Thê Tử Của Chàng Câm

Chương 64: Quân cờ, trăm năm ân oán




Phó Họa Khánh nhìn hắn, nói:

- Ngày mai sẽ có một tử tù tới thay thế ngươi, A Tứ ngươi trở lại làm chính mình đi, đến bên cạnh ta.

Những lời này như sấm mùa xuân đánh vào lòng Vân Tứ, hắn có thể trở về làm chính hắn…….hắn thế mà có cơ hội sống lại làm người, có thể trở về làm chính hắn……….hấp dẫn lớn như vậy, ân huệ lớn như vậy, nhưng hắn lại không tự chủ được mà hoài nghi sự thật lòng của Phó Họa Khánh……….

Vân Tứ tự nhận thấy đầu óc mình không nhanh nhạy như các quan to quyền quý ở Lạc Dương, càng không cần so sánh với Họa Khánh. Cho nên vấn đề này mãi đến khi hắn trở lại bên cạnh ngài ấy lần nữa, dùng dung mạo của chính hắn, dùng tên mà Họa Khánh từng đặt cho hắn và thân phận ngự tiền thị vệ hiện tại, lúc đó hắn mới dần dần nghĩ thông suốt.

Có lẽ Phó Họa Khánh đã tìm được đệ đệ thất lạc của hắn, có lẽ ngài ấy vẫn đang giúp hắn tìm hoặc có lẽ ngài ấy chỉ muốn một cố nhân ở bên cạnh với mình.

Nhưng hắn đã đoán ra được, Họa Khánh giữ hắn lại bên cạnh, quan trọng hơn là vì Phật Tháp của Tây TầnChuyện mà rất nhiều người không dùng não cũng có thể nghĩ ra, hắn lại mất những ba ngày.

Hắn ở Tây Tần ba năm, còn được chọn làm “thiết kỵ binh” mà hoàng thất Tây Tần gọi là “Phật Tháp”, Họa Khánh muốn thông qua hắn để biết chuyện về Phật Tháp.

Vân Tứ đột nhiên cười, hắn nên cảm kích Họa Khánh không để hắn trực tiếp chết đi, hắn biết nhiều bí mật của ngài ấy như thế, ngài ấy không thể nào thả hắn tự do được, chỉ có người chết mới không thể nói chuyện, ngài ấy hẳn nên giết hắn……..nhưng ngài ấy không làm mà giữ hắn lại.

Ngày thứ ba Vân Tứ trở thành ngự tiền thị vệ của Phó Họa Khánh, Phó Họa Khánh phong hữu tướng làm quân sư, phong đích tử của Dung Dữ hầu là Bạc Ngạn làm nguyên soái, suất lĩnh bốn tướng quân đi Thiệu Châu chống quân Tần.

Thánh chỉ này vừa đưa ra, bá quan đều bắt đầu tự phỏng đoán thánh ý, Hoàng thượng tại sao phong hữu tướng làm quân sư mà không phong hộ quốc tướng quân làm nguyên soái? Hữu tướng và hộ quốc tướng quân ở triều đình “quan hệ thân thiết”, nhắc tới người từng là đế sư - hữu tướng thì nhất định phải nhắc tới một môn sinh đắc ý khác của ông là hộ quốc tướng quân, cũng chính là Như Ý hầu Phương Chính. Nhưng Hoàng thượng lại sắc phong nhi tử của Dung Dữ hầu là Bạc Ngạn làm nguyên soái.

Thế là có người đứng ra làm sứ giả hòa bình nói rằng vết thương cũ trên người Phương Chính tái phát, ai cũng biết năm xưa hộ quốc tướng quân giúp đương kim Hoàng thượng từ Diêu Dương giết thẳng vào Lạc Dương, chiếm lấy hoàng thành. Nghe nói các vết thương lớn nhỏ trên người ông ấy không dưới hai mươi chỗ, trước kia được Hoàng thượng mời thần y kéo về từ quỷ môn quan.

Tuy có người giải thích như vậy nhưng những kẻ tâm tư nhanh nhạy, những lão cáo già kia sao tin cho được?

