Tâm trạng của Thủy Linh Thanh không tốt lắm, điền trang vừa báo tin đến, Phúc Nhi đã chết được nửa tháng.
Thủy Linh Lung giống như không nhận thấy tâm trạng của mọi người, cười nhìn Lão phu nhân: “Bà nội, có chuyện gì mà bà gọi bọn cháu tới đây vậy ạ?”
Lão khó nén vui mừng nói: “Có hai chuyện vui cần thông báo.”
Vừa nghe là chuyện vui, tất cả mọi người đều ngồi thẳng lưng, lộ ra vẻ mặt chờ mong.
Một người vui không bằng tất cả cùng vui, mọi người vui, Lão phu nhân càng vui vẻ: “Cô cô của các cháu, có thai rồi!”
“A! Thật sao? Cô cô có thai rồi? Nói như vậy là nhà chúng ta lại sắp có thành viên mới? Trời ơi, đúng là quá tốt! Cô cô hồng phúc tề thiên, sắp sinh con nối dõi cho Hoàng thượng, đây chính là phúc của Đại Chu!” Thủy Linh Khê vô cùng xúc động, đó chính là nữ nhân xin cho Lão phu nhân làm Cáo mệnh, hại địa vị của mẫu thân ở trong phủ không được như trước? Ta nguyền rủa ngươi bị sảy thai!
Thủy Linh Ngữ vội vàng phụ họa: “Đúng vậy! Ngọc phi nương nương vào cung sáu năm vẫn luôn được Hoàng Thượng yêu thương, bây giờ có thai sẽ càng như hổ thêm cánh.” Đây chính là mục đích chung của mỗi đứa trẻ khi được sinh ra… Thật may mắn!
Ngọc phi được sủng ái là chuyện tốt, phủ Thượng Thư càng vẻ vang, bọn họ sẽ càng có địa vị. Thủy Linh Nguyệt xảo tiếu yên nhiên [3] nói: “Mới đầu năm đã có chuyện tốt, như vậy con đường làm quan của cha năm nay chắc chắn sẽ một bước lên mây.” Phụ thân có thuận lợi thì sau này nàng ta mới có thể thẳng lưng trong phủ Trấn Bắc Vương được.
[3] Xảo tiếu yên nhiên: Tươi cười xinh đẹp một cách tự nhiên.
Thủy Linh Thanh cúi mặt, nàng mới gặp Ngọc phi mấy lần, không có nhiều ấn tượng lắm.
Thủy Linh Lung thì mỉm cười không nói gì, cái việc a dua nịnh hót này nàng làm không quen, vả lại có thiếu nàng cũng không sao. Nàng bình tĩnh nhìn mọi người trong phòng, đột nhiên phát hiện Thủy Mẫn Huy cũng giống mình. Hai người bốn mắt nhìn nhau, giống như một cành liễu nhẹ nhàng tạo ra gợn sóng trên mặt nước yên lặng, lúc dời mắt đi lại làm như không thấy gì hết.
Thủy Mẫn Huy cúi đầu mỉm cười, hai tai hơi đỏ.
Lão phu nhân lại nói tiếp: “Còn một việc nữa, đầu tháng sau là sinh nhật Ngọc phi, Hoàng thượng đặc biệt cho phép nữ quyến của Thủy phủ vào cung làm bạn với nương nương mấy ngày. Từ giờ cho đến lúc ấy, cầm kỳ thi họa, lễ nghi các cháu đều phải học cho tốt, đừng làm mất mặt nương nương. Bắt đầu từ ngày mai sẽ có nữ phu tử (cô giáo) đến dạy, dù có bất cứ lý do gì cũng không được nghỉ. Các cháu phải cố gắng học tập, biết chưa?”
Nhóm nữ nhi đều đứng dậy, cúi người thi lễ: “Vâng!”
Chỉ có duy nhất Thủy Linh Ngữ hơi run rẩy, ánh mắt hoảng loạn.
