Edit: halina
Liên Thanh hái ba cây Bích Liên Thiên và một nhánh Linh Chi trăm năm, thu hoạch tạm được cho nên cũng không nán lại trên núi Hắc Mộc nữa mà chạy thẳng một mạch xuống chân núi.
Núi Hắc Mộc là tài sản của Cố gia ở Thính Phong trấn, qua giờ Mùi người Cố gia sẽ lên núi hái dược thảo.
Khi Liên Thanh xuống núi thì trùng hợp gặp được mười mấy người làm của Cố gia lên núi hái thuốc, vì không muốn xảy ra xung đột nên Liên Thanh thoăn thoắt bò lên cây đại thụ.
Dựa vào số Linh Hồn Lực còn thừa lại, Liên Thanh nhờ đại thụ làm tai mắt, thành công tránh né được người của Cố gia và rời khỏi núi Hắc Mộc.
Có một người trong số đám người của Cố gia, chỉ nhìn thoáng qua thôi Liên Thanh đã thấy được hình bóng quen thuộc: Cố Lỵ Lỵ!
Bây giờ vẫn chưa phải thời cơ tốt nhất để báo thù, Liên Thanh lựa chọn ẩn nhẫn rời khỏi núi.
Liên Thanh dùng hai lượng bạc tích góp đã lâu để mua một cái áo choàng thô, sau đó khoác lên người đi về phía tiệm cầm đồ của Thính Phong trấn.
Trước khi vào hiệu cầm đồ, Liên Thanh còn cố ý dùng đất thoa lên mặt mình để phòng ngừa lỡ như bị người ta nhận ra thân phận của nàng.
“Tiểu hài tử đến hiệu cầm đồ làm cái gì? Đi ra ngoài, đi ra ngoài.” Chưởng quầy muốn đuổi Liên Thanh ra ngoài, nghĩ thầm nàng chỉ là một tiểu hài tử, đi vào hiệu cầm đồ cũng chỉ vì tò mò muốn xem thử.
“Ta tới bán dược thảo, là Bích Liên Thiên và Linh Chi trăm năm mọc hoang.” Liên Thanh cố tình đè thấp tiếng nói để che giấu giới tính của mình, cũng may nàng chỉ mới mười ba tuổi, vỡ giọng có vẻ muộn hơn nữ hài tử bình thường.
Chưởng quầy nghe thấy tiểu tử này tới bán dược thảo thì trực tiếp chỉ ra một con đường sáng cho Liên Thanh: “Ngươi mang dược thảo tới cửa tiệm chúng ta bán vậy sao không trực tiếp đi qua cửa hàng của Cố gia ở đối diện?”
“Ta và Cố gia có thù oán.” Liên Thanh không hề che giấu hận ý.
Chưởng quầy nghe thấy vậy thì sờ sờ lỗ mũi bóng nhoáng: “Ngươi không đến Cố gia thì chỉ có thể đi chỗ khác thôi.”
“Chưởng quầy, ngươi nhìn dược thảo ta mang đến trước rồi hãy suy xét xem có muốn mua hay không. Ta có thể bán với giá thấp, sau đó ngươi bán lại cho Cố gia hoặc các cửa hiệu khác với giá cao, đối với ngươi đây là một cách kiếm tiền không tồi!” Liên Thanh biết chỉ cần là đồ vật đáng giá, mặc kệ là cái gì thì hiệu cầm đồ đều sẽ mua hết.
Liên Thanh đã nghiên cứu qua Bích Liên Thiên và Linh Chi trăm năm trong tay rồi, chúng nó đều là hàng Thượng phẩm, tin chắc rằng mắt nhìn của chưởng quầy cũng không kém!
Chưởng quầy liếc mắt nhìn giỏ tre phía sau Liên Thanh rồi nói: “Vậy ngươi lấy ra cho ta nhìn thử.
Liên Thanh buông giỏ tre, lấy ra những thứ thu hoạch được từ bên trong ra.
Sau khi chưởng quầy cầm lấy, đánh giá Bích Liên Thiên xong rồi sau đó gật đầu, “Bích Liên Thiên này trên thị trường bán với giá là hai mươi lượng một gốc, ba gốc Bích Liên Thiên này của ngươi đúng thật là loại tốt nhất, ta mua theo giá thị trường cho ngươi, một gốc cây hai mươi lượng, tổng cộng là sáu mươi lượng.”
“Được!” Có thể sử dụng ba gốc cây Bích Liên Thiên để đổi lấy sáu mươi lượng đã vượt qua dự toán của Liên Thanh rồi.
Bích Liên Thiên này có rất nhiều tác dụng, có thể chữa trị thể chất của võ giả, dùng nó để rèn luyện gân mạch là tốt nhất, bảo đảm xác xuất tấn chức thành công.
Công dụng của Bích Liên Thiên quá cao nên loại dược thảo này thường xuyên bị người hái, Bích Liên Thiên mọc hoang đã hiếm nay lại càng hiếm cho nên giá cả cũng tăng lên.
“Linh Chi trăm năm này của người thực tế đã hơn trăm năm rồi, như vậy đi, ta tính ngươi một trăm lượng, thế nào?” Chưởng quầy bắt đầu đánh giá dược thảo Liên Thanh mang tới bán, không ngờ tiểu tử này lại là một khách quý, đáng tiếc nhìn không rõ dung mạo của ‘hắn’.
Với ba gốc Bích Liên Thiên và một nhánh Linh Chi trăm năm, chưởng quầy mang đến bán cho Cố gia hoặc là cửa hiệu khác ít nhất cũng lấy được giá gấp đôi.
“Được.” Liên Thanh vui vẻ đồng ý.
Phải biết rằng trước kia mỗi tháng Cố Tuyết Cầm đổi dược thảo cho Cố gia, Cố gia cũng chỉ bố thí cho hai lượng bạc!
Liên Thanh nghĩ thầm 160 văn tiền này là do Đằng nhi cho, vì vậy lần sau vào núi nhất định phải tẩm bổ cho nó một phen.