Thệ Tử Tương Tùy (Thề Sống Chết Có Nhau)

Chương 17: Đêm




Khi sắc trời vừa bắt đầu trầm xuống cũng là lúc hai người tới được của thành. Việt Thương ngồi vào xe ngựa, Việt Tùy thì ung dung đánh xe tới một khách điếm trong thành.

Hai người đứng ở cửa khách điếm, lơ đễnh đảo mắt một vòng xung quanh rồi mới thuê phòng ở và gọi đồ ăn.

Sau khi vào phòng, Việt Tùy liền thấp giọng hỏi Việt Thương, “Chủ tử, xử lý như thế nào đây?”

“Ta muốn nghe ngươi gọi ta là ‘thân ái’, hoặc là ‘bảo bối’ cũng được.”

Việt Tùy nhất thời sửng sốt, khuôn mặt trải qua dịch dung nhìn không ra biến hóa bên trên, nhưng là lỗ tai đã một mạt đỏ hồng, quả thực không khó để nhìn thấu tâm tình của y lúc này.

“Không phải đi tới chỗ chúng ta.” Việt Thương đứng ở cửa sổ, tùy tiện nhìn thoáng ra bên ngoài.

Xung quanh khách điếm này có bốn tên lạ mặt đang mai phục, không biết là ám vệ hay là sát thủ. Nhưng nếu mục tiêu của đối phương không đặt trên người mình thì Việt Thương cũng không muốn nhiều chuyện.

Việt Tùy cũng đi tới đứng cạnh người nọ nhưng không có thêm động thái nào. Bất quá nam nhân vừa đứng thẳng kia trong nháy mắt liền giống hệt như bị rút xương, vòng tay ôm lấy thắt lưng y, toàn thân cơ hồ muốn dựa cả lên người y mà cọ cọ.

Việt Tùy một câu cũng không nói, im lặng vươn một cánh tay ôm lấy thân thể Việt Thương. Thời gian chỉ có hai người ở riêng với nhau, Việt Thương dường như càng ngày càng bám dính lấy y. Điều này đối với thói quen độc lai độc vãng, không có thân bằng quyến thuộc của Việt Tùy có vẻ rất không tương thích, nhưng là y lại không ghét bỏ.

Vào lúc nửa đêm, khách điếm đột nhiên trở nên náo nhiệt, các cao thủ trước sau đều lần lượt xuất hiện. Bốn tên lạ mặt vẫn luôn ẩn náu ở một chỗ bí mật gần đó cuối cùng xuất thủ rồi.

Thì ra bọn chúng là ám vệ, võ công cũng có thể coi là tinh tiến, đối phó với mấy tên sát thủ kia xem ra cũng rất có nghề.

Việt Tùy ngưng thần lắng nghe, toàn thân âm thầm căng thẳng. Tuy rằng biết rõ đối phương không phải vì bọn họ mà đến, nhưng vì nhạy cảm với sát khí đã nhiều năm, lại thêm sự lưu tâm đặc biệt đối với an nguy của người bên cạnh, cho nên y không thể nào lơ là cảnh giác.

Việt Thương ngược lại hoàn toàn không đếm xỉa đến chuyện bên ngoài rốt cuộc có bao nhiêu sát thủ hay là chết mất bao nhiêu người. Hắn ôm lấy thắt lưng Việt Tùy ngủ đến thập phần sung sướng. Đáng tiếc nam nhân dưới thân căng thẳng cực kỳ, khiến cho hắn có cảm giác chẳng khác nào đang ôm một tảng đá.

“Thả lỏng chút đi, ngươi định không ngủ hay sao?”

Việt Tùy lông mày nhíu lại một chút, tận lực thả lòng thân thể, thế nhưng lại có một toán sát thủ nữa ập tới. Rõ ràng lúc này cách biệt về quân số đã cao hơn rất nhiều, bốn ám vệ kia nhất thời có phần khó mà địch lại.

“Xem ra ngươi thực sự không định ngủ rồi.”

Nam nhân này hễ gặp được loại cao thủ tương đương mình, thân thể liền theo bản năng mà trở nên căng thẳng. Điều này làm cho Việt Thương có chút bất mãn.

Hắn vùi đầu vào bờ vai Việt Tùy, cắn một cái, lưu lại một dấu răng hoàn chỉnh cực kỳ rồi mới dứt khoát vươn tay lột sạch kiện áo lót duy nhất còn lại trên người đối phương, sau đó cường thế lách mình vào giữa hai chân y, dùng một tư thế không cho phép kháng cự mà phủ lên thân thể người bên dưới.

“Chủ…” Chữ còn lại vẫn chưa kịp bật ra khỏi miệng thì đôi môi vừa hé mở đã bị lấp kín. Việt Thương nhíu mày, mang theo một chút tức giận nhạt nhòa mà hôn xuống môi y, đồng thời đầu lưỡi cũng mạnh mẽ xâm nhập vào khoang miệng đối phương, liên tục khuấy đảo không ngừng.

Hỗn loạn ở bên ngoài dường như trong nháy mắt đã cách bọn họ rất xa. Ý thức của Việt Tùy không tự chủ được mà có vài phần hoảng hốt, thân thể cũng bắt đầu nhũn ra. Việt Thương hài lòng ngẩng đầu nhìn xuống ánh mắt đối phương, khẽ cong khóe miệng. Con mắt đã thích nghi với bóng tối có thể nhìn thực rõ ràng quang mang lóng lánh trong cặp mắt phượng của người bên dưới, vì thế hắn liền sa vào vực thẳm, trầm luân không cách nào thoát được.

Rốt cuộc một tia tập trung cũng không còn, hắn chỉ có thể men theo ánh mắt của người này mà rơi vào vực sâu vạn trượng.

