Phó thị tay chân rất nhanh nhẹn, sau khi trở về lập tức liền bới tóc cho Hạ Hà, Hạ Hà chính thức trở thành Hạ di nương.
Sau khi Tam lão gia biết chuyện này, liên tục khen Phó thị hiền huệ rộng lượng.
Phó thị chịu đựng tức giận, miễn cưỡng tươi cười: "Từ sau khi thiếp sinh Nhàn tỷ nhi, liền không còn có thai nữa. Tam phòng cho tới nay còn chưa có nhi tử, nếu Hạ Hà có vận khí tốt như vậy, đó chính là phúc phận của tam phòng. Lão gia yên tâm, thiếp sẽ chăm sóc Hạ Hà bên kia thật tốt, để Hạ Hà có thể bình an sinh con."
"Nàng có thể nghĩ như vậy thật quá tốt." Tam lão gia lôi kéo tay Phó thị: "Nàng yên tâm, mặc kệ như thế nào, nàng vẫn là chính thê của ta. Hạ Hà là nha hoàn hồi môn của nàng, nếu là sinh con trai, ta liền cho người ôm lại đây, trực tiếp dưỡng ở trong viện nàng."
Phó thị trong lòng nôn ra máu.
Bà ta không tin cả đời này mình sẽ không có con trai.
Nếu bà ta thật sự không có con trai, vậy thì con trai Hạ Hà sẽ ghi tên dưới danh nghĩa bà ta cũng thật là chuyện tốt.
Nhưng nếu về sau bà có con trai, vậy đứa nhỏ này chính là cướp đi vị trí đích trưởng tử của con trai ruột bà ta!
Phó thị càng nghĩ càng cảm thấy việc này không thể được, liền uyển chuyển nói: "Lão gia thật là hồ đồ. Trước kia Hạ Hà tuy là nha hoàn hồi môn của thiếp, nhưng trước mắt đã là Hạ di nương của người. Hài tử là mỗi người đàn bà mười tháng hoài thai mới sinh được, thiếp làm sao có thể đoạt hài tử mà Hạ Hà vất vả sinh ra? Hơn nữa, lão gia cảm thấy thiếp về sau không thể lại mang thai sao?"
Tam lão gia xua tay, lắc đầu nói: "Sao thế được? Ta còn muốn nàng sinh cho ta đích trưởng tử. Trước đó ta đi xem Hạ Hà, hiện tại Hạ Hà có mang, bên người nhất định phải có người hầu hạ. Ý của nàng ấy là, những người khác nàng ấy không thân, cũng không muốn, riêng chỉ có Tịch Mai bên cạnh nàng, trước kia cùng nàng ấy tình như tỷ muội, cho nên muốn yêu cầu Tịch Mai qua hầu hạ nàng ấy."
Sắc mặt Phó thị khẽ biến, trong lòng suýt nữa áp không được lửa giận.
"Không phải là Lão gia không biết Tịch Mai là nha hoàn tâm phúc của thiếp đi?"
"Nhưng hiện giờ nàng ấy đang có hài tử, ta cũng không thể bác bỏ yêu cầu của nàng ấy được. Nếu là bên người nàng không có người thích hợp để hầu hạ, lại mua thêm mấy người về là được." Nói đến đây, thần sắc tam lão gia trở nên không kiên nhẫn: "Chẳng lẽ chỉ là một nha hoàn nàng cũng không chịu bỏ những thứ yêu thích?"
Phó thị giận đến đau ngực, cắn môi nói: "Nếu Lão gia đã nói như vậy, thiếp lại không chịu thì có vẻ thiếp thiếu độ lượng. Nếu là nàng ấy yêu cầu, vậy đưa Tịch Mai qua hầu hạ đi."
Tam lão gia thấy Phó thị thuận theo ông ta như vậy, liền tâm ngứa khó nhịn, liền ôm Phó thị vào nội thất.
- -
Tề thị nhìn Tần Vận, khó hiểu hỏi: "Sao con lại quan tâm chuyện của Tam thẩm thẩm con như vậy?"
