Thê Tử Ngốc

Chương 37




Khâu Khải Chính đi đến cửa phủ lớn hơn nhà của hắn, lấy ra bức họa giao cho gã thủ vệ sai vặt, thỉnh cầu nói: “Phiền ngươi đem thứ này giao cho chủ tử của ngươi, cứ nói Khâu Khải Chính có việc tìm hắn, tỉnh hắn đi ra ngoài bây giờ”. Đã qua mười mấy năm hắn không đến nơi này, cũng không biết người kia có cưới vợ hay chưa. Lúc trước nếu không phải muội muội hắn bị nhiễm bệnh nặng, người kia có lẽ đã trở thành muội phu của hắn.

Gã sai vặt tiếp nhận bức họa: "Tốt, vậy làm phiền ngươi chờ một chút, đợi ta đi hỏi qua chủ tử của ta." Nói xong, gã sai vặt nhanh chóng đi vào bên trong. Vừa đi còn vừa nghĩ, chủ tử đã rất nhiều năm không gặp ngoại nhân, không ra khỏi phủ, người đang đợi bên ngoài kia chỉ sợ là đi không một chuyến rồi. Bất quá đây là bổn phận của hắn, nên hắn vẫn truyền lời cho tốt.

Không bao lâu sau, Khâu Khải Chính liền thấy gã sai vặt đi ra, bước lên phía trước khi nhìn thấy người đi phía sau gã sai vặt thì cả kinh. Người kia nhỏ hơn hắn hai tuổi, sao lại mang bộ dáng đã lão này, Khâu Khải đang có chút chần chờ rồi gọi thử: "Phó Uyên?"

Người nọ cười, cười đến có chút gượng ép, trả lời: "Còn không phải là ta, ta còn tưởng rằng cho đến chết cũng không đợi được ngươi tới, nàng đâu? Hiện tại có khỏe không?", Hắn tuyệt đối là người đầu tiên ở Hoàng thành này lại đem bản thân biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, chỉ vì ý nguyện của một nữ tử.

"Chúng ta vào phủ đi rồi nói!" Vì một câu nói của muội muội lại đem chính mình làm thành bộ dáng của quỷ này, nếu bây giờ biết muội muội đã chết nhiều năm, hắn có thể hay không xảy ra chuyện gì? Nghĩ vậy khiến cho Khâu Khải có chút chần chờ, thật sự có thể thỉnh hắn giúp này việc được không?

Vào đến chính sảnh, hai người ngồi xuống, đợi hạ nhân dâng trà, chỉ còn hai người trong phòng.

Phó uyên không dám mở miệng hỏi, sợ nghe được đáp án hắn không muốn. Hắn hy vọng nàng được hạnh phúc, lại sợ nàng rất hạnh phúc chỉ còn một mình hắn ngu xuẩn chờ đợi. ‘Nếu ngươi thật sự yêu ta, liền vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt ta. Nếu lại xuất hiện ở trước mặt ta một lần nữa, chỉ có thể nói ngươi chưa bao giờ thực sự đem ta để trong lòng’. Lời này là năm đó nàng đã nói. Chính vì những lời này, mấy mươi năm nay hắn đem chính mình khóa nhốt trong tòa viện, chưa bao giờ bước ra nửa bước.

Khâu Khải Chính uống ngụm trà, từ trong lòng lấy ra một phong thư đã ố vàng, chỉ nói: "Ngươi tự xem đi!" Muội muội chính là một nữ tử ngoan cố, vì biết Phó Uyên yêu nàng vô cùng, nếu biết nàng không còn tại nhân thế được bao lâu nữa, Phó Uyên nhất định sẽ lựa chọn đi theo nàng. Cho nên mới nói câu nói kia, không ngờ chẳng những làm cho Phó Uyên không xuất hiện ở trước mặt nàng mà còn làm cho hắn tự giam mình trong sân viện này. Hiện tại nhìn thấy bộ dáng của Phó Uyên sinh không ra sinh, tử không ra tử, Khâu Khải Chính cũng không thể nói việc làm năm đó của muội muội là đúng hay không đúng, chỉ hy vọng đã qua nhiều năm như vậy thì Phó Uyên sẽ không chấp nhất như năm đó nữa, làm theo tâm nguyện của muội muội mà sống tiếp.