Mọi người ngồi lại nói rất nhiều chuyện, mãi đến khi Lão phu nhân thấy mệt mới đứng dậy ra về.
Ra khỏi Phúc Thọ viện, Thủy Linh Ngữ có vẻ vội vàng, bình thường nàng ta sẽ đợi Thủy Linh Thanh nhưng hôm nay lại bỏ đi trước.
Thủy Linh Lung sai Liễu Lục đến phòng bếp lấy bữa trưa, còn mình thì mang Chi Phồn bám theo Thủy Linh Ngữ, xem nàng ta có âm mưu gì.
Chi Phồn hỏi được chút tin từ chỗ Lục Nhi: Mấy ngày nay Thủy Linh Ngữ không ra khỏi phòng, ngoài Phùng di nương ra thì không cho ai ở cạnh, cũng chỉ những lúc mang cơm đến thì Lục Nhi mới được bước vào. Chuyện cãi nhau đập đồ không còn xảy ra nữa, Thủy Linh Ngữ và Phùng di nương dường như trở lại những ngày tháng làm mẹ hiền con ngoan lúc trước.
Thủy Linh Lung theo dõi Thủy Linh Ngữ từ xa, phát hiện nàng ta không trở về biệt viện của mình mà vòng theo đường khác, đi đến biệt viện của Thủy Mẫn Ngọc.
Thủy Linh Ngữ sao lại thân thiết với Thủy Mẫn Ngọc? Hay là nàng ta được một bài học vẫn chưa biết rút kinh nghiệm, lại muốn giúp kẻ khác hại nàng? Đột nhiên đối phương quay đầu lại, nàng vội vàng kéo Chi Phồn nấp sau bụi cây.
Thủy Linh Ngữ vừa đi vừa quay đầu nhìn xung quanh, con đường nàng ta chọn rất vắng vẻ, cũng không mấy ai để ý, nhưng nàng ta vẫn cảm thấy sống lưng lành lạnh, giống như có một cái gì đó rất đáng sợ đang theo dõi.
Ảo giác! Nhất định là ảo giác!
Thủy Linh Ngữ liên tục an ủi bản thân, ngoài trời gió thổi lạnh như băng mà trán nàng ta lại đầy mồ hôi hột.
Mãi cho đến một khúc đường tối, khi nghe thấy tiếng cười sang sảng đầy thoải mái, mắt nàng ta liền đỏ lên, nước mắt lăn dài.
Trong đình nghỉ, Thủy Mẫn Ngọc đang chơi cờ với Tần Chi Tiêu.
“Trường Phong và Trường An sao rồi?” Thủy Mẫn Ngọc giống như vô tình hỏi.
“Rất tốt, biểu đệ rất quan tâm bọn họ?” Tần Chi Tiêu hơi nhíu mày.
Thủy Mẫn Ngọc chớp mắt: “Là người cậu tặng mà, sao có thể không quan tâm được.”
Tần Chi Tiêu thở ra: “Ra là vậy?!”
Đi thêm vài bước, cờ trắng của Thủy Mẫn Ngọc vây chặt cờ đen của Tần Chi Tiêu. Nhìn thấy ván cờ lại sắp thua, Tần Chi Tiêu liền nắm lấy bàn tay đang chuẩn bị đặt cờ xuống của Thủy Mẫn Ngọc, cười nói: “Được rồi biểu đệ, đệ cho ta chút mặt mũi đi. Đệ chơi giỏi thế, không thể nhường ta mấy phần à?”
Rõ ràng là nói đùa, nhưng Thủy Mẫn Ngọc lại làm như lời thật, giải thích: “Trong cuộc sống, sao có thể nhiều lần nhường nhịn như vậy được? Cho dù đánh chơi thì cũng phải đánh nghiêm túc, như vậy mới là tôn trọng đối thủ.”
