Thế Tử Gia, Đừng Làm Loạn!

Chương 38: Đăng đồ Tử




Tiểu Yến Tử bị tiếng cào của biểu cô nương làm giật nảy mình, vội vàng chạy tới xem vết thương trên bàn tay nàng lại chỉ thấy một vết sưng đỏ nhỏ, như vậy cũng không nên lớn tiếng kêu đau đi? Biểu cô nương làm vậy có hơi quá hay không?

Thế tử gia cấp tốc ném nhánh cây ra, bước ba bước tới xem tay Hoa biểu muội, vội vàng xoa nắn: "Luyện võ bình thường sẽ có thắng có bại, không thể tránh được bị thương, một chút vết thương nhỏ là chuyện bình thường, ngươi cũng không nên yếu ớt như vậy."

Phương Hoa biết hắn nói không sai, nhưng nàng cảm thấy hắn vừa mới cố ý, ủy khuất lên án hắn: "Ngươi ró (rõ) ràng là chân to chân nhỏ giấm (giẫm) cùng một giày (ta học chưa được bao lâu), ngươi tìm ta so vó (võ), ngươi ró (rõ) ràng cố ý!"

Tiểu Yến Tử thấy có gì đó không đúng, vội vàng tránh lui, nàng nếu còn thở đây, thế tử gia nếu muốn xin lỗi bồi thường gì đấy cũng không muốn mất mặt mũi trước mặt người khác.

Quả nhiên, người khác vừa đi hết, Lý Tử Kính đành bắt đầu cẩn thận nói chíu tội: "Ta không phải muốn tốt cho ngươi hay sao? Người xấu ở bên ngoài có nhiều như vậy, bọn họ đánh sẽ không nương tay."

"Lần nào ngươi cũng đánh ta." Phương Hoa nói xong lời này cũng tự cảm giác được lời nói có chút làm nũng.

"Oan uổng nha! Ta đánh ngươi lúc nào?" Lý Tử Kính bối rỗi lắc đầu, sao mọi chuyện đều không xảy ra đúng theo kết hoạch của hắn? Lẽ ra lúc này Hoa biểu muội phải dùng ánh mắt đầy sùng bái ngưỡng mộ mà nhìn mình chứ? Lúc này trong mắt nàng cũng có lấp lánh, nhưng là lấp lánh nước mắt a!

"Chỉ có ngươi bát (bắt) nạt a! Ở đâu ra người xú (xấu) hác (khác)!"

Hiện tại Lý Tử Kính cũng đã quen dần với cách phát âm, nói chuyện của Hoa biểu muội. Hắn không còn dám uốn nắn phát âm của nàng tùy tiện như ngày trước: "Phải, ta là người xấu a!"

Thế tử gia cũng đã thừa nhận như vậy, Phương Hoa cũng cạn lời không biết phải mắng tiếp như thế nào.

Cứ như vậy, bốn mắt nhìn nhau, Lý Tử Kính nhìn đến u mê, muốn ngậm lấy cái miệng nhỏ kia nhưng cũng chỉ sợ bị mắng thêm lần nữa.

Hắn miễn cưỡng nuốt nước bọt, cúi đầu tiếp tục xoa nắn tay Hoa biểu muội.

Phương Hoa nhìn hai bàn tay thô kệch của hắn đang cầm tay mình, không hiểu sao trong lòng lại xuất hiện chút cảm giác vừa kỳ lạ vừa ngọt ngào.

Lý Tử Kính nhìn bàn tay mềm mại mảnh mai như không xương trước mắt, chỉ muốn nâng lên miệng cắn một cái, nhưng đột nhiên hắn lại nhớ tới chân gà, liền không nhịn được bật cười.

"Cười cái gì?" Phương Hoa tức giận rút tay về. Nàng chắc chắn hắn đang cười nhạo nàng.

Lý Tử Kính bây giờ cũng thông minh hơn rồi, hắn nào dám nói thẳng?

"Nhìn thấy ngươi không tức giận, ta liền vui vẻ!" Lý Tử Kính không nghĩ tới hắn cũng có thể nói ra mấy lời tâm nhìn ngọt nhạt như thế, trong lòng cũng thầm đắc ý.

"Đăng đồ tử!" Phương Hoa đẩy hắn ra, trốn chạy trở về Lâm Nguyệt Các.

Nàng đang.. chạy trốn.

Nghe thế tử gia vừa nói câu kia, nàng bỗng không nhịn được cười.

Nàng cũng không muốn để hắn nhìn thấy mình cười. Hắn thiếu nợ nàng, còn cần mấy trăm lần trả nợ nữa mới hết được.

Lý Tử Kính ảo não nhìn hướng Hoa biểu muội chạy, hắn nhăn mặt lại nghĩ nghĩ một chút, không hiểu sao mình không làm gì cũng bị mắng là đăng đồ tử. Lòng dạ của nữa nhân cứ như là châm nhỏ rơi xuống sông, sâu không dò được a.

Phương Hoa còn không biết tại sao cảm xúc của mình lại biến hóa như vậy. Cảm xúc hiện tại của nàng đối với thế tử gia là vừa tức giận, lại có chút không nỡ, rất nhiều lần nghĩ đến hắn, nhưng hắn lại là người nàng phải tránh xa kia mà. Phương Hoa không tìm được nguyên nhân, liền dứt khoát bỏ qua chuyện này không nghĩ đến nữa. Chút thời gian nữa nàng phải về nhà ăn tết, chuyện nghị hôn còn chưa quyết định, cửa hàng làm ăn cũng chưa có thành tựu gì mấy, không biết tổ phụ cùng phụ thân có cho nàng quay lại Dương Châu, hay là tùy tiện tìm một nhà nào đó ở Kinh Châu để gả mình qua đó? Dù sao cũng không thể quản được mấy việc này, nàng chỉ biết tổ phụ rất yêu thương nàng, sẽ lo lắng mà tính toán tốt cho nàng.

