Thê Tử Định Mệnh Của Tướng Công Khờ Khạo

Chương 23: Nùng tình mật ý




Hàn Mạch Như giọng điệu ôn nhu hỏi, "Thần ca ca, đây là ngươi họa sao?"

Thương Đông Thần hồn nhiên cười nói, "Đúng vậy, Như Nhi muội muội thích không, lần sau ta họa trên giấy tặng cho ngươi có được không ?"

Hàn Mạch Như ẩn tình mạch ý gật đầu, "Tốt, Như Nhi muội muội cảm tạ Thần ca ca trước" nói xong câu đó, Hàn Mạch Như phát hiện trên mặt của hắn đều dính bùn đất vàng, lấy ra khăn tay bên hông đưa lên mặt hắn lau qua lau lại, lúc nàng dùng khăn tay giúp hắn lau mặt, một bộ dáng dè dặt cẩn thận, phảng phất giống như là đang lau bảo bối quý giá nhất của mình, mỗi một động tác đều là thật cẩn thận.

Ở trong phòng Thương gia phụ mẫu khi nghe thấy tiếng nói chuyện, chạy nhanh ra xem xét, cho nên khi bọn họ đi ra thì nhìn thấy một hình ảnh ấm áp này, Hàn Mạch Như đang lau mặt cho con mình, mà động tác lại thật ôn nhu.

"Tốt lắm, lau sạch sẽ ." Khăn màu trắng trên tay đã sớm biến thành một cái khăn màu vàng, khuôn mặt tuấn tú của Thương Đông Thần lại được phục hồi nguyên dạng, không còn là mặt vàng nữa.

Thương Đông Thần ngây ngô cười, vừa rồi lúc Như nhi muội muội giúp hắn lau mặt, còn có lúc Như Nhi muội muội đang nhìn hắn, cũng thật thoải mái, bản thân rất thích a.

Hàn Mạch Như căn bản không biết vào lúc này nhất cử nhất động của mình và Thương Đông Thần đều bị hai vị đang đứng ở cửa kia nhìn thấy hết.

"Ngươi cười cái gì, cười đến vui vẻ, Thần ca ca có thể nói cho Như nhi muội muội nghe hay không, để Như nhi muội muội cùng vui." Hàn Mạch Như nhìn thấy hắn ngây ngốc cười, thật muốn ở trên khuôn mặt trắng nõn của hắn cắn một ngụm, nhưng là nghĩ đến nam nữ thụ thụ bất thân, mặc dù nàng cùng hắn đã hứa hôn sắp thành phu thê cũng không thể làm như vậy, cho nên nàng chỉ có thể nhẫn nhịn hạ xuống xúc động này.

Thương Đông Thần sờ sờ đầu, ngây ngô cười nói, "Ha ha. . . . . , Như Nhi muội muội trên người thơm quá, hơn nữa Thần Nhi rất thích Như Nhi muội muội lau mặt thay Thần nhi, thật thoải mái."

"Phốc xuy "Một tiếng cố nén cười vang lên, làm cho bọn Hàn Mạch Như đang ngồi trong viện nhảy dựng lên, ba ánh mắt đều quay đầu nhìn sang nơi phát ra tiếng cười kia.

Thương Vô Lăng cùng Thương Lưu thị bị ba người trong viện nhìn đến, bị bắt gặp hai người trên mặt đều lộ ra xấu hổ cùng thẹn thùng.

"Này, này, chúng ta cũng vừa mới đi ra, cũng không có nghe được cái gì." Thương Lưu thị sợ Hàn Mạch Như ngượng ngùng, mở miệng giải thích.

Kỳ thực lúc Thương Lưu thị nói những lời này, nếu trên mặt nàng không có nét ái muội, có lẽ Hàn Mạch Như sẽ tin tưởng những lời này của nàng, nhưng là hiện tại lúc nàng nói những lời này, biểu cảm trên mặt thật sự là khó có thể làm cho Hàn Mạch Như tin tưởng bọn họ không nhìn thấy mình vừa rồi làm chuyện như vậy.

"Thương bá bá, thương bá mẫu, Như Nhi lần này đi qua đây là có chuyện muốn nói cùng các người, không biết hiện tại có tiện không?" Hàn Mạch Như đỏ mặt nói, thừa dịp lúc nói những lời này, nàng vụng trộm muốn đem khăn đang lau trên mặt Thương Đông Thần hạ xuống.

Nàng vừa mới buông xuống, tay lập tức lại bị Thương Đông Thần bắt lấy, hắn không muốn nàng lại cách xa mình như vậy, hắn thích nàng tới gần bên người mình.

Bọn họ nhìn động tác nhỏ của hai người, không một động tác nào lọt khỏi tầm mắt, thấy con mình cùng nữ nhi Hàn gia ở chung một chỗ tốt như vậy, lại thấy nữ nhi Hàn gia đối đãi với con mình như đối với bảo bối, Thương gia hai lão tin tưởng vững chắc mình định ra cửa hôn sự này là đúng rồi.

"Vào đi, chúng ta cũng có chuyện muốn nói cùng với ngươi". Thương Lưu thị một mặt yêu thương nhìn con mình cùng nữ nhi Hàn gia nắm tay nhau, càng xem này một đôi, Thương Lưu thị lại càng thấy giống như không qua bao lâu nữa, mình sẽ được ôm cháu trai cháu gái.