*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tần Dư không nói chuyện, chỉ lẳng lặng mà bồi bên người Lâm thị.
Lâm thị dường như là si ngốc, vẫn tiếp tục lôi kéo tay nàng, lặp lại: "Phụ thân con là bị hại chết".
"Nương. Cho dù giống như người nói, Phụ thân là bị người ta hại chết. Nhưng người biết là ai hại chết ông ấy sao? Thời gian này Phụ thân rất ít kết oán cùng người khác, chúng ta chỉ phỏng đoán như vậy, nhưng không có bất kỳ chứng cứ gì."
Lâm thị hơi sững sờ, cả người đều lâm vào trầm mặc.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, thấy Lâm thị vẫn còn ở trong suy nghĩ chính mình, Tần Dư đứng dậy đi ra ngoài.
Khi nhìn thấy Tiền Diệp, Tần Dư hơi nhíu mày.
Tiền Diệp dừng lại cách nàng hai bước: "Mới vừa rồi ta nghe Đại tỷ phu nói đêm nay nàng muốn ở linh đường suốt đêm túc trực bên linh cữu, ta sợ thân mình nàng chịu không nổi, cho nên đến phòng bếp lớn mang chút đồ ăn ấm áp bổ dưỡng."
Lúc này Tần Dư mới nhìn thấy trên tay hắn xách theo hộp cơm nhỏ.
Tiền Diệp cũng thấy Lâm thị, nói: "Nhị phu nhân cả ngày hôm nay không ăn gì, ta đã yêu cầu hai phần."
"Đa tạ công tử." Tần Dư nhận lấy: "Hai chúng ta tuy rằng đã định ra hôn sự, nhưng rốt cuộc còn chưa có thành thân, kỳ thật công tử không cần tới Tần gia."
Tiền Diệp đứng một bên, ánh mắt không hiểu: "Ta ở Tiền gia sống cũng không tốt, gả cho ta, là ủy khuất nàng. Từ lúc bắt đầu ta liền giao việc hôn nhân của ta cho Nhị cô cô. Người mà Nhị cô cô chọn, ta rất yên tâm. Hôm nay lại thấy Nhị cô nương, lại làm ta tự ti mặc cảm."
Tần Dư miễn cưỡng gật đầu: "Công tử đi nghỉ ngơi trước đi, sợ là ngày mai sẽ càng bận bịu."
Tiền Diệp không yên tâm nhìn Lâm thị, lại nhìn Tần Dư: "Nhị phu nhân tiếp tục chịu đựng như vậy, sợ là sức khỏe sẽ chịu không nổi. Chi bằng, sai người dọn nhuyễn tháp[1] ở bên cạnh, nếu chịu không nổi, có thể nằm trong chốc lát."
[1] là một cái giường nhỏ, có lót một lớp nệm đơn giản
Tần Dư bình tĩnh nhìn hắn, Tiền Diệp cũng không thể tiếp tục ở lại, liền rời khỏi linh đường.
"Đó là Tiền Diệp sao?" Lâm thị hồi thần, cổ quái nhìn Tần Dư: "So với trong tưởng tượng tốt hơn không ít. Tuy nói là thứ tử, ngược lại nhìn cũng không sợ hãi rụt rè."
Lâm thị không động thức ăn trên bàn, tiếp tục quỳ gối một bên đốt tiền giấy.
Tần Dư biết mình khuyên không được, cũng không khuyên nữa.
Nhưng vẫn sai người đặt nhuyễn tháp ở nơi không thấy được, để ngừa vạn nhất[2].
[2] chỉ khả năng ít ỏi
- -
Bởi vì còn có trưởng bối trên đời, nhị lão gia cũng không thể ở nhà quàn hồi lâu, lưu lại bảy ngày liền đưa tang[3].
[3] đưa linh cửu đến nơi an táng; đưa ma; đi chôn
Chờ xong sự tình nhị lão gia, Tần gia còn phải chuẩn bị việc hôn nhân cho Tần Dư.
Lâm thị thân là mẹ ruột của Tần Dư, theo lý rất nhiều việc đều yêu cầu bà ta tự mình hỏi đến.