Lời này… Hình như có ý khác! Tần Chi Tiêu không hiểu: “Vậy sao? Thế thì biểu ca sẽ nghe theo. Một năm không gặp, văn võ của đệ giỏi hơn rất nhiều. Không giống kẻ bất tài này, tập võ không được, làm văn không xong, đúng là khiến biểu đệ chê cười.”
Thủy Mẫn Ngọc cười khách sáo: “Biểu ca đừng tự coi nhẹ mình! Huynh bị bệnh liệt giường mấy năm nên bỏ lỡ thời gian học võ tốt nhất, nhưng bây giờ học văn vẫn chưa muộn mà. Học, học nữa, học mãi, nếu biểu ca cố gắng thì nhất định sẽ có ngày thành công!”
Mắt Tần Chi Tiêu hơi nóng lên: “Thính quân nhất tịch thoại, thắng độc thập niên thư [4]. Khúc mắc nhiều năm trong lòng ta đã được một câu của đệ gỡ bỏ. Nào! Ta kính đệ một ly!”
[4] Nghe kẻ trí nói chuyện còn hơn mười năm đọc sách.
Tần Chi Tiêu và Thủy Mẫn Ngọc chạm cốc rồi cùng uống cạn. Lúc Tần Chi Tiêu buông chén xuống thì bỗng nhìn thấy Thủy Linh Ngữ ở phía sau núi giả vẫy tay với mình. Hắn khó chịu nhíu mày, chẳng qua chỉ là gặp dịp thì chơi thôi, sao nàng ta cứ như con ruồi, suốt ngày vo ve bên cạnh hắn thế? Đúng là quá tùy tiện!
“Biểu đệ, trong phủ còn có việc, ngày khác lại cùng đệ đánh cờ.” Tần Chi Tiêu vỗ vai Thủy Mẫn Ngọc, giả vờ như muốn rời đi.
Đúng lúc này, Thủy Linh Ngữ đột nhiên đi lên phía trước vài bước, Tần Chi Tiêu hoảng hốt, trong lòng cũng có chút chột dạ.
Thủy Mẫn Ngọc không để ý tới vẻ mặt khác thường của Tần Chi Tiêu, vươn vai nói: “Ta cũng có hẹn uống trà với mẫu thân, không thể tiễn huynh được.”
Thủy Mẫn Ngọc đi xuống bậc thang, không lâu sau thì biến mất khỏi tầm mắt Tần Chi Tiêu. Hắn nhìn xung quanh, thấy không có gì khả nghi mới đi tới chỗ Thủy Linh Ngữ phía sau núi giả. Nhớ tới kế hoạch thất bại lần trước, hắn không thể giúp cô cô cưới Thủy Linh Lung về nhà, hắn cảm thấy rất xấu hổ. Vì vậy hắn đổ hết tội lỗi lên đầu Thủy Linh Ngữ! Đối mặt với nàng ta, hắn cũng không còn mang bộ mặt giả nhân giả nghĩa như trước nữa.
“Ngươi tìm ta làm gì?”
Giọng điệu lạnh lùng xa cách khiến trái tim Thủy Linh Ngữ đau đớn: “Chi Tiêu, sao mấy ngày nay huynh không đến gặp muội?”
Tần Chi Tiêu lạnh lùng: “Chú ý xưng hô, ta là biểu ca của ngươi, không được gọi thẳng tên. Còn nữa, giữa ta và ngươi chỉ là quan hệ biểu huynh muội bình thường, vẫn chưa tốt đến mức ngày nào cũng phải gặp nhau đâu.”
Thủy Linh Ngữ như bị sét đánh, đứng ngẩn ra một lúc lâu mới nói nhỏ: “Muội… Muội bị thương.”
Tần Chi Tiêu không thèm nhìn nàng ta: “Bị thương thì tìm đại phu, tìm ta làm gì? Ta cũng không biết chữa bệnh.”