Ai ngờ Khâu Khải Chính vừa mới tưởng là không sao, Phó Uyên liền phun ra một ngụm huyết, nhiễm đỏ cả phong thư ố vàng kia. Lúc Khâu Khải Chính còn chưa kịp phản ứng thì Phó Uyên liền bắt lấy Khâu Khải Chính: "Vì sao? Vì sao không sớm nói cho ta biết? Nàng đã chết, nàng cư nhiên đã chết, ta sớm nên nghĩ đến, tính tình của nàng như vậy, nếu không phải là đại sự làm sao có thể cùng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, ta sớm nên nghĩ đến... Ha ha... Nhiều năm như vậy... Nhiều năm như vậy..." Nhiều năm oán cùng khó hiểu, đến cuối cùng là vì cái gì? Khâu Khải Nếu, nàng thật sự là một nữ tử nhẫn tâm, cư nhiên bỏ lại ta như vậy...

Nhìn bộ dạng Phó Uyên điên cuồng, Khâu Khải Chính thực không đành lòng nhưng muội muội cũng đã mất hai mươi mấy năm, hắn làm sao có năng lực vãn hồi tất cả? Hắn như vậy ngược lại là cô phụ nỗi khổ tâm của muội muội. Vươn tay cho Phó Uyên một bạt tai thật mạnh: "Phó Uyên, ngươi là muốn cho muội muội của ta chết không nhắm mắt sao? Năm đó nàng vì sao lại làm như vậy, chính ngươi đều rõ ràng hơn ai hết không phải sao?" Muội muội sợ là tính sai lầm rồi, nhìn xem người này như bây giờ liền cảm giác hắn tùy thời liền chuẩn bị đi tìm chết.

"Khâu Khải Chính, ngươi câm miệng cho ta, nếu không phải do ngươi giấu diếm ta nhiều năm như vậy, hiện tại ta sẽ là cái dạng này..." Phó Uyên nói xong liền đánh quyền cước về hướng Khâu Khải Chính. Hắn thực hận Khâu Khải Chính, vì sao không sớm nói cho hắn biết, vì sao ngay cả khi nàng mất hắn cũng không thể gặp mặt nàng lần cuối...

Một hồi lâu sau, đến khi Khâu Khải Chính đều mặt mũi bầm dập thì Phó Uyên mới ngừng lại được: "Thực xin lỗi..." Hắn đem oán giận đổ hết lên người Khâu Khải Chính cũng có chút quá mức. Biết rõ là người này yêu thương bảo hộ muội muội thành cuồng, chắc chắn sẽ theo tâm nguyện của Khải Nếu mà làm.

"Ai~...để ngươi trút sầu oán ra là tốt rồi, hiện tại ta có chuyện muốn mời ngươi hỗ trợ." Khâu Khải Chính cũng không quanh co lòng vòng nữa mà nói thẳng ra mục đích của lần tới thăm này.

"Nói đi! Chỉ cần ta giúp được thì sẽ toàn lực, bất quá, ta cũng có một điều kiện, ta muốn cưới Khải Nếu vào cửa." Phó Uyên cười, chỉ có khiến cho nàng thành quỷ của Phó gia thì đến khi hắn chết mới có thể danh chính ngôn thuận cùng nàng nằm cùng một chỗ.

Khâu Minh Thông sợ tới mức trương miệng, hơn nữa ngày mới nói: "Ngươi đây là cái làm gì, Phó gia chỉ có ngươi là con trai độc nhất, ngươi sớm nên cưới vợ sinh con." Cưới cái bài vị vào cửa cần rất nhiều dũng khí.

"Trên đời này ngoại trừ Khải Nếu, ta không cần nữ tử khác." Khinh phiêu phiêu một câu, làm cho Khâu Minh Thông á khẩu không trả lời được, hắn có thể nói là muội muội của hắn cũng không phải nữ tử tốt nhất? “Có thể nhưng ngươi trước phải giúp." Muội muội đến khi mất cũng đều nhớ thương Phó Uyên, gả cho hắn có lẽ cũng là ý nguyện trong lòng của nàng!

Nghe xong kể của Khâu Khải Chính, Phó Uyên gật gật đầu: "Có thể nhưng ngươi cho ta thời gian tĩnh dưỡng vài ngày, tinh thần dưỡng tốt rồi ta liền đến Khâu phủ nhận Ninh nhi trở thành nghĩa nữ." Hiện tại bộ dạng này của hắn không thể đến Khâu gia, nếu là làm cho Khải Nếu thấy, có lẽ sẽ khiến nàng ghét bỏ hắn.

"Cảm ơn ngươi, nhận Ninh nhi làm nghĩa nữ thì sau này nàng chính là nữ nhi của ngươi." Khâu Khải Chính biết, Phó Uyên như vậy là chuẩn bị sống không được bao lâu nữa nhưng hắn lại nghĩ không ra lý do gì tốt để tới khuyên Phó Uyên. Khâu Khải Chính cũng không biết bản thân tới đây như vậy là đúng hay không đúng? Nhưng hắn biết nếu hắn không đến, chỉ sợ Phó Uyên sẽ đem chính mình nhốt trong sân viện này cả đời... Phó Uyên, người này có một tính tình cũng thật giống muội muội hắn, cố chấp.