Nhưng sau khi hạ táng (chôn cất) nhị lão gia bà ta lại nhốt mình trong viện, ngày thường không hề ra cửa.
Lão phu nhân nhíu mày, nhưng có thể hiểu cho vị con dâu đột nhiên ở góa này, liền đem toàn bộ việc này giao cho Tề thị.
Lúc này, Tề thị cầm danh sách của hồi môn của Tần Dư vào Thọ An Đường: "Dựa theo ý của người, trong của hồi môn Nhị đệ muội cho Dư tỷ nhi, lại thêm hai thôn trang và một cửa hàng. Những thôn trang và cửa hàng này đều là Kim gia bồi thường lúc đó. Ngoài những thứ đó ra, con cũng đã sai người bí mật ghi lại những thứ còn lại dưới danh nghĩa Dư tỷ nhi."
Lão phu nhân thở dài: "Những thứ Kim gia đưa đến vốn cũng là bồi thường cho nhị phòng. Nhị phòng chỉ có một đích nữ là Dư tỷ nhi, mấy thứ này đều là nên cho nó. Vậy còn nha hoàn và ma ma hồi môn đều chuẩn bị tốt rồi chứ?"
"Hai đại nha hoàn bên người Dư tỷ nhi tất nhiên là thành nha hoàn hồi môn, ngoài ra lại tuyển thêm hai nha hoàn hồi môn thông minh lanh lợi từ nhị phòng. Có điều, Ngọc Lan trong viện của người thì sao?" Tề thị đánh giá thần sắc lão phu nhân.
Ngọc Lan bị nhị phòng thu mua đã là chuyện thực rõ ràng, lúc trước lão phu nhân sẽ không tùy tiện phát tác, tất nhiên là có chứng cứ chứng minh là Ngọc Lan làm.
Lão phu nhân trầm ngâm một lát, nói: "Nếu như thế, mấy ngày này ngươi tìm người ở Tần gia phù hợp với Ngọc Lan. Chờ sau kết hôn, cho hai vợ chồng bọn họ đều theo Dư tỷ nhi đến Tiền gia. Tuy nói Ngọc Lan tâm tư không thuần, nhưng thủ đoạn lợi hại. Dư tỷ nhi mới đến Tiền gia, có nàng bên cạnh cũng là chuyện tốt."
Tề thị cười gật đầu: "Còn có một việc, Cẩn ca nhi là trưởng tử đại phòng, hắn hiện giờ một mình đi kinh thành cầu học, con thân là mẹ cả cũng khó tránh khỏi lo lắng. Sự tình trong viện hắn nếu có người có thể giúp đỡ xử lý, hắn cũng có thể toàn tâm toàn ý đọc sách."
"Ngươi thấy thế nào?" Lão phu nhân ý vị thâm trường nhìn Tề thị: "Hắn là thứ tử đại phòng, trước mắt cũng là người có hi vọng thi đỗ tiến sĩ. Ngươi nên biết, nếu hắn đỗ tiến sĩ, liền có thể phân nhà ra ngoài ở."
Đối mặt sự châm biếm của lão phu nhân, thần sắc Tề thị không chút thay đổi: "Mẫu thân nói phải. Con cảm thấy nếu lúc trước Cẩn ca nhi đã nạp hai vị di nương, chi bằng đưa một người qua đi. Hai người khó tránh khỏi nổi lên tranh chấp, nhưng nếu là đưa một người qua, cũng có thể thanh tịnh một chút."
Sắc mặt Lão phu nhân hòa hoãn: "Vậy đưa Ngọc Họa qua đi. Dù sao Ngọc Họa cũng đã là người của Cẩn ca nhi, lại nói trước kia nàng cũng không phải hầu hạ bên người Thu di nương, so với Thanh Mai vẫn tốt hơn một chút. Việc này, ngươi an bài đi."
Ý này đó là không cần chốt lại với Thu di nương.
"Cách ngày Dư tỷ nhi thành thân chỉ còn nửa tháng, Tiền gia bên kia ngày mai sẽ đưa sính lễ qua đây, Tiền Diệp và Tiền phu nhân sẽ tới. Bên Nhị đệ muội.." Tề thị khó xử nhìn lão phu nhân: "Nó là mẫu thân của Dư tỷ nhi, vào ngày như vậy, nếu nó không ra mặt chiêu đãi Tiền phu nhân, thì không thể nào nói được."