"Nương, con cũng chỉ ngẫu nhiên biết được nguyên nhân thật sự chuyện xảy ra năm đó của Xuân Hoa và Thu Nguyệt, liền nghĩ giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nếu trước kia Tam thúc đã làm ra những việc này, vậy lúc sau khẳng định cũng sẽ làm. Vừa lúc, mấy ngày trước đây con nhìn thấy Hạ Hà đỡ tường không ngừng nôn mửa. Sau đó lại hỏi ma ma lớn tuổi thì mới có hoài nghi."
Tần Vận biết trong lòng Tề thị khó hiểu, thậm chí còn nổi lên lòng nghi ngờ đối với nàng, cho nên phải suy nghĩ cẩn thận những gì muốn nói.
"Hơn nữa, con chỉ là nhắc đến việc này ở trước mặt Tổ mẫu, chuyện sau đó đều là Tổ mẫu làm, Tam thẩm cũng không hoài nghi đến con."
Tề thị thở dài, "May mà con nhanh nhẹn, nếu không Hạ Hà này cũng không có kết cục tốt. Nếu ta không đến kịp, sợ là đã một xác hai mạng."
"Sau khi Tam thẩm thẩm sinh Nhàn tỷ nhi xong lại không có thai nữa, là có nội tình gì sao?"
Tề thị nhíu mày: "Con là nữ nhi chưa xuất giá, sao lại quan tâm tới những việc này như vậy? Ta nghe nói trong khoảng thời gian này Phó Vân không ở phủ Hàng Châu phải không?"
Tần Vận bĩu môi không nói gì, vị mẫu thân này của mình chuyển đổi đề tài cũng quá là gượng gạo.
"Chúng con còn chưa thành thân, hắn đi làm cái gì cũng không cần nói với con. Nương, sao con lại thấy người ước gì con sớm mà gả ra ngoài đây? Chẳng lẽ người cảm thấy về sau con sẽ không gả được sao?" Nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt Tần Vận ủy khuất vô cùng.
Tề thị không nhịn được, cười mắng: "Nếu Vận tỷ nhi nhà chúng ta còn gả không được, vậy không phải sau này nữ nhi phủ Hàng Châu đều gả không được sao? Ta là đang lo lắng cho con. Trước khi Đại tỷ tỷ con xuất giá, cùng Đại tỷ phu con không có bất kỳ tiếp xúc nào, thậm chí hai người cũng chưa từng gặp mặt. Nếu không phải có một cọc hôn sự như vậy, hai bên cũng không biết sự tồn tại lẫn nhau.
Giờ đến phiên con, việc hôn nhân này lại là Phó Vân tự mình tìm Tiền phu nhân tới cầu hôn. Hắn đối với con vừa lòng như vậy, tâm này của ta cũng có thể buông xuống một nửa. Vận tỷ nhi, ban đầu ta vốn cảm thấy cách ngày con xuất giá còn sớm, nhưng không nghĩ tới con còn chưa cập kê đã được định hôn sự."
"Nương..". Hai mắt Tần Vận đỏ ửng.
Nàng cũng muốn ở nhà thêm mấy năm.
Nhưng tiếc rằng nàng trọng sinh không đúng tuổi, nếu là sớm hơn mấy năm, nàng có thể bồi mẫu thân và Hứa ca nhi thật tốt.
Bởi vì ngày hôm sau Tiền gia muốn tới cửa hạ sính, Tề thị cũng không nói chuyện lâu với Tần Vận, xua nàng về Thiều Hoa Uyển.
Tần Vận lại mè nheo trong chốc lát, mới trở về viện của mình.
Trở lại Thiều Hoa Uyển không bao lâu thì Đậu Khấu nói Hạ Hà tới.
Tần Vận đang thay quần áo dừng tay lại một lát, nói: "Ngươi bảo nàng ta trở về, bảo nàng ta về sau đừng đến Thiều Hoa Uyển nữa. Trước đến giờ ta giúp đỡ đều không phải là nàng."
Đậu Khấu hiểu rõ gật đầu, liền đem lời này truyền cho Hạ Hà.
