Thê Tử Của Chàng Câm

Chương 97: Nghiền xương chúng thành tro bụi!




Nửa tháng sau, mưa lớn quả nhiên đã rơi ở Thiệu Nam liên tiếp suốt nửa tháng.

Rạng sáng ngày hai mươi hai tháng ba, quân Tần đóng ở huyện Thiệu Tây đột nhiên nghe được mấy tiếng nổ lớn, sau đó những binh sĩ đứng nơi tường thành cao của huyện Thiệu Tây từ xa xa nhìn thấy từng khối từng khối đất lớn sụp xuống ở hướng Đông Bắc, chỉ dừng lại trong khoảnh khắc, rồi nước từ sông Thiệu tuôn ra như dòng thác!

Dòng nước lũ kia khí thế mạnh mẽ khiến người xem không cách nào hình dung!

Ngay sau đó là tiếng hét cực kỳ bi thảm:

- Lũ lụt tới rồi!_____

- Chạy mau!_____

Binh sĩ Tây Tần không giỏi bơi lội, năng lực tự cứu trước dòng nước lũ rất thấp, cơn lũ lụt ấy có rất ít người sống sót.

Khoảng vào giờ Tỵ, phương Đông hiện ra từng chiếc từng chiếc thuyền lớn, có binh sĩ Tây Tần ôm cây đại thụ ngay cổng thành may mắn sống sót mở mí mắt bị nước mưa tuôn xối xả nhìn rõ những chiếc thuyền kia là thuyền chiến của Diêu quốc!

Trên thuyền lớn cắm quân kỳ Đại Diêu, chữ Diêu màu đen đỏ trong nước mưa vô cùng chói mắt!

Trận lũ lụt kia khiến đại tướng quân chủ lực quân Tần là Vương Võ và đại tướng cao nhất của Phật Tháp là Vân Thanh trở tay không kịp, sau khi thuộc hạ đưa toàn bộ thuyền lớn trong huyện Thiệu Tây đến, họ lập tức lên thuyền.

Dũng sĩ Tây Tần trên thuyền đều như báo rơi xuống nước, lực sát thương cũng yếu đi!

Đại tướng Vương Võ chỉ có thể đấm mạnh xuống bàn than lớn:

- Trúng kế rồi!

Trên gương mặt cao ngạo tuấn tú của Vân Thanh có nước mưa chảy xuống, hắn mím môi không nói một lời, trong lòng chỉ than thở kẻ dùng kế này đủ độc ác, muốn mạng của người Tần bọn họ cũng thôi nhưng bất chấp đất đai Thiệu Tây trở thành đầm lầy?...

Đúng vậy, bên cạnh hàng ngàn hàng vạn thi thể thối nát của người Tần còn có “ao máu” của con dân huyện Thiệu Tây!

Người này đủ ác độc, không tha cho kẻ địch cũng tàn nhẫn với chính mình.

Gặp phải đối thủ như vậy, cuối cùng hắn cũng không còn cảm thấy vô vị nữa.

Có lẽ nhờ công chiếm Thiệu Tây khiến hắn trong một đêm nổi danh ba nước, nhưng trong vòng nửa tháng hạ được Thiệu Nam, lại trong vòng một tháng bị người khác đánh đuổi trở về? Đây dù sao cũng là một vết nhơ của hắn!

Nhìn mặt sông nhuộm đỏ máu tươi, mãi đến khi Vương Võ hạ lệnh lui quân, Vương Thanh vẫn không hề nói câu nào.

Sẽ có một ngày, hắn dẫn theo “Phật Tháp” tấn công vào Lạc Dương, một ngày nào đó.

- Tướng quân, đã điều tra rõ, người lãnh binh chính là Bạc Ngạn! Là Bạc Ngạn đã rút lui đến Hoài Châu!

Lính trinh sát lui tới, nước mưa trôi đi máu của vết thương trên người họ, họ ổn định ý thức của mình, nói ra tin tình báo quan trọng.

- Phế vật!

Vương Võ một cước đá mạnh vào người lính trinh sát kia:

- Lại là Bạc Ngạn! Ta đã nói Phương Chính kia đâu có thông minh như vậy, khi xưa thuộc hạ của ta và hắn giao thủ là biết!

- Bạc Ngạn...

Vân Thanh từ đầu đến cuối luôn trầm mặc cuối cùng cũng cử động môi, bàn tay đặt trên đùi bỗng nhiên nắm chặt.

- Tướng quân, chúng ta bây giờ rút lui hay là?...

Một thuộc hạ liều chết hỏi.

- Rút về Đoạn Tí Nhai!

Vương Võ tức giận trừng, con ngươi hắn lúc này vô cùng đáng sợ, trông như muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy.

- Vân Thanh! Cậu dẫn ba nghìn tinh vệ Phật Tháp đi trước, hạ lệnh thả dây xích ở Đoạn Tí Nhai xuống! Tiếp viện đại quân!

Phật Tháp là mạch máu của đại quân Tây Tần, hiện tại đại quân Tây Tần thua chạy về Đoạn Tí Nhai, Vương Võ lập tức quyết định bảo toàn thực lực Phật Tháp chứ không làm ra hành động giãy giụa cuối cùng.

- Ơ, cẩu Tần chạy rồi!

Trên thuyền lớn của quân Diêu, Tang Vi Sương phe phẩy quạt lông vũ đen.

Thận nhi đứng phía sau nàng và Bạc Ngạn đứng cạnh nàng đều không khỏi run run khóe môi.

