Câu cuối cùng, Hàn Tư Ân dùng ngữ khí trào phúng rất đậm, ý tứ trong lời nói căn bản đã nhận định Vân nương có tội.
Điều này làm cho trong lòng Hàn Bình vừa gấp vừa sợ, mặc dù hắn không tiếp xúc nhiều với đứa cháu này, nhưng nhìn thành quả thanh tra ven đường của Hàn Tư Ân cũng có thể thấy được, xác thực đều là người có tội. Không có tội, Hàn Tư Ân một chút cũng không động vào, điều này sao lại không khiến Hàn Bình hãi hùng khiếp vía cơ chứ?
Nếu như Vân nương có tội, vậy hắn làm sao có thể thoát khỏi liên hệ. Lại nói, Vân nương này vốn là nữ nhi của một tội thần, là ca nữ của Như Ý phường, bị người khác hiếu kính Hàn Bình.
Dung mạo Vân nương tuy rằng không phải tuyệt sắc, nhưng tính cách dịu ngoan, tính khí ôn hòa, so với Văn thị hiểu phong tình lại biết điều, là loại hình Hàn Bình rất vừa ý.
Bởi vì là được hiếu kính, Vân nương dĩ nhiên là xử nữ. Trong lòng Hàn Bình thực thoả mãn, liền nổi lên ý định mang người về phủ phong làm di nương, thế nhưng Vân nương nguyện ý ở cùng hắn, lại không muốn theo hắn hồi phủ.
Vân nương lúc đó nói thân phận mình có tỳ vết, theo hắn hồi phủ liền khiến người khác bắt được nhược điểm, gây trở ngại tiền đồ của hắn. Còn nữa, thái thái của quý phủ là tiểu thư nhà Nho học, sợ là nhìn không nổi loại người như nàng, nàng không muốn để cho Hàn Bình bởi vì chuyện của hậu viện mà rơi vào tình thế khó xử, nguyện ý không danh không phân hầu hạ Hàn Bình.
Tuy rằng Hàn Bình không hoàn toàn tin tưởng Vân nương nói, nhưng khi đó rốt cuộc vẫn là yêu thích Vân nương dịu ngoan phong tình, liền nuôi người ở bên ngoài. Vân nương cũng trở thành ngoại phòng của Hàn Bình.
Vừa mới bắt đầu cho dù Hàn Bình rất vừa ý Vân nương, nhưng trong lòng đối với Vân nương cũng có phòng bị. Sau đó Vân nương theo hắn hai năm, chưa từng xuất hiện bất cứ vấn đề gì, hắn mới chậm rãi thả xuống tâm lý phòng bị, đối với Vân nương cũng giữ hai phần thương tiếc.
Những năm gần đây, Vân nương vẫn luôn yên tĩnh ở trong nhà này, Văn thị ngược lại cũng chưa từng hoài nghi. Thời điểm Văn thị ở Giang Nam, Hàn Bình một tháng đến hai, ba lần, đều vào ban ngày, rất có tư vị vụng trộm. Sau khi Văn thị mang theo tử nữ hồi kinh, một tháng Hàn Bình có đến năm, sáu ngày ngủ lại chỗ Vân nương.
Mấy năm qua, bên cạnh Hàn Bình không phải không có người khác, thế nhưng hắn là yêu thích tính tình Vân nương. Dịu ngoan ôn thuận, có tri thức hiểu lễ nghĩa, lại phong tình vạn chủng, đôi khi giận dỗi, cũng là tăng thêm tình thú mà thôi. Hắn vốn dự định sau khi giải quyết chuyện vỡ đê của Giang Nam, liền đem người đưa về phủ.
Bây giờ nghe ý tứ của Hàn Tư Ân, hắn ngang nhiên lại bị Vân nương lừa, sợ rằng từ lúc bắt đầu hắn đã bị người mưu hại. Hiện tại khu vực hắn quản hạt phát hiện mỏ vàng, người đầu tiên biết đến lại không phải hắn.
Hắn thậm chí không biết người sau lưng Vân nương là ai, vàng bị khai thác đã có người chở đi hay chưa.
Trong lòng Hàn Bình rối loạn, tim đập gấp gáp, hắn hiện tại không muốn biết là ai ngay từ khi bắt đầu đã tính kế hắn, cũng không muốn biết người kia muốn được gì từ hắn.
