Thê Tử Định Mệnh Của Tướng Công Khờ Khạo

Chương 39: Nam nhân ngốc lại đưa họa




"Tốt lắm, cám ơn Lục nhi, chúng ta đi nhanh một chút, Thần Nhi tìm Như Nhi muội muội thật lâu đều không có tìm được nàng." Thương Đông Thần nghe được Lục nhi nói sẽ dẫn hắn đi, vừa rồi mặt còn nhăn nhó giống như một lão đầu bây giờ mới dãn ra khôi phục bộ dáng tuấn tú ngày thường, ngây ngô cười.

Lục nhi nhanh xoay qua một bên, tránh không nhìn đến mặt hắn nữa, để đỡ bị khuôn mặt tuấn tú của cô gia tương lai làm cho mê hoặc, nói, "Cô gia, mời đi cùng Lục nhi."

Nói xong, Lục nhi đi trước Thương Đông Thần theo sau, hai người họ một trước một sau hướng đến gian phòng Hàn Mạch Như đang ngồi đi đến.

Hàn Mạch Như đang ở trong thư phòng chờ Lục Nhi dẫn Thương Đông Thần đến, chờ một hồi lâu cũng chưa thấy Lục nhi dẫn người đến, nàng sốt ruột không chờ được nữa, đứng dậy, mở cửa phòng đi ra, một chân vừa bước ra đến cửa thì hai người kia cũng đã đi đến.

Thương Đông Thần vừa vào đến cửa viện nhìn thấy Hàn Mạch Như đi ra, tươi cười trên mặt liền lộ ra, vượt lên trên Lục nhi đang dẫn đường, chạy tới bên cạnh người Hàn Mạch Như, khoan khoái gọi: "Như Nhi muội muội, thì ra ngươi ở trong này, Thần Nhi tìm ngươi thật lâu , Thần Nhi còn tưởng rằng Như Nhi muội muội không để ý Thần Nhi nữa."

Vừa đi tới, hắn liền sử dụng đòn sát thủ, ở bên người Hàn Mạch Như làm bộ dáng đáng thương.

Ở chung mấy ngày nay với Hàn Mạch Như, Thương Đông Thần phát hiện một bí mật, bình thường chỉ cần bản thân làm nũng với Như nhi muội muội giống như với mẫu thân, Như Nhi muội muội liền sẽ thương bản thân mình hơn.

Hàn Mạch Như nhìn đến đôi mắt đơn thuần của Thương Đông Thần, trong lòng liền không tự giác bị hắn hấp dẫn, tim liền đập nhanh hơn vài nhịp.

Hàn Mạch Như nhìn nam nhân ngốc đang đứng bên cạnh mình, không biết hắn đã tìm nàng bao lâu, áo của hắn đều đã ẩm, trên chán còn đọng lại chút mồ hôi, nhìn thấy thế nàng đau lòng muốn chết, kìm lòng không được, nàng rút khăn tay ở bên người ra, lau mồ hôi trên chán cho hắn, giọng điệu ôn nhu hướng hắn hỏi, "Như nhi không có đi nơi nào a, đang ngồi ngay trong phủ thôi, Thần nhi ca ca tìm Như nhi có chuyện sao?"

Nàng vừa hỏi, mới làm cho Thương Đông Thần nhớ đến chuyện của hắn, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú lập tức đỏ lên, hắn nhẹ nhàng quay người về phía sau nhìn Lục nhi, lộ ra bộ dáng thẹn thùng, dùng ngón tay chỉ Lục nhi ở phía sau nói, "Như Nhi muội muội, ngươi bảo Lục nhi rời đi trước có được không?"

Hàn Mạch Như đầu tiên là cùng Lục nhi nhìn nhau, trong mắt hai người đều có chung một ý tưởng, nam nhân ngốc này cư nhiên lại xấu hổ.

Không cần Hàn Mạch Như mở miệng, Lục nhi liền cười nói trước, "Tiểu thư, Lục nhi đi xuống trước."

Hàn Mạch Như gật gật đầu, vẫy tay kêu nàng lui xuống, sau khi Lục nhi đi xuống, Hàn Mạch Như dời ánh mắt sang nhìn hắn.

Thương Đông Thần sau khi nhìn thấy Lục nhi tránh đi, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó đứng cách Hàn Mạch Như một bước, tay hướng vào trong áo lục tìm một hồi, rốt cuộc hắn cũng lấy ra một bức họa gấp làm bốn.

Thương Đông Thần đầu tiên là đỏ mặt cúi đầu, thanh âm nhỏ như muỗi nói, "Như Nhi muội muội, đây là tranh Thần Nhi đưa cho Như Nhi muội muội, mong Như Nhi muội muội nhận lấy."

Đầu tiên Hàn Mạch Như nghi hoặc nhìn hắn cúi đầu, sau đó tiếp nhận tranh mở ra, trước mắt nàng là một bộ bách hoa đua nở, bươm bướm ong mật bay múa ở trên bụi hoa, rất sống động, Hàn Mạch Như xem hồi lâu, lúc này dường như nàng cảm thấy mình đang đứng ở trong cảnh thật của bức tranh, như nghe được tiếng kêu ong ong của bướm cùng với ong mật vậy.