Ba bốn năm qua, thế lực của hữu tướng Thi Duy và Như Ý hầu Phương Chính dần dần lớn mạnh, Hoàng thượng nào phải kẻ ngu? Hoàng thượng sẽ cho phép họ phát triển? Nói cách khác, quân công lần này có cho ai cũng không thể cho hai người họ.

Về phần Dung Dữ hầu, Hoàng thượng đã đi một nước cờ tốt. Nói đến Dung Dữ hầu Bạc tộc, nếu không phải hôm nay bị Hoàng thượng lôi ra thì rất nhiều cựu thần từng trải qua hai triều e rằng cũng sắp quên mất. Bây giờ nhắc tới quả thực giật mình như bừng tỉnh giấc mộng. Ôi, già rồi, suýt chút nữa đã quên mất còn có một thế gia như vậy.

Năm đó Đại Vũ Cao Tổ, tổ phụ của Diêu Dương hầu Phó Họa Khánh, tổ phụ của Bạc Ngạn là Dung Dữ hầu và Tây Tần Cao Tổ dựng cờ khởi nghĩa diệt Đường, nhưng trong bốn người thì có ba người đều muốn làm Hoàng đế, lúc đó lão Dung Dữ hầu vì ban đầu thân phận thấp kém, lại tự thấy chuyện đứng lên khởi nghĩa này bản thân cũng không cống hiến bao nhiêu sức lực nên không hề có dã tâm ấy, ông từ đầu đến cuối đều ôm tâm thái rằng ai trong ba người họ làm Hoàng đế, ông đều sẽ dốc sức phò trợ.

Nhưng sau đó không biết xảy ra chuyện gì, Tây Tần Cao Tổ trong một đêm dẫn theo thân tín rời khỏi Lương Thành, đến Trường An tự phong vương. Chỉ còn Đại Vũ Cao Tổ và Diêu Dương hầu ở lại Lạc Dương, nửa năm sau Diêu Dương hầu đột tử, nửa năm sau nữa Đại Vũ Cao Tổ xưng đế ở Lạc Dương, sử gọi là: Đông Vũ.

Lúc Đại Vũ diệt vong, Dung Dữ hầu đã nằm trên giường đằng đẵng suốt tám năm, sau khi Phó Họa Khánh đăng cơ, đích tử của Dung Dữ hầu là Bạc Ngạn bởi mẫu thân năm xưa mất sớm, phụ thân nằm trên giường không dậy nổi nên bị các di nương nãi nãi và các ca ca thứ xuất trong phủ chèn ép đủ điều, tuy hắn là đích xuất nhưng địa vị trong phủ có thể tưởng tượng được.

Giờ đây đạo thánh chỉ này với Bạc Ngạn mà nói quả thực chính là bùa cứu mạng, nếu hắn lập công khải hoàn thì các di nương nãi nãi và các ca ca thứ xuất kia trong hầu phủ đợi ba quỳ chín lạy đi!

Hoàng thượng đã quan sát Bạc Ngạn suốt ba năm, biết dùng nhân tài cũng là trọng trách của quân vương, tài học và võ nghệ của Bạc Ngạn từng nổi danh Đại Vũ.

Nghe nói khi Đại Vũ còn chưa mất, Bạc Ngạn và Hoa Dương từng có qua lại, hình như họ đều là học trò của thái phó tiền triều, chẳng qua Bạc Ngạn nhỏ hơn Hoa Dương nửa tuổi, nếu không hắn nhất định là lựa chọn hàng đầu cho vị trí phò mã Hoa Dương. Sau khi Đại Vũ vong quốc, hắn cũng nhạt đi trong sử sách, thứ nhất là bị những việc vụn vặt nơi thâm trạch hầu môn quấn thân, thứ hai là Hoa Dương chết rồi, Phó Họa Khánh cũng chưa từng chú ý tới hắn.