Nhưng hắn biết được, cái tội này của Vân nương, hắn không thể để Hàn Tư Ân dễ dàng định đoạt như vậy. Vân nương là ngoại phòng hắn nuôi, việc thôn Phúc Lộc phát sinh tình hình bệnh dịch, là hắn chính mồm thừa nhận, cuối cùng cũng là hắn đem thôn Phúc Lộc phân thành cấm địa.
Việc mỏ vàng điều tra như thế nào, cũng nhất định sẽ dính dáng đến hắn.
Liên lụy đến hắn coi như còn nhẹ, sợ nhất là liên lụy đến Hàn Quốc công phủ, liên lụy đến hậu cung Nhàn phi Hàn Vân, tới liên lụy đến Ngũ hoàng tử Cơ Hoài. Hoàng đế bây giờ đang ở tuổi nghi thần nghi quỷ, phát hiện mỏ vàng lại không ai bẩm báo triều đình, mà là đi lén lút khai thác. Nếu như chuyện này lại liên quan đến việc tranh đấu của hoàng tử, hoàng đế tuyệt đối sẽ bởi vì chuyện này mà chán ghét Cơ Hoài.
Nghĩ đến Ngũ hoàng tử bị hoàng đế chán ghét, rồi đến kết cục của hắn, lại nghĩ tới kết cục tương lai của Hàn Quốc công phủ, trong lòng Hàn Bình là một trận run rẩy cùng sợ sệt. Hắn không phải Hàn Tư Ân không thèm kiêng kị danh tiếng cùng uy vọng, hắn cần thân phận tam lão gia của Hàn Quốc công phủ này, càng cần thân phận tam cữu cữu của Ngũ hoàng tử này.
Nghĩ tới đây, Hàn Bình nhìn về phía Vân nương, trầm giọng nói: "Đây là thật?" Trên mặt hắn một mặt bi thống, ngữ khí mặc dù là hỏi ngược lại, mà thanh âm này vừa như than thở, lại phảng phất như nói nhỏ bên tai tình nhân.
Vân nương im lặng từ đầu đến giờ, nghe thấy Hàn Bình nói, nàng mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Nàng trước mặt Hàn Bình vẫn là dáng vẻ ôn nhu, hiện tại thần sắc trên mặt nàng lại rất băng lãnh, trong tròng mắt tựa hồ mang theo một tia xem thường, nàng lạnh lùng nói: "Phải hay không phải, tam gia nếu không tin ta, cần gì phải hỏi vậy."
Hàn Bình nghe nói lời này, trong lòng hơi căng thẳng, có chút khó chịu.
Hắn nhắm mắt lại, sau đó nhìn về phía Hàn Tư Ân, một mặt chán chường nói: "Nếu như ngươi có chứng cứ, vậy liền đem ta và Vân nương bắt lại đi, ta nguyện ý dùng thân phận phạm nhân theo ngươi hồi kinh, tự mình hướng Hoàng thượng nói rõ ngọn nguồn việc này."
Hàn Tư Ân nghe vậy, nhìn lại Hàn Bình nói: "Nếu như vậy, vậy trước tiên oan ức tam thúc. Trái tim nam nhân cũng có lúc sắt đá, xem ra lời này một chút cũng không giả." Dứt lời này, hắn phất tay, cho cấm vệ quân tiến lên bắt Vân nương cùng Hàn Bình mang đi.
Lời nói của Hàn Bình vốn có chút khách sáo, hắn cho là Hàn Tư Ân trước tiên sẽ thẩm vấn Vân nương. Hắn nghĩ không cần biết Vân nương là người nào, chuyện bây giờ đột nhiên bộc phát, những người kia khẳng định không phòng bị, hắn vẫn vô cùng chắc chắn khiến Vân nương câm miệng.
Thế nhưng Hàn Tư Ân lại không theo lẽ thường như thế, hắn lại không thể thu hồi lời của mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị cấm vệ quân coi như phạm nhân mà bắt lấy.
Thời điểm Hàn Tư Ân để Cao Phong bắt Hàn Bình mang về tạm giam, hắn nhìn Cơ Lạc cùng Cơ Việt trầm tĩnh bên cạnh, nói: "Nếu việc quan hệ Hàn đại nhân, lại liên quan đến hơn một nghìn mạng người oan uổng của thôn Phúc Lộc, vậy chúng ta liền đến phủ của Hàn đại nhân một chuyến, nói không chừng lại có phát hiện khác."