- Thô tục!

Bạc Ngạn không nhịn được tặng nàng hai chữ.

Tang Vi Sương xem thường, nàng đứng dậy khỏi ghế dựa đi về phía cột buồm.

- Quân Tần hốt hoảng chạy về phía Tây, chắc chắn phải qua con đường “lạch trời” Đoạn Tí Nhai, ti chức khuyên tướng quân thừa thắng đuổi theo, nếu không sẽ bỏ qua một cơ hội trăm năm.

Ánh mắt nàng tựa như rơi vào ngàn dặm sóng quanh co uốn lượn, hời hợt, không mang theo chút tình cảm nào, nhưng không ai nhìn thấy, con sông đầy máu ấy ánh lên sự đau nhói trong đáy mắt nàng.

Kế này của nàng lại khiến cho bao nhiêu người thân bằng hữu ly tán?

- Cơ hội trăm năm? Chủy Vũ có phải nói quá sự thật hay không?

Bạc Ngạn nhìn bóng lưng nàng dần dần đi xa, trong lòng nảy sinh khác thường, thình lình hắn cũng đứng dậy đi theo hướng Vi Sương.

Vi Sương nghe tiếng bước chân phía sau thì cười nói:

- Tướng quân chỉ cần thấy Đoạn Tí Nhai thì biết Chủy Vũ có nói quá sự thật hay không thôi...

Bạc Ngạn cảm thấy nàng cười chói mắt như thế, trong lòng có một loại cảm giác bất an dâng lên, hắn cau mày rống to:

- Niếp Thận, Tần Dương! Truyền lệnh tăng tốc độ hành quân, đại quân theo bổn tướng quân đuổi thẳng đến Đoạn Tí Nhai, kẻ lâm trận bỏ chạy giết không tha!

- Rõ.

Thận nhi và Tần Dương đều nhìn Tang Vi Sương rồi mới cất những bước chân mạnh mẽ và vững vàng rời đi.

- Ta muốn nhìn xem Đoạn Tí Nhai này có thật đúng như lời đồn hay không.

Hắn như cười như không, nói.

Tang Vi Sương xoay người, đôi mắt dưới chiếc mặt nạ không chút e dè nhìn thẳng vào mắt hắn:

- Tướng quân, không thể xem lời trên sách là thật, cũng không thể không xem là thật...

- Hừ, loại tiểu nhân như ngươi sở trường nhất là mồm mép giảo hoạt, lừa gạt người khác còn có thể, bổn tướng quân không tin.

- Tướng quân, còn hai mươi dặm nữa là Đoạn Tí Nhai, bây giờ cả vùng Thiệu Tây đều ngập trong biển nước, ngài nghĩ xem hiện tại lạch trời còn có thể gọi là lạch trời không?

Quả là một câu thức tỉnh người trong mộng!

Một câu của Vi Sương gõ thẳng vào đầu Bạc Ngạn, lạch trời sở dĩ gọi là lạch trời bởi nó cách một vực sâu hun hút, núi đá cao dốc lởm chởm, là vùng đất xưa nay không thể tấn công được.

Trên gương mặt nghiêng tuấn tú của Bạc Ngạn đột nhiên nhỏ xuống một giọt nước mưa, hắn ngẩng đầu nói với người phía sau:

- Truyền lệnh, tăng tốc độ thuyền!

Dưới mặt nạ, Tang Vi Sương mím môi cười khẽ, quạt lông đen nhẹ nhàng phe phẩy, cảm thấy hơi vui vẻ.

Ngày ấy khi thiết kỵ Tây Tần hống hách truy sát họ, chúng có từng nghĩ đến hôm nay?

Một ngày nào đó nàng sẽ cho người trong thiên hạ biết, những kẻ khiến người ta nghe tiếng đã sợ vỡ mật ấy trong mắt nàng chẳng qua chỉ là một con chó nàng có thể tiện tay trêu đùa mà thôi.

Những kẻ nợ Lâu Kiêm Gia đều phải chết cho nàng!

Thời gian một nén hương sau.

- Tướng quân, phía trước đột nhiên xuất hiện thuyền chủ lực của quân Tần!

Một lính trinh sát khẩn cấp chạy đến thông báo.

- Là để chặn hậu cho thiết kỵ Tây Tần.

Lính trinh sát không có câu trả lời của chủ soái nhưng lại nghe “quân sư thần bí” phe phẩy quạt lông vũ màu đen nói.

Lời này của quân sư vừa thốt ra, mọi người tức khắc hiểu rõ.

Có phó tướng tâm phúc tiến lên nói:

- Tướng quân có khai chiến hay không?

- Chiến!

Khép lại quạt lông vũ, Tang Vi Sương nghiêm giọng:

- Hôm nay không thử thực lực của họ, còn đợi đến ngày nào? Hôm nay không thừa thắng truy kích, nghiền xương chúng thành tro bụi, còn đợi đến ngày nào? Các ngươi cho rằng cơ hội như vậy rất nhiều à?

Chúng tướng sĩ phần lưng chợt lạnh, người này quả cảm tàn nhẫn, thực sự là khí thế bức người, đè ép lòng người.

Nhưng mà, cẩn thận nghĩ lại, lời quân sư nói rất có lý.

Mọi người nhìn về phía Bạc Ngạn, khóe môi hắn như cười như không:

- Hết thảy làm theo lời quân sư.

Chúng tướng sĩ giật mình, thầm nghĩ sự tín nhiệm của tướng quân với người này thật khiến người ta thán phục.