“Chi Tiêu, lúc huynh hôn muội đâu có nói vậy. Huynh nói là huynh thích muội, muốn lấy muội làm vợ! Chỉ cần hai chúng ta cố gắng… Nhất định có thể…” Nói đến đây, Thủy Linh Ngữ đã khóc không thành tiếng.
Tần Chi Tiêu không chút thương hại: “Thật không? Ta nói lúc nào? Ai làm chứng cho ngươi?”
Quả nhiên là thế! Nàng nên đoán ra từ sớm mới phải, lúc trước nàng chỉ hơi trầy da hắn đã vội vã mang thuốc tới, vậy mà mấy hôm nay nàng ốm nằm liệt giường, hắn lại chẳng thăm hỏi lấy một câu. Chỉ có điều nàng không cam lòng, muốn tự mình chứng thực.
Huống hồ, nàng đã không còn đường lui nữa rồi!
Trong đầu quyết định liều một phen, nàng ta chạy đến, ôm lấy cánh tay Tần Chi Tiêu, vẻ mặt đau khổ nói: “Chi Tiêu, huynh hãy nghe muội nói, muội đã có với huynh… Ọe…”
Tần Chi Tiêu dùng hết sức đẩy Thủy Linh Ngữ ra. Thủy Linh Ngữ loạng choạng lùi ra sau vài bước, dạ dày càng khó chịu, cúi người nôn ọe.
Tần Chi Tiêu chán ghét quay mặt đi, nếu còn nhìn thêm nữa thì hắn cũng sẽ nôn ra mất.
Cảm nhận được sự ghét bỏ của Tần Chi Tiêu, lòng Thủy Linh Ngữ càng đau đớn. Nàng ta lấy khăn tay lau miệng, vịn vào thân cây, nói rõ từng chữ một: “Tần Chi Tiêu! Huynh nghe rõ cho ta! Ta, Thủy Linh Ngữ, có với huynh…”
“Có những lời này, coi như ta đã biết rõ con người của huynh rồi.” Thủy Linh Lung từ sau gốc cây đi ra, ngắt lời Thủy Linh Ngữ.
Tần Chi Tiêu và Thủy Linh Ngữ giật mình, không ngờ Thủy Linh Lung lại đột nhiên xuất hiện. Nàng nghe được bao nhiêu rồi? Ngộ nhỡ truyền ra… Tần Chi Tiêu đảo mắt, truyền ra cũng không sao, nếu hắn nhất quyết không thừa nhận, cô cô cũng không thể bắt hắn cưới Thủy Linh Ngữ.
Tần Chi Tiêu ra vẻ bình tĩnh nói: “Ngươi… Các ngươi… Được rồi, Linh Lung biểu muội, muội cứ việc hiểu lầm, dù sao ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.” Nói xong liền bày ra vẻ mặt oan uổng, phất áo bỏ đi.
Đợi Tần Chi Tiêu đi xa, Thủy Linh Lung mới nói nhỏ: “Đứa con trong bụng ngươi không phải của Tần Chi Tiêu.”
“Cái gì?” Không thể! Không thể như vậy được! Thủy Linh Ngữ vô cùng hoảng sợ, thậm chí còn quên luôn việc hỏi vì sao Thủy Linh Lung lại biết mình muốn nói gì với Tần Chi Tiêu. Bây giờ trong đầu nàng ta chỉ có một điều, sao đứa bé lại không phải của Tần Chi Tiêu? Hôm đó ở Quách phủ, không phải là Tần Chi Tiêu đi vào phòng sao? Lúc đó nàng ta mê man không rõ ràng lắm, nhưng cha và mọi người đều thấy Tần Chi Tiêu bước ra khỏi phòng mà!