Hắn rất quang minh chính đại biểu đạt ý định của mình, Hàn Bình đang bị người nắm giữ nghe vậy, bắt đầu vùng vẫy, hắn hung tợn nhìn Hàn Tư Ân nói: "Nói cho cùng ngươi vẫn muốn xét nhà của ta, ta là trưởng bối của ngươi, thuở nhỏ không thể quan tâm ngươi, hiện tại ngươi đến như thế, làm như thế, hoàn toàn là việc công trả thù riêng."
Hàn Tư Ân nhìn Hàn Bình còn muốn kêu gào, hắn hơi nhíu mày, khóe mắt sắc bén như đao, hắn gảy gảy ống tay áo căn bản không nhiễm bụi, chậm rãi nói: "Tam thúc, cho dù ta lấy việc công trả thù riêng, ngươi bây giờ có thể làm gì được?"
Nói xong lời này, hắn cất giọng nói: "Cao Phong, đem bọn họ dẫn đi, tìm người canh chừng cho tốt, đừng vì quan hệ của ta với Hàn đại nhân mà chăm sóc khác biệt."
Cao Phong đương nhiên lĩnh mệnh. Sau đó Hàn Tư Ân dưới con mắt phẫn hận của Hàn Bình, dẫn người đến nhà Hàn Bình lục soát một trận, từ phủ của Hàn Bình moi ra được mười mấy vạn lạng bạc, còn có một rương tranh chữ cực kỳ quý.
Mười mấy vạn lạng bạc này so với số lượng ngày trước soát ra được không tính là nhiều, thế nhưng những bạc này rõ ràng không phải mức bổng lộc của Hàn Bình.
Hàn Tư Ân nghênh ngang đem đồ vật tìm được trong phủ Hàn Bình, dùng xe ngựa kéo đến nơi bọn họ đóng quân.
Lúc trở về, Chu thái y tận lực ở tiền thính chờ nhóm người Hàn Tư Ân.
Thần sắc Chu thái y có chút sầu khổ, nhóm đại phu đến từ kinh thành, vốn là muốn hiệp trợ khống chế tình hình dịch bệnh, thế nhưng mấy ngày nay bọn họ căn bản không có việc gì có thể làm được. Mặc dù trên đường cái chữa bệnh từ thiện, cũng không có ai đến, tựa như thành Liễu Châu này căn bản chưa từng xuất hiện bệnh dịch vậy.
Chu thái y là một lão thái y, hiểu y thuật, cũng hiểu lòng người. Tình hình bệnh dịch của thành Liễu Châu này nhất định là bị che giấu, nếu như bộc phát ra, chắc chắn sẽ là một tai ương khủng khiếp.
Hoàng đế khẳng định sẽ nổi trận lôi đình, Chu thái y ngẫm lại liền cảm thấy có chút nóng lòng, ngày hôm nay thật sự là không nhịn được, liền muốn cùng Hàn Tư Ân thương nghị một chút, nên xử lý chuyện này như thế nào.
Cơ Lạc dựa theo trí nhớ của kiếp trước, ngược lại biết được bên trong phạm vi quản hạt của thành Liễu Châu, chỗ nào tình hình bệnh dịch nghiêm trọng nhất. Thế nhưng hắn vì tránh bị người cho rằng dị loại, hắn không dám tùy ý mở miệng. Hơn nữa lúc gần đi, phụ hoàng hắn đã giao phó, Hàn Tư Ân là khâm sai, hắn mặc dù là hoàng tử, nhưng trái phải trên dưới cũng phải nghe theo Hàn Tư Ân.
Tâm tư Cơ Lạc sâu kín, không dễ dàng biểu lộ, Hàn Tư Ân tuy rằng không nghe được, nhưng hắn biết Cơ Lạc là người trùng sinh, người trùng sinh có đặc quyền, chuyện này hắn không muốn nhúng tay, liền quyết định tìm Cơ Lạc thay thế.