Từ Phó phủ đi ra, Khâu Khải Chính vẫn nặng nề tâm sự, cho đến khi về nhà nhìn thấy Khâu Tiểu Ninh làm một bàn đầy đồ ăn mới miễn cưỡng chính mình cao hứng lên một chút, hắn không thể làm cho bọn nhỏ vì hắn mà lo lắng.

~~~pct~~~

"Cha, vừa mới trở về thật tốt, nhanh ăn cơm đi!" Khâu Tiểu Ninh xới xong chén cơm cuối cùng, nhìn thấy Khâu Khải Chính mới nói.

Viên thị trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, châm chọc nói: "A dua chuyện tình ai không biết a, bất quá..." Nhìn Khâu Khải Chính sắc mặt xanh mét vừa liếc mắt một cái, Viên thị không dám nói thêm một chữ nào nữa.

"Ăn cơm..." Khâu Khải Chính không nhẹ không nặng nói hai chữ, trên bàn lập tức liền im lặng.

Buổi tối, Khâu Khải đang cùng Viên thị ngủ ở trên giường, nghẹn một ngày cuối cùng Viên thị cũng không nhịn được, hỏi: "Chủ nhà, ngươi chẳng lẽ không nghĩ là nên biểu hiện một chút thái độ sao? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn Thông nhi cùng Khâu Tiểu Ninh tiếp tục cùng một chỗ, nếu thực là như vậy thì cả đời Thông nhi đều sẽ bị phá hủy. Tương lai sau này khảo được trạng nguyên, văn chương tài hoa, cho dù Khâu Tiểu Ninh không phải là muội muội ruột của Thông nhi thì cũng bị mọi người đồn đãi, lời này truyền ra quả thật là không dễ nghe." Đúng vậy, nàng không hề nghĩ là Thông nhi cố ý muốn cùng Khâu Tiểu Ninh cùng một chỗ là có tâm yêu thương mà  chỉ suy nghĩ càng nhiều vì tương lai của Thông nhi. Một người nam nhân làm sao có thể cưới muội muội của chính mình làm vợ? Nữ tử trong thiên hạ đều chết sạch rồi sao?

"Ta cũng không biết nói gì nữa, ngươi không cần lắm miệng. Còn nữa, ngươi đừng cứ mắng Ninh nhi nữa, mấy năm nay nàng vì trong nhà trả giá nhiều đổi lấy ngươi lại đối đãi nàng như vậy sao? Nếu cha mẹ của nàng biết nữ nhi ở nhà chúng ta mỗi ngày đầu trôi qua như vậy, chắc chắn sẽ khổ sở nhiều lắm." Ninh nhi lúc còn nhỏ thì ngây khờ chút nhưng từ khi được năm tuổi liền trở nên rất thông minh. Hơn nữa năm đó nếu không phải vì nàng vào Hàn phủ thì nói không chừng hắn đã chết ở lao tù.

"Cha mẹ, hừ..." Nha đầu kia nếu thực sự có cha mẹ thì vì sao đã qua nhiều năm như vậy, còn không tìm đến? Tám phần là vì lúc trước đã bị người báo thù. Năm đó nếu không nhờ nàng cứu nha đầu kia, nói không chừng nàng ta đã sớm đã chết. Hiện tại ngược lại, chẳng những không cảm kích nàng mà còn quyến rũ Thông nhi nhà nàng, thật sự là nuôi dưỡng một con sói không thể xem thường.

"Được rồi, đã trễ rồi, ngủ đi!" Khâu Khải Chính nhắm mắt lại, không muốn nhiều lời. Hắn sẽ làm cho Ninh nhi thật cao hứng mà gả vào Khâu gia, cũng sẽ không để cho người ngoài có thể bắt được một chút nhược điểm nào của Thông nhi. Lại qua hai ngày, thời cơ cũng đã đến.

~~~pct~~~

Lúc này Khâu Tiểu Ninh đang đứng ở ngoài nhìn vào phòng của Khâu Minh Thông, trong phòng ánh nến sáng ngời chiếu rọi lên gương măt Khâu Minh Thông, làm cho cả người hắn thoạt nhìn đều có chút không giống thực. Khâu Tiểu Ninh giật mình, đột nhiên muốn chạm vào hắn nhưng vừa vươn tay thì một trận gió lạnh thổi tới làm cho Khâu Tiểu Ninh thanh tỉnh lại. Nàng vừa mới choáng váng, ca ca hiện tại cách nàng xa như vậy, nàng làm sao có thể chạm vào? Nàng cùng ca ca vẫn luôn như vậy, rõ ràng khoảng cách gần nhưng lại giống như rất xa. Tựa như hiện tại nàng biết rõ hắn cũng thích nàng nhưng giữa bọn họ còn có nương, nàng phải làm cái gì mới đúng đây? Phải làm gì mới có thể làm cho nương chấp nhận nàng?