"Việc này để ta lo liệu, ngày ấy nếu nó vẫn không xuất hiện, vậy ngươi liền dẫn Tiền phu nhân tới Thọ An Đường đi."
Tề thị nhận được đáp án mình muốn, liền bắt tay đi chuẩn bị.
"Cẩm Mai, đi nói cho Ngọc Họa, bảo nàng thu dọn một chút, sáng mai chạy tới kinh thành." Tề thị ra khỏi Thọ An Đường, tản bộ trong viện vắng vẻ.
"Phu nhân cao minh. Việc này do Lão phu nhân làm chủ lại thích hợp hơn hết. Thu di nương cho dù muốn nháo, cũng không có lá gan đi tìm Lão phu nhân."
Tề thị cười lạnh một tiếng: "Tâm tư của nha đầu Thanh mai kia còn nhiều hơn so với Thu di nương, nếu không cũng sẽ không khiến Thu di nương ra quyết định đem nàng đưa cho Tần Cẩn nhanh như vậy. Bên phía Ngọc Họa, ngươi biết nên làm như thế nào đi."
Cẩm Mai cười nói: "Người yên tâm, bên phía nàng nô tỳ sẽ chỉ điểm tốt."
"Mấy hôm nay Hảo tỷ nhi và Vận tỷ nhi đang làm gì?" Tề thị ngẫm nghĩ, vẫn là rẽ đi Thiều Hoa Uyển.
"Hôm nay hai vị cô nương cũng chưa ra cửa, hai vị cô nương cùng với Tam thiếu gia đều đang ở Thiều Hoa Uyển."
Nhắc tới ba hài tử của mình, thần thái Tề thị rất dịu dàng: "Hảo tỷ nhi ở nhà cũng không được mấy ngày, chỉ sợ khi bọn họ trở về kinh thành, cuộc sống lại không tốt lắm."
"Mấy ngày nay, nô tỳ cảm thấy thần thái Đại cô nương vẫn không có gì buồn khổ. Có thể thấy được mặc dù là ở Lư Dương Hầu phủ sống không quá tốt, nhưng hẳn là Đại cô gia chúng ta đối với cô nương rất tốt."
Khi nói chuyện, Tề thị đã bước vào Thiều Hoa Uyển.
Trong Thiều Hoa Uyển phi thường ầm ĩ, Tề thị nghe một lát, bất đắc dĩ lắc đầu.
Đây rõ ràng là hai tỷ tỷ đang bắt nạt một mình Hứa ca nhi đây.
Hứa ca nhi chạy ra, vừa nhìn thấy Tề thị, liền vọt vào lòng ngực Tề thị: "Nương, nương, Đại tỷ tỷ và Tam tỷ tỷ quá xấu rồi, ăn hiếp một mình con."
Tề thị khom người, đỡ lấy hắn nói: "Hứa ca nhi của chúng ta nói xem, hai vị tỷ tỷ ăn hiếp con thế nào? Nếu con nói ra, nương nhất định làm chủ cho con."
Tần Hứa đứng đó, khuôn mặt nhỏ rối rắm vặn thành một nắm.
Thỉnh thoảng còn lo lắng không nhìn mặt Tề thị.
Cuối cùng, cắn răng, dậm chân: "Không có, Đại tỷ tỷ và Tam tỷ tỷ đang đùa với con thôi, các tỷ ấy không có bắt nạt con."
Bộ dáng nghiêm túc một cách kỳ lạ, lại không cam lòng, chọc Tề thị và Cẩm Mai đều nở nụ cười.
"Nương tới rồi." Tần Vận đuổi theo Tần Hứa ra ngoài: "Hứa ca nhi sẽ không cáo trạng với nương chứ?"
"Đệ mới không có đâu!" Tần Hứa chu chu môi nói: "Tam tỷ tỷ quá xấu rồi."
"Được được, Tam tỷ tỷ hư." Tần Vận tiến lên lôi kéo tay nhỏ của Tần Hứa: "Vậy đệ có ăn bánh hoa hồng không? Nếu đệ còn không đi vào, sẽ bị Đại tỷ tỷ ăn hết rồi."