Y phục trên mình hoàn toàn cởi bỏ, thân thể nóng như lửa của hai người dây dưa quấn quýt vào nhau. Giữa màn đêm tối đen như mực, cách một vách tường mỏng mảnh, bên ngoài là cảnh giết chóc vô thanh, mà bên trong phòng lại là xuân ý cực kỳ mãnh liệt.

Thanh âm thở dốc trầm thấp của Việt Tùy trong bóng đêm vô cùng mị hoặc. Việt Thương nâng cặp chân thon dài của người nọ lên ngang hông, chầm chậm động thân tiến vào địa phương nóng rực mà chính mình khao khát. Tiếp đó, hắn nương theo thân thể có phần căng thẳng của Việt Tùy mà đánh tới tận sâu cùng.

Hai người đều phát ra những tiếng rên rỉ khó lòng nhẫn nhịn, tựa hồ căn bản không hề để ý tới việc thanh âm này có thể sẽ bị thính lực nhạy bén của đám người bên ngoài nghe được.

“Ô…” Việt Tùy kêu lên một tiếng đau đớn, đôi con ngươi hắc sắc kiên nghị bởi vì những động tác không hề tiết chế của người phía trên mà xuất ra một làn hơi nước mập mờ, mang theo vẻ phong tình cùng mê hoặc vô cùng đặc biệt.

Việt Thương đã có chút thiếu kiểm soát, lúc này lại càng không khống chế được mà đẩy nhanh tốc độ động thân lên xuống. Thanh âm da thịt ướt át va chạm vào nhau trong không gian tĩnh lặng lộ ra vẻ dâm mỹ vô cùng. Những tiếng thở dốc nặng nề đan xen với những tiếng kêu rên khe khẽ càng làm cho cảnh đêm xuân sắc này mị hoặc đến mức chọc người ngứa ngáy khó nhịn.

Đáng tiếc, một người bên ngoài phòng hình như não bộ có chút vấn đề, đã biết đây là thời khắc mấu chốt của hai người trong phòng mà còn không tránh đi, lại còn nhằm ngay cửa sổ mà đánh tới, như thể muốn một phen phá tan trận phong hoa tuyết nguyệt trong phòng.

Nhưng là, khi kẻ đó cách cửa sổ chưa đầy một thước đã bị một lực đạo không nhìn thấy được xuyên qua tường đánh văng ra, ngã sõng soài trên mặt đất. Hắn còn chưa kịp phản ứng gì đã bị bốn ám vệ phía sau đuổi tới, tức tốc bao vây. Bất quá, chỉ một lát sau, bọn họ liền phát hiện người nằm trên mặt đất kia thế nhưng kinh mạnh toàn thân đã vỡ nát, tuyệt khí bỏ mạng mất rồi.

Bên ngoài phòng xuất hiện những động tĩnh lớn khiến cho hai người bên trong cũng bị quấy rầy. Người nào đó vốn dĩ còn trầm mê trong dục vọng bất thình lình mở mắt, cơ thể theo bản năng trở nên căng cứng, vươn bàn tay quỷ mị động chuyển một vòng, xuất ra mấy cây ám khí ngân châm có khả năng đâm xuyên qua xương tủy địch thủ.

Đáng tiếc, y còn chưa có cơ hội ra tay thì người bên ngoài phòng đã lấy tốc độ còn nhanh hơn lúc đến mà bỏ đi. Lúc này thân thể căng cứng của y mới hơi hơi buông lỏng, lại nghe được một tiếng kêu trầm thấp đau đớn khó kiềm chế của người phía trên.

“Bảo bối, ngươi muốn bẻ gãy ta sao… …đau…” Người nọ vừa nói vừa thầm hít sâu một hơi.

Gặp tình huống đột ngột phát sinh, Việt Tùy đã toàn thân căng thẳng, lúc này nghe một câu nói kia của đối phương, thân thể lại vì mất mặt mà càng thêm cứng đờ. Cự vật bị kẹp chặt trong cơ thể kia tức thời lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, cứ như vậy bị kẹt lại ở chốn sâu thẳm không ra không vào được.

Việt Thương cúi người vùi đầu vào cổ người kia, không ngừng thở dốc, phả từng luồng hơi nóng bỏng lên cổ đối phương, thân nhiệt hừng hực như lửa tựa hồ muốn hòa tan người bên dưới, “Thả lòng, bảo bối! Ngươi muốn ta chết sao…”

Biết là Việt Thương nhất định không chết, thế nhưng hơi thở hổn hển dồn dập cùng với vẻ mặt đau đớn thống khổ kia chung quy vẫn khiến cho Việt Tùy cảm thấy đau lòng. Y chưa bao giờ đành lòng để cho người kia khó chịu, dù chỉ là một chút.

Hít sâu vài cái, Việt Tùy hoàn toàn thả lòng thân mình. Chỉ nghe người trên thân gầm nhẹ một tiếng, vòng tay ôm chặt thắt lưng y, điên cuồng liều mạng đưa đẩy, cứ như thể đã kiềm chế tới cực hạn rồi.

Một điểm mẫn cảm nào đó liên tục bị công kích, Việt Tùy thiếu chút nữa tưởng rằng linh hồn của mình cũng bị đánh đến tan thành mảnh vụn.

Thế nhưng, ở một nào đó trong tư tưởng của y vẫn luôn bảo trì mối băn khoăn về bốn tên lạ mặt ở bên ngoài. Mà bốn người kia bởi vì có kết cục của tên sát thủ đang nằm bất động trên mặt đất nhắc nhở cho nên cũng không dám làm bừa.

Rốt cuộc trong phòng chỉ còn lại những thanh âm ái muội ngập tràn khiến cho người ta mặt đỏ tim đập, toàn thân không được tự nhiên.