Vì vậy hắn nhìn Chu thái y thần sắc nghiêm túc nói: "Chu thái y, ngày mai liền để Tam hoàng tử cùng các ngươi đi chữa bệnh từ thiện. Tam hoàng tử chính là long tử, người bình thường nhìn thấy hắn lá gan sẽ lớn một chút, nói không chừng sẽ có hiệu quả bất ngờ."
Trong lòng Chu thái y cũng đồng ý Hàn Tư Ân nói, liền nhìn về phía Cơ Lạc nói: "Như vậy liền làm phiền Tam hoàng tử." Cơ Lạc dĩ nhiên là khách khí đáp lại, hắn nghĩ chính mình còn có thể nhân cơ hội điều tra tiếp chuyện mỏ vàng của thôn Phúc Lộc đây.
Trong lòng hắn có cảm giác, vàng được khai thác này, nhất định là chảy vào túi tiền của Nhị hoàng tử Cơ Dung. Đương nhiên chiêu này khẳng định không phải Cơ Dung nghĩ ra được, nghĩ tới nghĩ lui, Cơ Lạc cảm thấy chuyện này do thái hậu ra tay.
Chờ Chu thái y tâm sự đầy cõi lòng rời đi, Hàn Tư Ân cho người đem bạc khâm điểm, sau đó bảo An Thảo truyền tin cho Chu Mã An, bảo hắn ngày mai phái người đến đây khâm điểm ngân lượng hoàng đế cấp phát.
Bạc này ở chỗ bọn họ đã được một quãng thời gian rồi, Chu Mã An không có nóng lòng chút nào muốn đến nhận bạc. Hắn không vội, Hàn Tư Ân ngược lại cũng lười cho bọn họ xem bạc.
Dưới cái nhìn của hắn, người hắn mang tới chỉ cần nghe theo dặn dò xét nhà tìm bạc là được rồi, không cần phải quan tâm người khác.
Sau khi Hàn Tư Ân phân phó An Thảo, trở về viện tử của mình nghỉ ngơi, cũng không ai quấy rối hắn.
Sau một đêm ngủ ngon, Hàn Tư Ân ở nơi ở của mình thấy được Chu Mã An cùng quan chức các cấp của thành Liễu Châu, đương nhiên lần này ít đi một Hàn Bình.
Những người này lần thứ hai nhìn thấy Hàn Tư Ân, tâm tình đều có chút phức tạp. Đặc biệt là Chu Mã An, hắn vốn cảm thấy chính mình đưa Nhan Tịch đến, Hàn Tư Ân như thế nào đi nữa cũng nên trầm mê sắc đẹp một đoạn thời gian chứ.
Kết quả hắn vẫn không xóa hết được dấu vết, liền nghe đến Hàn Bình bị Hàn Tư Ân nhốt lại, hơn nữa Hàn Tư Ân còn đến xét nhà Hàn Bình.
Bây giờ Chu Mã An đối với Hàn Tư Ân thay đổi thất thường cũng không chắc chắn, hắn hiếm khi nhìn không rõ một người. Hắn hiện tại chỉ muốn đem chuyện của thành Liễu Châu xử lý sạch sẽ, để Hàn Tư Ân khẩn trương cút khỏi mắt hắn, hoặc là đợi đến khi kinh thành gửi thư tới, dùng một loại phương thức khác khiến Hàn Tư Ân biến mất.
Tuy rằng Chu Mã An trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt lại không bộc lộ nửa điểm. Thời điểm bắt đầu đối bạc, hắn trên mặt mười phần nhiệt tình, đối với nhóm người Hàn Tư Ân cùng Cơ Lạc cảm động đến rơi nước mắt nói: "Vi thần đa tạ hoàng thượng ân khoan."
Hàn Tư Ân cúi xuống rũ mắt, nói: "Những lời mồm mép thì không cần nói, Chu đại nhân đem việc xấu của mình làm cho tốt, chính là cảm ân lớn nhất đối với hoàng thượng."
Chu Mã An: "..." Lần trước gặp Hàn Tư Ân vẫn còn hào hoa phong nhã, lần này đột nhiên thay đổi phong cách nói chuyện chói tai, tuy hắn đã chuẩn bị kỹ càng, trong lòng thật sự là khó tiếp thu.
Mà đúng lúc này, Bạch Thư từ bên ngoài trở về, y nhảy tường mà vào, nhấc theo kiếm, nơi vạt áo còn dính vết máu.