Thật ra Hạ Hà cũng đã suy đoán được mấu chốt trong đó, "Ngươi nói Tam cô nương yên tâm, ta đây đã tránh mọi người, không ai biết ta tới Thiều Hoa Uyển. Nếu đây là ý của Tam cô nương, còn phải làm phiền ngươi giúp ta cảm ơn Tam cô nương. Nếu không có tam cô nương hỗ trợ, ta và Tịch Mai sợ là đều khó thoát cái chết."
Đậu Khấu tránh khỏi tay Hạ Hà, cười nhạt nói: "Hạ di nương không cần để việc này ở trong lòng, ý cô nương là, về sau chuyện này là chuyện của tam phòng, trước kia cái gì cô nương cũng chưa làm qua."
Nói đến đây, tất nhiên Hạ Hà không thể tiếp tục nán lại nữa, chỉ có thể rời khỏi Thiều Hoa Uyển.
Tần Vận nghe được động tĩnh quay đầu lại, nhướng mày: "Nàng ta về rồi sao?"
"Nô tỳ đem ý của người nói cho Hạ di nương, nàng liền đi rồi."
"Còn xem như là người thông minh. Trước mắt Tam thẩm thẩm nhất định nhìn chằm chằm vào nàng ta, nàng ta còn dám to gan như vậy tới Thiều Hoa Uyển, là sợ người khác không biết là người Thiều Hoa Uyển ở sau lưng giúp đỡ nàng sao?"
Bán Hạ do dự một lát, cắn răng nói: "Cô nương, người có cảm thấy hay không, Hạ Hà là cố ý?"
"Nàng ta sao?" Tần Vận cười nhạo, hai mắt lạnh băng: "Tất nhiên là nàng ta cố ý. Ngay từ đầu nàng ta cũng không tin Tam thẩm thẩm sẽ thật sự giữ lại hài tử của nàng ta, sẽ để nàng ta bình an sinh hạ đứa nhỏ này. Cho nên nàng ta muốn đem chuyện này dẫn tới trên đầu ta, như vậy Tam thẩm thẩm sẽ coi đại phòng như cái đinh trong mắt."
Nếu Phó thị ngay cả một Hạ Hà vừa mới có thai cũng trông coi không được, Xuân Hoa và Thu Nguyệt đã không lần lượt xảy ra chuyện.
"Thật là quá không biết xấu hổ! Người này sao có thể vô ơn như vậy!" Bán Hạ tức giận dậm chân: "Theo nô tỳ thấy, lúc trước cô nương người không nên giúp đỡ nàng."
"Trước hãy chờ xem, xem ngày mai Tam thẩm thẩm có tìm tới cửa hay không." Tần Vận không trả lời Bán Hạ, rửa mặt xong liền đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tiền gia liền tới hạ sính.
Tuy rằng Tiền Diệp là thứ tử, nhưng lần này hạ sính là do Tiền phu nhân quyết định, ngược lại sính lễ này cũng không ít so với đích tử.
Hôm nay Tần Vận cũng rời giường sớm, cùng Tần Hảo đến Thọ An Đường.
Mà Diệp Mạch, trước sau như một cả buổi sáng đều ra cửa, đến thời gian bữa tối mới trở về.
Tần Hảo nhìn những sính lễ đó, ý vị thâm trường nở nụ cười: "Tâm tư Tiền phu nhân này cũng quá rõ như ban ngày. Nhiều sính lễ như vậy, thậm chí vượt qua đích tử hạ sính. Nếu chuyện này truyền tới Tiền gia, vậy còn không phải là nháo đến lật trời sao?"
"Tiền phu nhân là chủ mẫu Phó gia, nếu bà ấy dám làm, cũng đã nghĩ xong đối sách." Tần Vận cũng cảm thấy hết sức buồn cười.
Tiền Diệp là thứ tử, nhưng hình thức trao sính lễ cho Tần Dư thật sự là không khác gì với đích tử.
Rốt cuộc Tiền phu nhân đối với dòng chính nhà mẹ đẻ có bất mãn bao lớn, mới có thể làm ra chuyện đánh vào thể diện đại tẩu nhà mẹ đẻ như vậy?