Xoay người,trở lại phòng. Khâu Tiểu Ninh vừa đóng cửa lại thì Khâu Minh Thông liền đi tới chỗ mà nàng vừa mới đứng, hắn phải mất rất nhiều khí lực mới làm cho chính mình không lao ra ngoài cùng nàng, sau đó hắn nhịn được. Nếu hắn không có đoán sai, cha hôm nay đã  đi tìm Phó thúc, hắn biết Phó thúc nhất định sẽ giúp bọn hắn. Ngược lại, nếu hắn biểu hiện quá mức vội vàng sẽ làm cho nương phát hiện, như vậy chính là biến khéo thành vụng.

Thời gian lại qua vài ngày, Viên thị mỗi ngày đều bộ dạng nghiêm mặt, nhìn đến Khâu Tiểu Ninh thì sắc mặt lại không hoà nhã.  Sáng sớm hôm nay liền có một vị khách đến Khâu gia, Khâu Khải Chính bảo Viên thị pha loại nước trà ngon nhất bưng lên nhà chính, ngoài cửa hàng thì treo bảng nghỉ, những động tác này làm cho tâm của Viên thị đều phấn khởi lên, xem ra khách nhân này có lai lịch không nhỏ mới có thể khiến cho phu quân coi trọng như vậy.

Mãi cho đến khi Khâu Khải Chính kêu tên Phó Uyên thì nàng mới nhớ tới, đây là vị hôn phu của tiểu muội đoản mệnh kia. Biết chuyện này làm cho trong lòng Viên thị đều nở hoa, Phó Uyên này chẳng những gia thế tốt mà năm đó còn vang danh chấn động toàn bộ Hoàng thành, bởi vì năm đó hắn khảo trúng trạng nguyên, nhưng không biết vì sao lại đột nhiên mất tích. Lần này hắn đến có phải là liên quan đến việc khảo khoa cử của Thông nhi hay không? Xem bộ dáng của phu quân, tám phần là đúng rồi, nghĩ vậy khiến cho Viên thị cảm thấy toàn thân đều vui vẻ, liền đến phòng bếp chuẩn bị trà nước tốt nhất.

Phó uyên vừa uống ngụm trà thì Khâu Khải Chính đã nhân tiện nói: "Thông nhi, Trí nhi, Ninh nhi, các con lại đây mau mau chào thưa với Phó thúc." Mới mấy ngày mà Phó Uyên giống như  trẻ lại rất nhiều, trên người chú ý ăn mặc quần như vậy chắc chắn là vì muốn tế bái muội muội đi! Bất quá phu quấn chú ý ăn mặc chút cũng tốt, như vậy thê tử mới có thể càng động tâm.

"Thông nhi, Trí nhi, Ninh nhi gặp qua phó thúc." Ba người cùng tiến lên trước vừa quy củ làm lễ vừa nói.

"Không cần đa lễ, đến, đây là phó thúc cho các ngươi lễ gặp mặt." Phó Uyên làm cho ba người đứng lên, lấy ra ba chiếc bố bao giống nhau như đúc đặt vào trong tay cho mỗi người, còn liếc nhìn một chút tinh tế đánh giá Khâu Minh Thông cùng Khâu Tiểu Ninh. Khi nhìn đến Khâu Tiểu Ninh khi còn sợ run một chút, hắn tai sao lại có cảm giác giống như là đã từng quen biết?

"Tốt lắm, lui xuống giúp nương của con làm việc đi! Cha còn có việc cùng Phó thúc thương lượng." Khâu Khải Chính nhìn ba đứa nhỏ, nói.

"Vâng, cha." Khâu Minh Thông đám người ngoan ngoãn gật đầu, lui ra ngoài.

Ba người vừa đi, Phó Uyên đã sớm không chịu nổi, nói: "Khải Chính, mang ta đi tế bái nàng." Lấn cuối cùng  thấy nàng thì vẫn tốt hoàn hảo, hiện tại, sợ là chỉ có phần một hoang vu cùng một bài vị lạnh như băng.

"Ngươi đi theo ta!" Khâu Khải Chính gật gật đầu, biết Phó Uyên đến thì không thể thiếu việc này, hy vọng hắn có thể khống chế được cảm xúc của chính mình!