“Ta ở bên sườn núi nên thấy rất rõ, Tần Chi Tiêu vừa bước vào phòng thì cha đã dẫn người tới. Cho dù hắn có thể bắn ra trong giây lát thì cũng phải tốn thời gian dọn dẹp chứ, đúng không?” Dưới đôi mắt tinh tường của nàng, Tần Chi Tiêu không thể ép buộc Thủy Linh Ngữ đang mê man trong thời gian ngắn như vậy được, hơn nữa, tiểu đệ của Tần Chi Tiêu muốn cứng lên cũng phải mất vài giây.
Mặt Thủy Linh Ngữ đang tái nhợt đột nhiên đỏ lên: “Bắn… Bắn cái gì?”
“Bắn… ” Thủy Linh Lung đột nhiên nhớ ra, tuy Thủy Linh Ngữ đã trải qua việc lột xác từ thiếu nữ thành phụ nữ, nhưng lúc ấy không có ý thức, giờ nói cũng không hiểu được. Cuối cùng đành chuyển chủ đề, nói chuyện Thủy Linh Nguyệt dẫn một nha hoàn mặt có ba vết sẹo đi vào trong phòng ra: “Sau khi ta đi ra thì chỉ có nha hoàn kia ở trong phòng một thời gian dài. Lúc Tần Chi Tiêu vào cửa trước thì hắn đi ra cửa sau. Nếu ngươi có thai thì chỉ có thể là của nha hoàn kia thôi, nói chung là nha hoàn kia không phải nữ, mà là nam phẫn nữ trang.”
Cũng giống vị phi tần Mạc Bắc giả làm thái giám kia.
Thủy Linh Ngữ ra sức lắc đầu: “Không phải! Ngươi nói dối! Ta có con với Tần Chi Tiêu, là của Tần Chi Tiêu!”
Nói đến câu cuối cùng liền ngồi sụp xuống đất gào khóc. Sau khi nàng ta tỉnh dậy, Phùng di nương đã bưng một bát thuốc tránh thai đến bảo nàng ta uống, nói là Tần Chi Tiêu sẽ không chịu trách nhiệm. Để tránh có thai sau này khó gả ra ngoài, không bằng giải quyết tất cả hậu họa.
Lúc đó Phùng di nương đã tát nàng ta một cái rồi rồi ép uống thuốc. Nàng ta không tiếc trở mặt với Phùng di nương, đập phá đồ đạc… Đó cũng là lần đầu tiên nàng ta nổi nóng với Phùng di nương.
Nhưng sao lại thành ra như vậy??
Nếu nàng ta nghe lời Phùng di nương uống thuốc tránh thai, thì có phải sẽ không đau đớn như lúc này không?
Tần Phương Nghi, Thủy Linh Nguyệt, các người thật độc ác!
“Bỏ nó đi, ngươi không còn lựa chọn nào khác đâu.” Nói xong, Thủy Linh Lung liền mang Chi Phồn rời khỏi, để lại Thủy Linh Ngữ đau khổ khóc lóc phía sau.
Đợi đến khi đi xa, không còn nghe thấy tiếng khóc nữa, Chi Phồn mới khó hiểu hỏi: “Đại tiểu thư, tại sao người lại khuyên Tam tiểu thư bỏ đứa bé?”
Thủy Linh Lung cười nhạt: “Ai nói ta khuyên nàng ta bỏ đứa bé?”
“Hả? Đại tiểu thư, không phải vừa rồi người…” Chi Phồn há hốc miệng.
“Thủy Linh Ngữ luôn giả vờ ngoan ngoãn nghe lời nhưng trong lòng nàng ta lúc nào cũng có những suy nghĩ phản nghịch. Cho nên nàng ta mới có gan làm cái chuyện mà đến cả Thủy Linh Nguyệt cũng không dám làm, đó là qua lại với Tần Chi Tiêu.”
Thủy Linh Lung vén tóc ra sau tai: “Biết bỏ đi dục vọng mới thành được đại sự, không có tham niệm sẽ không bị lừa gạt. Nói cho cùng, mọi người bị lừa chẳng qua đều vì họ tự bán đứng chính mà thôi.”
