Thê Tử Của Chàng Câm

Chương 85: Lâu Kiêm Gia mất tích




Người hầu rượu bị giọng nói nghiêm nghị ấy dọa sợ gần chết:

- Tiểu nhân...tiểu nhân cũng không biết là Tang tam thiếu gia nào, nhưng nghe Viên thiếu gia, và...

Hắn sợ sệt nhìn Bạc Ngạn:

- Và tiểu chất nhi của Bạc tướng quân là Bùi tứ thiếu gia đều gọi như vậy...

- Được rồi, bổn tướng quân đã biết.

Chân mày dài của Bạc Ngạn hơi nhướng lên nói:

- Tả tướng quân dẫn họ lui xuống đi.

Tả phó tướng nhìn mấy người này:

- Đứng lên hết đi, các ngươi sang phòng bên, ta còn có chuyện muốn hỏi.

- Thận nhi, chuẩn bị ngựa, Bùi phủ.

Bạc Ngạn xoa xoa mi tâm.

Thiếu niên mặc khôi giáp hơi ngớ ra:

- Tướng quân, giờ này?

- Ừ.

Hắn khẽ gật đầu.

- Nhưng ngài vừa từ Bùi phủ trở về.

Thận nhi nhẹ nhàng trả lời, không tranh khẩu khí cũng không hề nhún nhường.

- Ta không sao.

Bạc Ngạn dường như không hề tức giận, ngược lại nhẹ nhàng đáp.

- Dạ, tướng quân.

Thiếu niên mặc khôi giáp hơi gật đầu, trong khoảnh khắc cúi đầu hắn che dấu vẻ lo lắng trên khuôn mặt, đi theo sau Bạc Ngạn, im lặng rời khỏi chính đường dịch quán.

Giờ Mẹo, Bùi phủ.

Tiếng chuông giờ Mẹo vừa gõ, một nam nhân trung niên dẫn một tiểu thiếu niên chưa tỉnh ngủ hẳn chạy đến chính đường tiền viện Bùi phủ.

- Tứ thiếu gia, ngài tỉnh chưa?

Tổng quản Bùi phủ bước đi vội vàng, càm ràm hỏi.

- Ôi, tỉnh rồi.

Thiếu niên dụi dụi mắt:

- Không biết biểu ca vội tìm ta như thế có chuyện gì?

- Lão nô không biết, thiếu gia vào thì biết thôi.

Tổng quản mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, dáng vẻ trầm tĩnh thận trọng.

Bóng dáng màu trắng ánh trăng được thiếu niên mặc khôi giáp đứng phía trước dẫn vào.

- Biểu ca buổi sáng mạnh khỏe.

Thiếu niên khom người chắp tay thi lễ.

Gương mặt lạnh lùng của Bạc Ngạn hiện ra vẻ dịu dàng hiếm thấy, cười khẽ:

- Là biểu ca quấy rầy Hữu Minh nghỉ ngơi.

Hữu Minh nghe vậy, dung nhan như ngọc hơi ửng đỏ:

- Không, không có, biểu ca tìm đệ có chuyện quan trọng?

Hắn thông minh lại nhạy cảm, càng thấu hiểu lòng người.

- Đúng là có chuyện quan trọng.

Bạc Ngạn đứng dậy, đến gần thiếu niên mười một mười hai tuổi:

- Đệ có biết Tang tam thiếu gia là người của nhà nào không?

- Tang tam thiếu gia?

Hữu Minh ngước mặt lên.

- Chính là Tang tam thiếu gia hôm qua cùng đệ chơi “Lưu thương khúc thủy”.

Đôi mắt sáng như sao của Bạc Ngạn nhìn chằm chằm Hữu Minh, nhẹ nhàng hỏi.

Hữu Minh nghĩ nghĩ rồi nói:

- Biểu ca đang nói đến Tang Cẩm Văn?

- Hở?

Bạc Ngạn hơi khom người, nghi hoặc nhìn hắn.

- Tang tam thiếu gia kia chính là Tang Cẩm Văn, cùng với đệ tham dự thi tuyển học sinh vào Văn Uyên các, biểu ca gặp Cẩm Văn rồi đấy!

Hữu Minh vội giải thích.

Bạc Ngạn suy nghĩ một chút liền hiểu, gật đầu nói:

- Được, ta biết rồi.

Bàn tay to của hắn vỗ vỗ vai Hữu Minh:

- Hữu Minh về đi.

Hữu Minh không biết tại sao Bạc Ngạn lại đột nhiên hỏi đến Tang Cẩm Văn, lúc gần đi hắn quay đầu nhìn Bạc Ngạn lo lắng hỏi:

- Biểu ca, Tang Cẩm Văn sao thế?

Bạc Ngạn lắc đầu:

- Tang Cẩm Văn không có chuyện gì.

Đôi môi mỏng quyến rũ của hắn cong một độ cong duyên dáng:

- Đệ mau về phòng đi.

- Dạ...

Hữu Minh mờ mịt gật đầu, nhưng càng nghĩ trong lòng càng lo lắng, hắn đi được vài bước chợt quay đầu lại nói:

- Biểu ca, Cẩm Văn là người tốt, nếu cậu ấy làm sai chuyện gì, huynh có thể tha thứ hay không...

Bạc Ngạn ngẩn người, cười khẽ:

- Hữu Minh nghĩ nhiều rồi, Tang Cẩm Văn không làm sai gì cả, huynh chỉ muốn biết Tang tam thiếu gia là ai mà thôi.

Hắn nghiêng mặt:

- Phiền tổng quản đưa tứ thiếu gia về phòng.

