- Hứa phu nhân.
Theo ca cơ đọc ra tên, trong đại sảnh Long Ngâm Các hơi im lặng một chút, tài tử đại nho đều hơi nhíu mày, hiển nhiên chưa từng nghe qua có Kỳ nữ tử tên này.
Tùng Bách Thanh chớp chớp mắt, nhìn về phía ca cơ ở xa xa với vẻ hoài nghi, sau khi xác định nàng ta không đọc sai, mới hơi lộ ra vẻ ngỡ ngàng, lại hướng ánh mắt về phía rất nhiều tài nữ phía dưới:
- Bất Lệnh mà đi...!Tên này...Trùng tên với thế tử của Túc Vương...Ừ, Vị Bất Lệnh phu nhân này là ai?
Mọi người nghe thấy những lời này, đều nhìn về phía bên cạnh với ánh mắt cổ quái, loại chuyện trùng tên này không tính là hiếm thấy, nhưng nam nhân và nữ tử cùng tên, coi như là một chuyện thú vị.
Chỉ khiến mọi người không ngờ là, Hứa thế tử ngồi bên cạnh đại sảnh uống trà, đứng dậy nắm chặt áo lông trên người, ánh mắt kiêu căng, lộ ra vẻ đắc ý từ đáy lòng:
- Đúng vậy, chính là tại hạ!
- Phập.
Tiêu Đình ngồi bên cạnh Hứa Bất Lệnh nghe vậy liền phun ra một ngụm trà.
Vỗ ngực, nghẹn tới có chút khó chịu:
- Hứa Bất Lệnh, ngươi...!Ngươi thế này...!Cười chết ta mất...!Ha ha ha...
Toàn trường chỉ có Tiêu Đình đang cười, những người khác đều im lặng, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc và khó hiểu.
Con cháu nhà giàu ở đây, người nhiều tiền đều không ngốc, mình có mấy cân mấy lạng đều rõ ràng, bán thi từ cũng không thể mua được loại từ thiên cổ này.
Cho dù muốn nổi bật, ít nhất cũng mua thi từ của nam nhân, mới có thể qua loa tắc trách được chứ.
Đây rõ ràng là thơ nữ tử dãi dầu sương gió viết ra, lại thò ra dưới ngòi bút của thế tử phiên vương, còn Mặt trời mệt cúi đầu chải tóc, cũng muốn lên thuyền nhỏ.
Cử chỉ pháo mẹ bực này, là chuyện mà con của phiên vương làm ra sao?
Đám người Tùng Bách Thanh biết được Hứa Bất Lệnh võ nghệ hơn người, nhưng không giỏi viết văn, lại lại không ngờ Hứa Bất Lệnh ngay cả chép thơ cũng không chép, thế có khác gì ở kỳ thi cuối năm của Quốc Tử Giám, viết cùng tên trên bài thi?
Toàn trường lặng ngắt như tờ hồi lâu, nếu không phải thân phận của Hứa Bất Lệnh bày ra đó, không ít tài tử giai nhân đã bắt đầu châm chọc khiêu khích rồi.
Thi hội là nơi văn nhã, con cháu vương hầu mua thơ vốn là tính tình trơ trẽn, trước kia tiểu đả tiểu nháo kiếm danh khí cũng được, nhưng làm một cách trắng trợn như vậy vẫn là một hồi khai thiên tích địa!
Yến Vương Tống Ngọc day day trán, ấp ủ nửa ngày, cũng không biết nên nói gì.
Tùng Bách Thanh thân là Quốc Tử Giám Đại Tế Tửu, lại là ân sư thụ nghiệp của Hứa Bất Lệnh, dù là tính tình cao ngạo, lúc này cũng mặt già đỏ bừng, võ bàn:
- Hứa Bất Lệnh! Ngươi thân là thế tử của Túc Vương, nên đặt tâm tư trên triều chính, trên quân ngũ, chạy tới thi hội xem náo nhiệt cái gì?
Lời này là bảo Hứa Bất Lệnh mau cút đi, đừng ở đây làm mất mặt, xem như là cho bậc thang để xuống.
Nhưng Hứa Bất Lệnh hôm nay tới đây, chính là để tìm mắng.
Hứa Bất Lệnh làm ra bộ dạng không biết, đi đến giữa đại sảnh, dang tay vẽ một vòng:
- Thi hội là mỗi người đều có thể vào, ta viết ra thơ hay, vì sao lại không thể tới đây?
Ngươi viết được thơ hay?
Tài tử giai nhân toàn trường thiếu chút nữa bị những lời này khiến cho nghẹn chết, dùng nghị lực cực lớn mới không mắng ra tiếng.
Mấy trăm ngườiở đây đều không phải người mù.
Ai mà không nhìn ra được đây là một nữ tử dãi dầu sương gió tinh thần sa sút viết ra?
Hứa Bất Lệnh ngươi thân là thế tử của Túc Vương, thiên kiêu một thế hệ, liệu có dính dáng gì tới nữ nghèo túng dãi dầu sương gió.
Ngươi muốn mua thơ chép thơ, ít nhất cũng làm đáng tin một chút chứ? Bộ dạng này khẳng định là bị nữ từ nhân (nữ tử làm từ) đó chơi mà còn không biết.
Mua thơ bị chỉ ra và xác nhận tại chỗ, chết cũng không thừa nhận là chuyện trong tình lý.
Nhưng Tùng Bách Thanh đã cho bậc thang lại không xuống, cứ muốn nhảy ra làm bia ngắm, chính là quá không thức thời.
Thực sự cho rằng là trưởng tử của Túc Vương thì ở đây không ai dám nói gì à?
