Trên đường trở về, hai người gặp Thúy Ngọc, Tiểu Hương và Thanh Liên đang bận rộn cầm theo trái cây, muốn tới thay chủ tử treo quả kết lưới. Thấy thế tử gia ôm tiểu thư lao vụt đến, các nàng không khỏi sợ hãi.
Nhìn hai cánh tay Phương Hoa chảy máu Thúy Ngọc lo lắng la to: "Tiểu thư, sao người lại bị thương?"
Phương Hoa thực sự không còn khí lực giải thích. Nàng đau đến đổ mồ hôi lạnh, chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi.Ba nha hoàn nhanh chóng bàn bạc, để Thanh Liên đi xử lý treo hoa quả, còn Thúy Ngọc và Tiểu Hương đi theo sau thế tử đẻ ứng chiếu tiểu thư.
Lý Tử Kính lại một lần nữa quang minh chính đại đi vào hương khuê của giai nhân, hắn phân phó nha hoàn: "Đi lấy nước ấm, cầm thêm thuốc trị thương tới đây."
Tiểu Hương cùng Thúy Hoa nhận lệnh, vội vàng chuẩn bị tất cả những đồ vật cần thiết, khẩn trương lấy nước nóng mang tới đặt bên cạnh giường, lại đem khăn lụa đã giặt sạch cho thế tử gia.
"Ta mặc dù không phải đại phu, nhưng nhiều năm ở quân doanh cũng có kinh nghiệm chữa trị ngoại thương, để ta thay ngươi nhìn một chút!" Lý Tử Kính thấm ướt khăn bông, vắt khô nước rồi nhẹ nhàng thay Phương Hoa lau vết thương, vết máu trên hai bàn tay và cánh tay.
Phương Hoa đã đau đến không còn sức để so đo với hắn. Nàng nhìn thế tử gia thận trọng thay mình xử lý vêt thương, trong bụng đã tới tám trăm cơ hội đem hắn tới bắn phi tiêu đầy người.
Lý Tử Kính không biết tâm tư tà ác của nàng, ngược lại nhớ tới vết thương kia: "Tảng đá vừa mới làm ngươi bị thương chỗ đó? Để ta xem xem!"
Mặc dù chuyện thân mật nhất hai người cũng đã làm qua rồi, cũng coi như không có "bí mật "gì cả, nhưng Phương Hoa biết để thế tử gia nhìn vết thương của nàng như vậy là không ổn. Nàng lạnh lùng nói:" Ngươi (lễ) không phù hợp! "
" Ta biết ngươi oán trách ta, nhưng việc trị liệu vết thương với chuyện giữa ta và ngươi, thì chuyện ta có hợp hay không cũng không có quan hệ! "
Phương Hoa thật khổ tâm a, nàng có miệng cũng không thể nói rõ!
Lý Tử Kính thấy Phương Hoa không nói, hắn mạnh dạn dùng tay chạm lên eo và đùi nàng, muốn xem một chút nàng bị đau chỗ nào.
Thúy Ngọc cùng Tiểu Hương bối rối, trợn mắt nhìn nhau, tình huống này là nên ngăn cản hay vẫn cứ để tiếp tục a?
Lý Tử Kính vừa sờ, vừa quan sát phản ứng cử Phương Hoa. Hắn bây giờ không phải chỉ nghĩ chiếm tiện nghi, mà là nóng vội tìm ra chỗ tảng đá đánh trúng, mới có thể quan sát thương thế nặng nhẹ thế nào.
" Đừng nâng (đụng), đừng cờ (sờ) vào ta! "Phương Hoa" tê "một tiếng, thở dốc đau đớn.
" Là đau tại nơi này sao? "Lý Tử Kính vừa vặn chạm tới đùi phải chỗ gần tiếp xúc với mông, nơi này thì có chút xấu hổ a. Hắn đành quay ngươi nhìn hai nha hoàn, nói:" Hai người các ngươi giúp tiểu thư cởi váy và quần, vết thương của nàng ở trên đùi, hai ngươi đem chăn quấn che thân lại, để hở chỗ vết thương cho ta xem la được! "
Thúy Ngọc cùng Tiểu Hương ba chân bốn cẳng giúp Phương Hoa trút bỏ áo ngoài. Phương Hoa dù không nguyện ý, nhưng đùi phải truyền đến đau đớn nóng rát, nàng biết nếu không xử lý, ngày mai nàng cũng không thể xuống đất đi lại. Chí ít thì hiện tại cũng có nha hoàn, Lý Tử Kính hắn dù tính là súc sinh, cũng không dám ở trước mặt người khác làm loạn.
Tiểu Hương cùng Thúy Ngọc thấy trên mé ngoài đùi phải của tiểu thư sưng đỏ một đám liền kinh hô một tiếng. Vết thương còn lớn hơn nắm đấm tay, hiển hiện màu đỏ tươi huyết sắc, giống như muốn chích ra máu. Thương thế như vậy, chỉ sợ phải nuôi dưỡng một thời gian, thậm chí có thể phải lưu lại máu bầm.
" Thế nào rồi? Hai ngươi giúp tiểu thư che lại thân thể, để hở chỗ vết thương cho ta xem! "Lý Tử Kính ló đầu ra hỏi, lại thấy cặp chân thon dài trắng nón trước mắt, hoàn toàn đào lộn lên hình ảnh kiều diễm đêm đó trong trí nhớ.
Phương Hoa thấy thế tử gia hai mắt nhìn chằm chằm chân mình, kinh hô một tiếng, vội vàng muốn tránh. Nàng phân phó Tiểu Hương:" Mời thế tử gia về nghỉ ngơi trước, hai người các ngươi giúp ta thoa thuốc lên là được.. "
Tiểu Hương cầm chăn mềm giúp tiểu thư che lại đôi chân trắng nõn như ngọc, khiếp đảm phiên dịch lại lời của bieur tiểu thư cho thế tử gia nghe.