***

- Chủ tử?

Thận nhi cất tiếng nhắc nhở Bạc Ngạn.

Vừa rồi sai người mang tư liệu về Tang Cẩm Văn qua xem mới biết cậu ta là tam thiếu gia của Tang gia trà trang đang làm khách ở Thần gia.

- Để ta nghỉ ngơi ba canh giờ, buổi trưa ta sẽ đích thân đến Thần phủ một chuyến.

Bạc Ngạn nhìn Thận nhi:

- Trước tiên ngươi giúp ta điều tra một người.

- Dung mạo thanh nhã xinh đẹp, nữ giả nam trang, trưa hôm qua xuất hiện ở rừng trúc phía Tây Đài xem lễ, chủ tử, chỉ có thế này thôi ạ?

Thận nhi cẩn thận lặp lại, cảm thấy người mà Bạc Ngạn muốn tìm này thật hóc búa, nhưng vẻ mặt Bạc Ngạn lại vô cùng nghiêm túc.

- Ừ.

Bạc Ngạn khẽ gật đầu:

- Chỉ có thế này thôi.

Thận nhi khóe miệng co rút, cung kính hành lễ rồi rời đi.

Hắn không rõ Bạc Ngạn trước giờ luôn vô cảm với nữ sắc đột nhiên có hứng thú với một nữ nhân là tốt hay xấu, nhưng hắn thân là sư đệ của Bạc Ngạn, là trợ thủ đắc lực sư phụ phái đến giúp Bạc Ngạn, thời thời khắc khắc luôn lo lắng xem Bạc Ngạn có gây ra sai lầm gì hay không, nên dù là thân phận chủ tớ, bản thân họ đều hiểu họ là sư huynh đệ hoạn nạn có nhau.

Chưa đến buổi trưa, cùng lúc đó (giờ Mẹo) Thần phủ sớm đã rối loạn.

Tang Cẩm Văn thức dậy tìm nước uống vào gần cuối giờ Dần, hắn vì muốn nỗ lực học hành nên để gian trong cho Lâu Kiêm Gia ở, hắn ở gian ngoài vừa vặn gần với bàn học, đọc sách xong có thể trực tiếp đi ngủ, ngủ dậy có thể trực tiếp đọc sách.

Hắn mơ mơ màng màng sẩy tay quẹt cái ấm trà rơi xuống đất, gây ra tiếng vang thật lớn.

Hắn giật mình, cơn buồn ngủ bay biến cả.

Sợ động tĩnh mình gây ra đánh thức Lâu Kiêm Gia, Tang Cẩm Văn rón rén đi vào gian trong.

Hắn vốn chỉ định nhìn xem mình có đánh thức Lâu Kiêm Gia hay không nhưng lại phát hiện giường ở gian trong trống trơn, hắn vừa sợ vừa kinh ngạc, tưởng rằng Lâu Kiêm Gia ban đêm đi nhà xí, hoặc là ngủ không được nên dậy sớm ra sân bắt dế, hắn đi vào dùng tay sờ lên chăn gấm thì thấy lạnh ngắt, không chút độ ấm, có lẽ rời đi đã lâu rồi.

Cẩm Văn không kịp mặc y phục, chạy khắp viện tìm Lâu Kiêm Gia.

- Kiêm Gia ca ca...

Gió sáng sớm rất lạnh, hắn run cầm cập, nhưng vừa nghĩ đến việc Lâu Kiêm Gia xảy ra chuyện, tim hắn liền bắt đầu sợ hãi.

- Kiêm Gia ca ca!

Tiếng rống của Cẩm Văn đánh thức rất nhiều người, đầu tiên là Dương Yên khoác áo ngoài vội vàng đến viện nơi Cẩm Văn ở, thấy Cẩm Văn chỉ mặc y phục lót đứng bên ngoài cổng viện.

- Sao vậy...?

Ý nghĩ không hay dâng lên trong đầu, Dương Yên khẩn trương hỏi:

- Tam thiếu gia?

Nhìn thấy Dương Yên, nỗi đau được đè nén rất lâu trong lòng Cẩm Văn cuối cùng cũng bộc phát, hắn “hu hu” khóc, nước mắt tuôn trào.

- Kiêm Gia ca ca mất tích rồi...hu hu...

Dù sao hắn vẫn còn nhỏ, nói khóc là khóc.

Dương Yên nghe vậy quả nhiên hoảng hốt thay đổi sắc mặt, ôm lấy Cẩm Văn đi vào trong viện.

- Tam thiếu gia mặc y phục trước đã, tôi...tôi đi tìm đương gia...

Giọng Dương Yên rất khàn, hắn đang kiềm nén cảm xúc. Đưa Tang Cẩm Văn về phòng, rồi lại vào gian trong kiểm tra, phát hiện chăn của Lâu Kiêm Gia không có tí độ ấm nào, hơn nữa cũng không thấy xiêm y hôm qua Lâu Kiêm Gia mặc, trong lòng Dương Yên thầm nhủ không tốt, có lẽ tối qua Lâu Kiêm Gia không hề về phòng! Cả trái tim hắn đều sốt ruột, hắn chạy về phòng mặc y phục đàng hoàng rồi khẩn cấp đi tìm Tang Vi Sương.

Vi Sương mơ màng nghe tiếng khóc của Tang Cẩm Văn nên đã tỉnh dậy từ sớm, mặc xong y phục thì Dương Yên đến gõ cửa.

- Đương gia, Lâu thiếu gia mất tích rồi!

- Ngươi nói gì?