Sau bàn, Tề Tinh Hàm tính tình luôn nóng nảy trực tiếp vỡ bàn đứng lên, tức giận nói:
- Hồ ngôn loạn ngữ, ngươi coi người ngồi đây đều là tiểu nhi ba tuổi không nhìn ra được chữ to à? Nếu bài từ này là ngươi viết, chẳng lẽ ngươi là nữ phẫn nam trang nhiều năm như vậy sao?
- Ha ha ha...
Ở đây vang lên tiếng cười nhạo.
Không ngừng
Không ít tiểu thư quan gia lén lút ngắm Hứa Bất Lệnh thân mặc áo lông, nói thầm:
- Trông còn xinh đẹp hơn nữ nhân, nữ phẫn nam trang cũng chưa biết chừng...
Tề Tinh Hàm nói ra một câu, sắc mặt lập tức cứng đờ, quan sát kỹ Hứa Bất Lệnh mấy lần, dường như đang xác định là nam hay là nữ.
Sắc mặt Tống Ngọc vô cùng cổ quái, giơ tay lên:
- Bất Lệnh là thân nam nhi, bài từ này...!Ừm...
Ừm cả nửa ngày, cũng không biết nên nói như thế nào mới không tổn thương tới tình cảm.
Trong đại sảnh tiếng cười không dứt.
Hứa Bất Lệnh thấy hỏa hậu tới rồi, dựa theo phương hướng dự tính mà phát triển, tất nhiên bày ra diễn xuất mặt đỏ tai hồng, quật cường mở miệng:
- Thơ này chính là bản thế tử viết, các ngươi không được phép cười! Đều câm miệng cho ta!
Tề Tinh Hàm vẫn chưa từng thấy học sinh không biết hối cải như vậy, vỗ bàn tức giận nói:
- Ngươi nói là ngươi viết, vậy làm thế nào để chứng minh?
Hứa Bất Lệnh nhất thời nghẹn lời, làm ra bộ dạng á khẩu không nói được gì, mắt nhìn về phía nơi khác, diễn xuất chính là không thừa nhận đạo thơ.
Tề Tinh Hàm thấy bộ dạng này liền giận dữ, lại vỗ bàn:
- Người nào có thể chứng minh!
Hứa Bất Lệnh vẫn không biết đáp lại thế nào.
Khi mọi người đang xem chuyện cười, một thanh âm chính nghĩa lẫm nhiên bỗng nhiên vang lên trên đài cao:
- Ta có thể chứng minh!
Trong đại sảnh đột nhiên tên tĩnh.
Sắc mặt chết cũng không hối cải của Hứa Bất Lệnh lập tức cứng đờ.
Cả sảnh đường đèn đuốc rực rỡ, trong đại sảnh Long Ngâm Các rộn ràng nhốn nháo, theo thanh âm bao hàm chính nghĩa này vang lên, lại biến thành lặng ngắt như tờ.
Ánh mắt của tất cả mọi người chuyển qua các vị đại nho đang an vị trên đài cao, lại thấy một nữ tử đoan đoan chính chính đứng tại chỗ, trong mắt còn có mấy phần tức giận, hiển nhiên là cảm thấy các văn nhân văn nhân không nên làm nhục sự trong sạch của người ta.
Tùng Bách Thanh nhíu mày:
- Ngọc Phù, ngươi chứng minh thế nào?
Tùng Ngọc Phù dáng vẻ đoan chính thi lễ, mặt hướng về phía các tài tử giai nhân đang chú ý:
- Bài từ này vốn là Hứa thế tử viết, chỉ là không cầu hư danh, lười chẳng muốn tranh cãi với các ngươi, các ngươi đừng lấy dạ tiểu nhân đo bụng quân tử.
Tài tử giai nhân ở đây nhìn chung quanh, không biết nên giải thích với vị cô nương này thế nào, chỉ sợ là một tiểu thư bị sự xinh đẹp của Hứa thế tử khiến cho đầu óc mê muội, không nhìn tình huống mà nói bừa.
Hứa Bất Lệnh có phải đạo thơ hay, chẳng lẽ bọn họ lại không hiểu?
Mà Hứa Bất Lệnh, nhân vật chính của sự kiện lần này thì kinh hồn táng đảm nhìn Trình Giảo Kim nửa đường giết ra, hận không thể xông lên diệt khẩu.
Vất vả lắm mới gánh được danh đầu Trộm thơ, mắt thấy sắp đại công cáo thành, ngươi chạy ra góp náo nhiệt làm gì?
Tề Tinh Hàm thấy Tùng Ngọc Phù đề xuất dị nghị, liền nhíu mày mở miệng:
- Dung túng bao che, chính là làm hỏng một thân thanh danh, ngươi chứng minh thay hắn thế nào?
Tùng Ngọc Phù không hề sợ hãi, đang muốn giũ ra ra gốc gác của Hứa Bất Lệnh, chứng minh Hứa Bất Lệnh không phải mãng phu ngu si tứ chi phát triển, mà là đại tài tử Văn võ song toàn, tuổi còn trẻ lại già dặn, lòng dạ sâu đậm, tiền đồ không thể đoán định.
Có điều bản sự sát ngôn quan sắc của Hứa Bất Lệnh rất lợi hại, nhìn bộ dạng của Tùng Ngọc Phù, liền hiểu được nàng ta đã bắt được Nhược điểm của mình, quyết định rất nhanh, tiến lên mở miệng nói:
- Thôi! Tùng cô nương bênh vực lẽ phải, Hứa mỗ cảm kích trong lòng, nhưng bài từ này quả thật là ta đạo, không dám làm liên lụy tới một thân danh dự của cô nương..