Nghe vậy, Tần Hứa lập tức vung tay Tần Vận ra, chạy chậm vào phòng khách, vừa chạy vừa hô: "Đại tỷ tỷ, tỷ lớn như vậy rồi, sao còn có thể đoạt đồ ăn với đệ đệ? Đệ phải đi nói cho Đại tỷ phu!"
Tần Vận mím môi nở nụ cười, dìu Tề thị vào phòng khách.
Tần Hảo nhét một khối bánh hoa hồng cuối cùng vào tay Tần Hứa, nhìn Tề thị nói: "Sao hôm nay nương lại đến đây? Sự tình Nhị muội muội thành thân đều được chuẩn bị tốt chứ?"
"Dư tỷ nhi thành thân trong hiếu kỳ[5], tất nhiên là càng điệu thấp càng tốt. Ngày đó ngoại trừ mời thân nhân và người có quan hệ tốt, những người còn lại đều không mời. Cho nên, ta cũng không bận rộn như vậy."
[5] trong thời gian chịu tang
"Sau khi Dư tỷ nhi thành thân là đến phiên Vận tỷ nhi." Tề thị vừa chuyển đề tài là chuyển tới trên người Tần Vận: "Tháng Hai sang năm con cập kê, có nghĩ qua lễ cập kê của mình phải làm như thế nào không?"
Tâm tư Tần Vận lơ lửng.
Dường như nàng có lời chưa nói rõ ràng với Tạ Cảnh.
Nhưng dựa theo cách lý giải của Tạ Cảnh, tất nhiên là ngay sau lễ cập kê của nàng, sẽ lập tức định ra hôn sự của hai bọn họ.
Nhị lão gia không phải là phụ thân thân sinh của nàng, nếu là qua một năm nàng thành thân cũng là chuyện rất bình thường.
"Đều do người làm chủ." Nàng cảm thấy mình có thể sống lại một đời đã quá tốt, lại nói lễ cập kê, kiếp trước nàng đã từng trải qua.
Kiếp này còn muốn làm lớn hay không, điều này đối với nàng mà nói là không quan trọng.
"Ta cũng không định làm lễ cập kê quá lớn cho con, vẫn là mời người có quan hệ tốt với nhà chúng ta đến dự lễ ăn một bữa cơm." Tề thị vén mái tóc ở bên tai Tần Vận ra sau đầu: "Cũng tốt, Kim Lăng cách phủ Hàng Châu không xa, nếu các con trở về cũng rất thuận tiện."
Tần Vận cười gượng gạo.
Kiếp trước còn có thời gian chuyển tiếp.
Nhưng kiếp này Tạ Cảnh tuyệt đối sẽ một hơi đánh nhanh thắng nhanh.
Một khi bọn họ thành thân, đoán chừng phải đi kinh thành.
"Nương không cần lo lắng, Vận tỷ nhi nhà chúng ta hoàn toàn không giống trước kia. Xem cách lúc trước muội ấy đối phó Dư tỷ nhi, còn có đối phó sự tình của Ngọc Họa thì biết muội ấy là người sẽ không để mình chịu thiệt." Tần Hảo giảng hòa, xua tan bầu không khí có chút bi thương: "Đúng rồi, nương, con và phu quân đã thương lượng qua, nếu Dư tỷ nhi lại qua nửa tháng phải thành thân, bọn con liền chờ uống qua rượu mừng của Dư tỷ nhi rồi trở lại kinh thành."
Tề thị vui mừng khôn xiết: "Thật sao? Đại cô gia cũng đồng ý?"
Tần Hảo gật đầu: "Đây vẫn là phu quân nhắc tới, ý của chàng là, chờ năm nay uống xong rượu mừng của Dư tỷ nhi, sang năm còn tới uống rượu mừng của Vận tỷ nhi."
Hai mắt Tề thị đỏ ửng, vốn dĩ không nghĩ tới Tần Hảo có thể ở Hàng Châu được bao lâu, nhưng hoãn lại hoãn, khiến bà thật là vô cùng vui vẻ.