Lý Tử Kính giận dữ nói:" Ngươi tình nguyện để đại phu bên ngoài sờ tới sờ lui trên thân thể, cũng không muốn ta giúp ngươi xem một chút? Vậy ngươi cứ coi ta giống như mấy đại phu đó là được! "
Cái tên điên này, hắn có biết mình đang nói cái gì hay không? Nàng để đại phu bên ngoài sờ tới sờ lui lúc nào?
Lý Tử Kính căn bản không để ý người khác ngăn cản, kỳ thực cũng không có ai ngăn cản hắn. Tiểu Hương cùng Thúy Ngọc đều biết thế tử gia là muốn tốt cho tiểu thư. Hắn cuốn ống tay áo lên, ngồi vào cạnh giường, để Phương Hoa nằm nghiêng thân, lộ ra cạnh đùi bị thương.
Nhìn thấy khối vết thương sưng đỏ tới xung huyết, Lý Tử kính nhíu chặt lông mày. Khí lực của hắn lúc ấy không nhỏ, Hoa biểu muội chỉ bị thương như vậy đã là may mắn. Hắn lấy dược cao vào lòng bàn tay, áp vào vết thương trên đùi nàng, nhẹ nhàng xoa nắn.
Phương Hoa không nhịn được đau, miệng không ngừng ai ai hô nhỏ, nhưng thanh âm lại giống như gọi người cầu xin tha thứ..
Cảm giác được lực tay của thế tử gia càng ngày càng không đúng, Phương Hoa tranh thủ thời gian ngẩng đầu nhìn một chút, phát hiện ánh mắt của hắn từ lúc nào đã giống như ánh mắt đêm đó.
Tên nam nhân thối tha này, đến lúc này trong đầu hắn vẫn có thể nghĩ đến mấy tư tưởng bẩn thỉu kia, đến cùng thì hắn coi nàng là cái gì?
Nét kinh hãi hoảng sợ nháy mắt xuất hiện trên gương mặt của Phương Hoa, Lý Tử kính nhìn nàng như vậy, thấy như bị tát một bàn tay lên mặt, tư tưởng đang không ngừng phiêu du trong kiều diễm cũng nghiêm túc tỉnh táo lại.
" Ta khống chế lực đạo vừa đủ, trước tiên làm tan máu bầm, ngày mai sẽ thấy tốt hơn nhiều. Nếu không xử lý, đi đường cũng sẽ khó khăn!"
Lý Tử Kính ngồi ngay ngắn lại, lại xoa bóp thêm một chén trà thời gian, nhắc nha hoàn vài chuyện cần lưu ý liền rời đi.
Phương Hoa chỉ cảm thấy tâm tình vặn vẹo muốn khóc. Nàng đã không biết phải có thái độ gì với thế tử gia. Đầu nàng chắc chắn có vấn đề a, nàng sợ hắn tới gần, nhưng nhìn bộ dáng hắn uể oải lại cảm thấy có chút đau lòng. Nhưng nàng đâu có nợ hắn cái gì? Thực loạn a!
Người bị hại là nàng, sao nàng lại còn có thể đồng tình với người đã hại nàng? Phương Hoa xiết chặt nắm đấm, nói mình phải có cốt khí, phải cách thế tử gia xa một chút. Chỉ cần hắn xuất hiện, nàng liền sẽ gặp chuyện không may, nàng nào có nhiều mạng cùng hắn chơi đùa a?
* * *
Lý Tử Kính trở lại Lăng Vân Các, biểu hiện trên mặt cũng dẫn dần trở nên ngưng trọng. Hạ nhân đều không dám thở mạnh, cun cút cúi đầu truyền nước, đốt đền, dâng thiện, không dám phát ra một chút xíu thanh âm.
Lý Tử Kính tay nắm chén rượu, cứ một chén lại một chén rót rượu vào bụng.
Hắn không nghĩ ra lý do vì sao Hoa biểu muội lại sợ hãi mình như vậy? Lại vì sao nhìn vào ánh mắt nàng lúc đó hắn lại có cảm giác mình bị thương? Người bên cạnh có ai là không e ngại hắn? Nhưng tại sao chỉ có ánh mắt kia của nàng lại làm tâm hắn đau nhói?
Đời này, những nữ nhân hắn biết đều khúm núm trước mặt hắn, hắn nói gì các nàng nghe nấy. Hắn vẫn luôn cảm thấy đây là thái độ bình thường mà một nữ nhân của hắn nên có. Thông phòng trước kia, cung nữ thị tẩm đều dùng bất cứ thử đoạn nào làm hắn vui lòng, nhưng nữ nhân này tại sao lại dùng ánh mắt sợ hãi tột sùng, còn mang một chút khinh bỉ mà nhìn hắn?
Đúng, chính là khinh bỉ hắn, Hoa biểu muội xem thường hắn. Hắn đường đường là Uy Viễn đại tướng quân, Trấn Nam Vương thế tử, vậy mà vẫn có người dám phỉ nhổ hắn!
Lý Tử Kính đã say đến không còn biết gì, chỉ tự nhủ với chính mình: Thôi! Đừng quản nữa, đừng nghĩ nữa, đừng quan tâm nữa! Chỉ cần đừng quản nữa, liền có thể trở về với sinh hoạt cao cao tại thượng trước kia.
Một mình một người cũng nhiều tự tại, tội gì phải tìm oan gia, khiến cả hai đều hao tổn tinh thần!