"Nhưng là... . Chuyện này nếu như bị cha mẹ ngươi bọn họ phát hiện ra, bọn họ sẽ trách ta cùng Thương bá phụ ." Thương Lưu thị nghe được đề nghị này của Hàn Mạch Như, trong lòng nàng rất vui, nhưng khi nghĩ đến hiện thực lại lo lắng rất nhiều, Thương Lưu thị không dám nghĩ nếu mình thật sự đem chuyện này giấu diếm đi, chờ sau khi hai nhà thành thông gia, Hàn gia có khả năng không nhìn mặt Thương gia nữa.
Hàn Mạch Như thấy trên mặt Thương Lưu thị có chút thẹn thùng, trong lòng đoán được nàng đang lo lắng cái gì, chính là biện pháp này là biện pháp tốt nhất mình nghĩ ra.
"Đúng, Như Nhi, ta cũng không đồng ý, chuyện này nhất định phải cho cha mẹ ngươi biết, dù bọn họ không đồng ý thì ta cùng Thương bá mẫu cũng không thể đi lừa gạt họ được ." Thương Vô Lăng cũng xen vào nói, giọng điệu thật cường ngạnh biểu đạt ý kiến của mình.
Hàn Mạch Như thấy hai người bọn họ không đồng ý với biện pháp này của mình, bỗng chốc thấy khó khăn, lúc nàng tới nơi này, trong lòng mang theo tin tưởng rất lớn, nghĩ rằng hai người bọn họ nhất định sẽ đồng ý với ý tưởng này, hiện tại kết quả lại trái ngược hoàn toàn, làm cho Hàn Mạch Như không biết nên làm thế nào bây giờ.
Nàng nghĩ có khi nên thuyết phục hai người thêm chút nữa, nên nói: "Bá phụ, bá mẫu, hai người thật sự không sợ khi cha mẹ ta biết chuyện của Thần ca ca sẽ lui hôn sao?".
Thương Lưu thị liếc mắt nhìn Thương lão gia một cái, thấy trong mắt hắn cũng có ý tứ quyết không đi lừa gạt người khác.
Hàn Mạch Như nhìn thấy biểu tình trong mắt hai người thì biết rằng mình không thuyết phục được họ nghe theo biện pháp kia rồi.
Trong lòng nàng không khỏi thở dài một hơi, đối với bọn họ hai người nói, "Nếu hai người các vị đã không muốn nói dối, vậy hãy coi như Như nhi chưa nói gì với hai người đi, nhưng khi nào hai người đi nói chuyện cùng cha mẹ Như nhi về chuyện của Thần ca ca thì xin hai người để Như nhi được đi cùng."
Hiện tại Hàn Mạch Như chỉ có thể tính toán lúc hai người bọn họ nói chuyện cùng phụ mẫu mình, mà phụ mẫu mình không đồng ý thì nàng có mặt ở đó có thể nói tốt giúp cho Thương gia.
Thương Lưu thị gật đầu, kéo tay nàng qua, vỗ nhẹ xuống mu bàn tay của Hàn Mạch Như: “Ngươi không ghét bỏ bộ dáng này của Thần Nhi, ngươi yên tâm, khi ngươi gả vào Thương gia, chúng ta hai vị làm phụ mẫu nhất định sẽ không bạc đãi ngươi ."
"Vâng. . . . , Thần ca ca tốt lắm, hắn là người tốt nhất Như Nhi biết, ở trong lòng Như Nhi hắn không là ngốc tử, nội tâm hắn so với bấy kỳ ai đều thuần khiết tốt đẹp hơn, hắn là tốt nhất." Hàn Mạch Như thủy chung nhìn người đang đứng bên cạnh mình- Thương Đông Thần, hắn thấy Hàn Mạch Như nhìn phía mình, lập tức lộ ra ngốc ngốc tươi cười, hắn tươi cười không khỏi làm Hàn Mạch Như đắm chìm ở bên trong.
"Như Nhi, ngươi là người thứ nhất nói về Thần nhi như vậy, ngươi biết không, là khi ngươi nói xong câu vừa rồi, ta với Thương bá phụ là cỡ nào kinh ngạc cùng vui mừng, thời điểm Thần Nhi ở Thương phủ, trừ bỏ ta cùng phụ thân hắn, còn có chính là người luôn đi theo bên ngườiThần Nhi Tiểu Ngũ ngoại, người trong phủ ở ngoài mặt đối Thần Nhi thật tôn kính, nhưng là ở sau lưng, bọn họ đều đang mắng Thần Nhi là cái ngốc tử, có đôi khi ta cùng Thương bá phụ mà bận rộn việc cửa hàng xa phủ một hai ngày, người trong phủ sẽ vụng trộm hà khắc với Thần Nhi, bọn họ cho rằng việc này ta với ngươi bá phụ đều không biết, kỳ thực trong lòng chúng ta đều minh bạch." Khi nói đến những chuyện trong quá khứ, Thương Lưu thị không khỏi rơi nước mắt.
Thương Đông Thần nhìn đến mẫu thân rơi lệ, buông tay đang nắm tay Hàn Mạch Như ra, đi đến bên người Thương Lưu thị, mày nhăn lại, lộ ra bộ mặt nhàn nhạt thương tâm, giơ lên tay áo của bản thân hướng trên mặt Thương Lưu thị lau , trong miệng còn không ngừng nói, "Mẫu thân, đừng khóc, Thần Nhi sẽ ngoan ngoãn , về sau Thần Nhi đều sẽ không đi ra ngoài cùng người khác chơi, ngươi đừng khóc ." Nói xong những lời này, Thương Đông Thần hốc mắt cũng hồng hồng , giống như bộ dạng cũng chuẩn bị khóc.