Thê Tử Lưu Manh Của Ma Đế: Tuyệt Sắc Ngự Thú Sư

Chương 16: Đột phá thành công




Edit: halina

Sáng sớm hôm sau, Liên Thanh làm xong đồ ăn sáng thì liền trở về phòng, ăn Hoàng Long Đan rồi ngồi xếp bằng bắt đầu con đường tu luyện.

Liên Thanh làm theo phương pháp Tiểu Thí Ước truyền thụ, ngồi ở trong phòng tĩnh tọa suốt một ngày, có Hoàng Long Đan phụ trợ nên đã thành công tu luyện thành một Võ Giả, hơn nữa còn đột phá Cơ Trúc Kỳ tầng thứ nhất.

Liên Thanh chậm rãi mở mắt ra, phát giác thân thể của mình uyển chuyển nhẹ nhàng, hơn nữa huyết quản cũng khơi thông không ít!

Tiểu Thí Ước cảm nhận được Liên Thanh thăng cấp nên nhảy ra khỏi không gian Tinh Thần. “Chủ nhân, người tấn chức từ người thường thành Võ Tu Giả thành công rồi!”

“Sai, chủ nhân nhà ngươi là từ Dị Năng Giả thành công biến thành Dị Năng cộng thêm Võ Tu Siêu Cường Giả!” Liên Thanh búng trán Tiểu Thí Ước.

Không biết có phải Liên Thanh ảo giác hay không mà nàng lại cảm thấy thân hình Tiểu Thí Ước lớn hơn một chút.

Tiểu Thí Ước là Thần thú khế ước của Liên Thanh, chủ nhân suy nghĩ cái gì tất nhiên nó có thể cảm nhận được.

“Chủ nhân, sau này chỉ cần người tấn chức thì ta cũng có thể cùng thăng cấp!” Tiểu Thí Ước nhào vào lồng ngực Liên Thanh, dùng sức cọ cọ vùng đất bằng phẳng trước ngực Liên Thanh.

Liên Thanh nhấc tiểu sắc quỷ trong lòng mình lên, thần thức chuyển động liền ném nó vào trong không gian Tinh Thần.

Nếu Tiểu Thí Ước được hưởng phúc lợi vì Liên Thanh tấn chức, vậy có phải Thực Đỉnh khế ước của nàng cũng giống vậy, có phải cũng đã biến hóa rồi không?

Liên Thanh lại chuyển động thần thức, đi vào không gian hư vô. Giọng nói của đỉnh hồn lập tức vang lên: “Chúc mừng ngươi trở thành Võ Tu Giả!”

“Cảm ơn!” Liên Thanh nhìn quét quanh một vòng không gian hư vô rồi hỏi: “Không gian hư vô trở nên lớn hơn đúng không?”

“Tuy rằng ngươi tấn chức thành công nhưng chỉ là đột phá Võ Tu tầng thứ nhất, cho nên không gian hư vô chỉ lớn thêm nửa phần mà thôi.”

Liên Thanh sáng tỏ, nhìn khoảng trống không tới ba mươi mét vuông thì nghĩ thầm mình sẽ đi lên núi Hắc Mộc của Cố gia một chuyến nữa!

Trở lại thế giới hiện thực, Liên Thanh bò từ trên giường xuống đất, diexndanllequydoon mở cửa phòng đi ra ngoài.

Đã qua giờ cơm tối nhưng Liên Thanh đi vào phòng bếp thì lại thấy Cố Tuyết Cầm đang nấu đồ ăn cạnh bếp lửa.

“Thanh Nhi, nương biết con trốn ở trong phòng tu luyện nên không dám vào phòng quấy rầy con. Đây là đồ ăn đêm để dành cho con, nương đã hâm nóng cho con rồi.” Cố Tuyết Cầm dọn bữa tối từ trong nồi ra rồi đặt trước mặt Liên Thanh.

Liên Thanh hơi nhăn mày, thật ra nàng… Cũng không quen với việc có người thân.

Ở thế kỷ hai mươi lăm nàng chính là một cô nhi, một đứa trẻ đáng thương từ khi sinh ra ba mẹ đã không cần!

Nàng chưa bao giờ được hưởng tình thương của mẹ, chỉ nhìn thấy qua sách vở chứ đừng nói đến mấy thứ như tình thương của mẹ vĩ đại…

Hôm qua Liên Thanh còn ghét bỏ Cố Tuyết Cầm nhu nhược, rốt cuộc nàng chỉ là mẹ đẻ của thân thể này, thực chất Liên Thanh cũng không có tình cảm quá sâu đậm với Cố Tuyết Cầm.

Nguyện ý ở lại chăm sóc Cố Tuyết Cầm thứ nhất là vì ký ức thân thể để lại làm Liên Thanh có nhiều ràng buộc với Cố Tuyết Cầm và Liên Nhật Kiệt hơn thôi.

Thứ hai là bởi vì hiện tại Liên Thanh còn chưa đủ mạnh nên chỉ có thể tạm thời sống nhờ ở phế viện Cố gia!

“Xảy ra chuyện gì sao?” Cố Tuyết Cầm đã dọn đồ ăn lên bàn nhưng không thấy Thanh Nhi có phản ứng thì nghi hoặc hỏi.

Liên Thanh buông lỏng chân mày, cười nhạt nói: “Mẫu thân làm đồ ăn quá thơm.”

“Nha đầu ngốc!” Cố Tuyết Cầm sủng nịch ‘ mắng ’ một tiếng.

Khi dùng bữa Cố Tuyết Cầm nhìn chằm chằm vào nữ nhi, nhìn đến mức Liên Thanh cảm thấy ngượng ngùng.

“Nương, Kiệt Nhi đi ngủ rồi sao?” Mỗi khi Cố Tuyết Cầm nhập thần nhìn Liên Thanh thì Liên Thanh đều sẽ dời lực chú ý của Cố Tuyết Cầm lên người Liên Nhật Kiệt.

Cố Tuyết Cầm nhẹ gõ đầu nàng: “Ban ngày Kiệt Nhi náo loạn muốn đi chơi với con, nương cản trở nó nên tối nay đi ngủ sớm đi.”