Thừa nhận đi Thủy Linh Lung, ngươi thật ra là một người thù dai!
Chi Phồn cảm thấy mình chẳng hiểu gì cả, một phế nhân như Tam tiểu thư thì có ích lợi gì? Ngược lại đứa bé kia, nếu bị truyền ra ngoài thì danh dự của cả phủ Thượng Thư đều sẽ bị ảnh hưởng. Đại tiểu thư quyết định mạo hiểm như vậy rốt cuộc là có mục đích gì?
Lại nói đến Liễu Lục đến phòng bếp lấy cơm trưa, đang cầm hộp thức ăn đi về phía Linh Hương viện thì đụng phải Thủy Mẫn Ngọc.
Nàng ta sững sờ, vội vàng khom người hành lễ: “Nô tì Liễu Lục thỉnh an Đại thiếu gia!”
Liễu Lục? Thủy Mẫn Ngọc vốn không định nhìn, nhưng nghe thấy tên xong lại đưa tay nâng cằm nàng ta: “Là nha hoàn bên cạnh Đại tỷ?”
Liễu Lục sung sướng. Đại thiếu gia biết nàng, đây đúng là chuyện vui.
Thật ra đó là Liễu Lục suy nghĩ quá nhiều thôi, biết mình biết ta trăm trận trăm thắng, Thủy Mẫn Ngọc chính là đang thăm dò kẻ địch.
Liễu Lục gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Vâng! Từ khi Đại tiểu thư trở về phủ, là nô tỳ hầu hạ bên cạnh!”
Lời này nói ra lại giúp hắn có được một thông tin quan trọng, nha hoàn hầu hạ Thủy Linh Lung từ khi mới về phủ, càng có thể giúp hắn nhiều việc hơn. Thủy Mẫn Ngọc cẩn thận đánh giá Liễu Lục, nàng ta trang điểm nhẹ nhàng, khuôn mặt ẩn chứa nét cười, móng tay nhuộm đỏ, trên người thoang thoảng mùi nước hoa, là loại hương liệu của Hồng Lâm Lâu, hai lạng bạc một hộp. Loại này đối với nha hoàn có thể là quý, nhưng đối với chủ nhân thì chẳng đáng bao nhiêu tiền. Cho nên, có thể loại trừ khả năng Thủy Linh Lung sai nàng ta đến mê hoặc hắn.
Thủy Mẫn Ngọc khẽ cong môi: “Hẳn là ngươi rất hiểu chủ tử của mình. Nói cho ta biết, chủ tử của ngươi là người thế nào?”
Liễu Lục mạnh dạn liếc nhìn Thủy Mẫn Ngọc một cái rồi vội cụp mắt xuống. Ngón tay lạnh buốt của hắn vẫn đặt dưới cằm nàng, tim nàng đập càng nhanh hơn: “Đại tiểu thư là một người rất nguyên tắc!”
Lời này rất chính xác, nhưng không thể phân biệt là đang khen hay chê.
Ý cười trên môi Thủy Mẫn Ngọc càng sâu: “Vậy sao? Cụ thể hơn một chút.”
Liễu Lục dừng một chút lại nói: “Đó là cảm nhận của nô tì, bởi vì Đại thiếu gia hỏi quá đột ngột nên nô tỳ không chuẩn bị tâm lý, nhất thời cũng không trả lời được.”
Đúng là một nha hoàn thông minh! Lại có thể nhận ra hứng thú của hắn. Thủy Mẫn Ngọc buông tay xuống, tiến gần người lại, mặt gần như tựa sát vào tai nàng ta: “Vậy ngươi cảm thấy, khi nào thì có thể trả lời? Ngươi phải biết… Sự kiên nhẫn của ta, không được tốt lắm đâu.”