Khi thánh chỉ được hạ đến Dung Dữ hầu phủ, quả thực đã dọa các di nương nãi nãi giật mình, không ngờ đích tử này của hầu gia lại có cơ hội được trọng dụng? Hơn nữa, một người mới mười tám tuổi chưa từng có chút chiến công nào lại trực tiếp được phong nguyên soái?

Các di nương còn biết phản đối huống chi là những người trên triều đình kia?

Thế là từng xấp từng xấp sổ con đặt trước mặt Phó Họa Khánh, nói Bạc Ngạn tuổi còn quá trẻ, lại chưa có chiến công, không thể lần đầu ra trận đã làm nguyên soái được, để ngừa hắn chỉ biết lý luận suông làm hỏng việc quân!

Đối với chuyện này, Phó Họa Khánh chỉ khép lại sổ con rồi tiện tay ném đi, cười trừ cho qua, không hề xem đến đống sổ con chất như núi trên long án.

Tới tới lui lui, Hoàng thượng dầu muối không vào, mấy đại thần kia đều cảm thấy chán nản, dĩ nhiên cũng có những người không thức thời ngày nào cũng can gián, tự cho là hết mực trung thành hi vọng “lòng thành cảm động trời xanh” có thể khiến “hòn đá ngang bướng” Hoàng thượng được thông suốt.

Khi chiến sự được truyền ra cả nước thì giá lương thực đã tăng nhanh ngút trời. Lương thực căng thẳng, phần lớn lương thực tồn kho đều được đưa lên tiền tuyến chi viện cho binh lính.

Tuy rằng việc chuẩn bị cho chiến tranh với Tây Tần đã được tiến hành từ Đại Vũ tiền triều, sau khi Phó Họa Khánh lên ngôi cũng chưa từng lơi lỏng, nhưng thật sự đánh nhau thì vẫn cần nhân lực.

Lúc hữu tướng và Bạc Ngạn dẫn quân đi thì mười mấy huyện thành ngoài thành Thiệu Châu ba mươi dặm đều đã thất thủ, chỉ có thành Thiệu Châu dựa vào ưu thế nho nhỏ về địa hình mới có thể chống đỡ được đến giờ.

Tấn công liên tiếp mấy ngày, quân Tần sớm đã mất kiên nhẫn, mắt thấy đại quân tử thủ thành Thiệu Châu, chủ trạm đại tướng Vương Võ và thống soái Phật Tháp Vân Thanh thương nghị xem có cần thay đổi sách lược hay không?

Thành Thiệu Châu dễ thủ khó công, hao tổn lớn nhất hiện nay là tiêu hao thể lực và lương thảo cung cấp không đủ.

Hữu tướng Thi Duy cũng nghĩ giống vậy, thành Thiệu Châu dễ thủ khó công, nếu thực sự bị quân Tần chiếm lĩnh thì tấn công chiếm lại rất khó! Cho nên ông hạ lệnh trước hết phải tử thủ cho được thành Thiệu Châu rồi hãy nói!

Lại dây dưa thêm mấy ngày nữa, Vân Thanh nói với Vương Võ:

- Tướng quân, chúng ta chuyển sang tấn công Hoài Châu được không?

Lúc Vân Thanh nói câu này, nhóm Tang Vi Sương dưới yêu cầu ép buộc của Thần nhị gia đã lên đường đi Hoài Châu.

Vận mệnh như lục bình bấp bênh trôi nổi này còn kéo dài bao lâu?

Tang Vi Sương nhìn phong cảnh lướt nhanh ngoài xe ngựa, trong mắt đều là vẻ mệt mỏi thâm trầm, một bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay hơi lạnh của nàng, trái tim nàng run lên, nàng đưa mắt nhìn về phía người nọ thì thấy đôi con ngươi tựa tiếu phi tiếu, rực rỡ như sao, sâu lắng như biển.

- Lâu Kiêm Gia……

Nàng cong môi khẽ gọi.

Lúc này có tiếng “ầm ầm” vang lên, là tiếng xe ngựa lật xuống khe, phía trước có một chiếc xe ngựa chạy quá nhanh bị lật xuống khe núi!