũng thu xếp được, “Cám ơn cô,” và lấy cái khăn từ tay cô.

“Tôi không phải là một người kinh khủng, ngài biết đấy.” Cô nói với một nụ cười.

“Tôi cũng thế.”

“Có thể,” cô thừa nhận. “nhưng ngài không nên trễ nãi với Edwina lâu như thế. Tôi biết ngài làm thế để làm tôi khó chịu.”

Anh nhướng một bên lông mày lên khi ngồi trên phiến đá để có thể lau khô chân, thả trái banh xuống đất bên cạnh anh. “Cô không nghĩ là có thể tôi đến trễ vì tôi muốn dành thời gian bên cạnh người phụ nữ tôi đang xem xét sẽ kết hôn sao?”

Cô hơi đỏ mặt, nhưng rồi lầm bầm. “Đây phải là điều kênh kiệu nhất mà tôi từng nói, nhưng không, tôi nghĩ ngài chỉ muốn làm tôi khó chịu.”

Cô đúng, tất nhiên, nhưng anh sẽ không nói với cô điều đó. “Thật ra,” anh nói, “Edwina đã chậm trễ. Tại sao thì tôi không biết. Tôi nghĩ sẽ là bất lịch sự khi tìm cô ấy trong phòng và yêu cầu cô ấy nhanh lên, nên tôi đã chờ trong phòng làm vịêc của tôi cho đến khi cô ấy sẵn sàng.”

Có một quãng im lặng dài, sau đó cô nói. “Cám ơn ngài vì đã nói với tôi điều đó.”

Anh mỉm cười tinh quái. “Tôi không phải là một người quá khủng khiếp, cô biết đấy.”

Cô thở dài. “Tôi biết.”

Có điều gì đó về vẻ cam chịu của cô làm anh cười toét miệng. “Nhưng có lẽ là một tí khủng khíêp?” Anh trêu.

Cô tươi tỉnh lên, sự trở lại không khách sáo của chủ đề rõ ràng là làm cho cô thoải mái hơn. “Ôi,

“Tốt. Tôi rất ghét nếu làm cho mọi người nhàm chán.”

Kate mỉm cười, quan sát anh mang lại tất và giày. Cô cúi xuống và cầm trái banh hồng lên. “Tôi nên đem cái này vào túp lều lại.”

“Phòng trường hợp tôi bị thôi thúc quẳng nó lại vào hồ?”

Cô gật đầu. “Điều gì đó tương tự như thế.”

“Được thôi.” Anh đứng dậy. “Tôi sẽ cầm cái khăn vậy.”

“Một cuộc trao đổi công bằng.” Cô quay người để đi lên ngọn đồi, rồi bỗng thấy Colin và Edwina biến mất về phía xa. “Ôi!”

Anthony nhanh chóng quay lại. “Cái gì thế? Ồ, tôi thấy rồi. Có vẻ như em gái cô và em trai tôi đã quyết định đi về mà không có chúng ta.”

Kate cau mày với những đứa em không xứng đáng của họ, rồi nhún vai nhẫn nhịn khi cô bắt đầu leo lên đồi. “Tôi cho rằng tôi có thể khoan thứ cho sự bầu bạn của ngài trong vài phút, nếu ngài có thể khoan thứ cho sự hiện diện của tôi.”

Anh không nói gì, làm cho cô ngạc nhiên. Nó có vẻ như là một lời bình luận mà anh sẽ có một câu đáp trả rất thông minh. Cô ngước nhìn lên, rồi giật người ra sau ngạc nhiên. Anh đang nhìn chằm chằm vào cô trong một thái độ kỳ lạ nhất...

“Mọi - mọi thứ vẫn ổn chứ, thưa ngài?” Cô hỏi ngập ngừng.

Anh gật đầu. “Ổn.” Nhưng anh nghe hơi có vẻ lơ đễnh.

Phần còn lại của chuyến đi chìm trong yên lặng. Kate đặt trái banh hồng vào giỏ đựng Pall Mall, để ý rằng Colin và Edwina đã dọn sạch lộ trình và bỏ mọi thứ vào giỏ, kể cả trái banh và cây vợt màu tím. Cô liếc trộm qua Anthony và phải mỉm cười. Rõ ràng là anh cũng nhận thấy điều đó vì anh đang cau mày khó chịu.

“Cái khăn ở chỗ này, thưa ngài.” Cô nói với một n cười toét miệng được che dấu, bước tránh sang một bên.

Anthony nhún vai. “Tôi sẽ đem nó vào nhà. Nó cần được giặt sạch.”

Cô gật đầu đồng ý, và họ đóng cánh cửa rồi đi khỏi.