"Hôm nay Nhị thẩm thẩm còn chưa ra khỏi cửa. Sáng sớm nương sai Cẩm Mai đi báo cho bà ấy biết. Nhưng Cẩm Mai trở về nói, sau khi Nhị thẩm thẩm nghe xong liền đóng cửa lại trước mặt nàng. Từ đầu tới cuối cũng chưa nói một chữ."
Tần Vận nhướng mày: "Đại tỷ tỷ, tỷ nói xem Nhị thẩm thẩm như vậy, rốt cuộc là muốn làm cái gì? Bà ấy không xuất hiện, mất mặt chính là Nhị tỷ tỷ. Tác phong như vậy lại không giống Nhị thẩm thẩm."
Tần Hảo trầm mặc một lát, thần bí hề hề nói: "Ta nghe nói khi Nhị thúc mất, Nhị thẩm thẩm hoài nghi là có người hại chết Nhị thúc. Khả năng mấy ngày nay, đều là vì chuyện này đi."
Khi hai người nói chuyện, Tề thị đã bồi Tiền phu nhân vào Thọ An Đường.
Tiền phu nhân nhìn quanh một vòng, không thấy Lâm thị, trong mắt hiện lên một tia không vui, nhưng rất nhanh liền đè ép xuống.
Lão phu nhân cười tủm tỉm chỉ vào vị trí cách bà gần nhất nói: "Nương Dư tỷ nhi từ sau chuyện đó, sức khỏe càng thêm kém. Đoạn thời gian này kêu đại phu tới xem bệnh cho nàng, nhưng đại phu chỉ nói do thương tâm quá độ, uống thuốc xong cũng không thấy khá. Hôm nay ngày lành như vậy, nàng thật sự là không sức lực ra cửa, còn mong phu nhân thông cảm cho."
Tiền phu nhân lắc đầu nói: "Nhị phu nhân không có mặt, chỉ có thể nói là quá đáng tiếc. Ngày Dư tỷ nhi cùng Diệp ca nhi thành thân càng ngày càng gần, đoạn thời gian này hãy để Nhị phu nhân điều trị thân mình thật tốt, chờ tới ngày đại hỉ, nàng là mẫu thân cũng không thể không xuất hiện nha."
"Nhất định nhất định." Lão phu nhân nghe ra ý tứ trong lời nói của Tiền phu nhân, nghĩ tới ngày ấy, cho dù là cầm đao đặt lên cổ Lâm thị, cũng phải buộc Lâm thị ra mặt.
"Đây là danh sách sính lễ." Tiền phu nhân ra hiệu cho Kỳ Đường một chút, Kỳ Đường lập tức đem danh sách sính lễ trình tới trước mặt lão phu nhân.
Tiền phu nhân cười tủm tỉm nói: "Danh sách sính lễ chia làm ba phần, một phần ở Tần gia, một phần ở Tiền gia, còn có một phần ở nha môn lưu trữ. Về sau danh sách của hồi môn của Dư tỷ nhi cũng làm như vậy."
"Tiền gia là thế gia vọng tộc, thế gia vọng tộc làm việc, tất nhiên là chúng ta yên tâm." Lão phu nhân tùy ý liếc nhìn danh sách kia, bảo Thược Dược đưa cho Tề thị: "Lâm thị thân mình không khoẻ, việc hôn nhân của Dư tỷ nhi liền giao cho Tề thị xử lý. Đại phòng Hứa ca nhi tuổi còn nhỏ, nhị phòng lại không có đích tử. Chúng ta cũng đã cùng Lâm gia thương lượng, đến lúc đó liền để biểu thiếu gia Lâm gia đến cõng Dư tỷ nhi ra cửa."
Tiền phu nhân hài lòng gật đầu: "Việc này, đương nhiên là do Tần gia định đoạt. Diệp ca nhi muốn tham gia khoa khảo sắp tới, cho nên chờ sau khi thành thân hồi môn xong, liền lên đường đi kinh thành trước."
Việc này, lần đầu tiên lão phu nhân nghe nói.
Mặc dù là Tần Vận và Tần Hảo cũng kinh ngạc một chút.
Tần Vận trong lòng khó tránh khỏi có chút kỳ quái, không nghĩ tới vòng đi vòng lại, ba người các nàng phải chạm mặt ở kinh thành.