Hằng ngày dù bận rộn nhưng Lý Tử Kính luôn dành chút thời gian lúc chạng vạng tối tới dạy nàng luyện võ. Mấy ngày trước hắn đổi tên gác cửa, Chu Hạo Nam không thu mua được ai nên không biết được hành tung của Phương Hoa, vì vậy cho nên thế tử gia cũng cực kỳ an tâm.

Tuy nhiên đường này đi không được, Chu Hạo Nam vẫn tìm được đường khác. Hắn năn nỉ muội muội đứng ra ở giữa làm bà mai cho mình. Cũng đã nhiều ngày không gặp Phương Hoa, Chu Mẫn cũng có chuyện muốn hỏi nàng, nên cũng sảng khoái đáp ứng ca ca năn nỉ.

Mấy tiểu cô nương luôn có một vài người bạn khuê mật đẻ tâm tình, cho nên khi Phương Hoa nhận được thiệp mời của Chu Mẫn liền nhận lời, hẹn ngày cùng nhau gặp mặt ở trà lâu mới mở trên phố đò Đông Quan.

Nhân lúc ca ca còn chưa đến, Chu Mẫn nhanh tay kéo Phương Hoa lại hỏi han tâm sự: "Phương Hoa muội muội, ta muốn hỏi ngươi chút chuyện liên quan đến Tử Thiện."

"Nhị biểu ca?" Phương Hoa thật ra cũng không biết rõ chuyện tư của Lý Tử Thiện, nhìn Chu Mẫn dường như muốn nói lại thôi, nàng càng khó lý giải, đành vỗ vỗ tay tỷ muội trấn an: "Ta không ken (quen) nhiều, biết sẽ nói hết ra!"

"Ngươi liệu có biết ở Mân Châu hắn cũng có những nữ nhân khác hay không?" Chu Mẫn hơi cau mày, chuyện này nàng đã rối rắm từ lâu.

"A.. có đi!" Phương Hoa nghe cô tổ mẫu nói nhị biểu ca cực có duyên với nữ nhân.

"Có mấy người?"

"Không biết! Ngươi không hỏi hắn có mấy (người) hay sao?"

"Hắn không nói rõ, chỉ muốn cùng ta ở chung. Nhưng ta nghĩ đến mấy thiếp thất của hắn ta liền không thể thoải mái được!"

"Ngươi có nói cho hắn biết (chuyện này) không?" Phương Hoa cảm thấy mấy chuyện này nên nói cho rõ. Nàng bỗng nhớ ra hình như thế tử gia lúc trước cũng có thông phòng. Nàng suy bụng ta ra bụng người mà nghĩ, nếu như vậy thì thật sự rất chán ghét.

"Ta còn đang cân nhắc có nên tiếp nhận hắn hay không.." Chu Mẫn dù hoạt bát cởi mở, nhưng chuyện tình cảm nàng lại không hề dễ dàng cởi mở chút nào.

"Ngươi thích hắn?" Phương Hoa thấy biểu lộ của nàng, lại tự nhủ mình hỏi câu này cũng quá ngu.

"Ta không biết.." Chu Mẫn nhíu mày trả lời, lông mày nhăn chặt lại cùng một chỗ.

"Tại sao ngươi không nói vớ (với) hắn ngươi không thích hắn có cát (các) nữ nhân hác" khác)? "Phương Hoa dù chưa từng yêu, chỉ có chút kinh nghiệm bi thảm, nhưng cũng muốn khuyên giúp tỷ muội của mình một chút.

" Ngươi thấy nói ra như vậy liệu có tốt hay không? "Chu Mẫn từ trước tới giờ thẳng thắn, sảng khoái, nhưng nói đến chuyện tình cảm lại có chút vòng vo co quắp.

" Ngươi không nói, hắn sẽ không biết ngươi đang si (suy) nghĩ cái gì! "Phương Hoa nhìn vấn đề của người khác cũng có chút hiểu biết.

" Phương Hoa muội muội, cám ơn ngươi. Nói với ngươi vài lời ta liền thấy tốt hơn rất nhiều. "

Phương Hoa thấy mình cũng không giúp được cái gì, nhưng thấy tâm tình của Chu Mẫn tốt hơn nhiều, nàng cũng vui vẻ.

" Ta rất thích ngươi, ta cũng hi vọng ngươi cùng ca ca ta nên duyên. "Chu Mẫn nói thẳng:" Như vậy thì sau này chúng ta cũng có thể thường xuyên tâm sự! "

Phương Hoa nghe đến đây lại có chút không tự nhiên, lại nói lại, nếu như Chu Mẫn gả sang cho nhị biểu ca, nàng lại gả cho Chu thế tử làm thê tử, như vậy cũng không thể gặp mặt nói chuyện nhiều hơn được.

" Vậy vẫn không thể tâm sự nha! "Phương Hoa không muốn để cho người khác tùy tiện giúp mình ghép cặp lung tung:" Chỉ cần ngươi gả cho nhị biểu ca là chúng ta có thể thoải mái tâm sự."

Nhưng đúng lúc này, trong trà lâu lại có thêm một người tới.

Nhìn thấy Chu Hạo Nam xuất hiện, Phương Hoa tức giận trừng Chu Mẫn một cái. Nàng tín nhiệm tỷ muội như vậy, Chu Mẫn lại muốn bán nàng? Nhưng chắc cũng không đến mức như vậy đi, có lẽ đây vẫn chỉ là tình cờ gặp nhau thôi!